Thiên Lan di tích sắp xuất hiện, một ngày trước người của Vương Phủ đã đến Lô Hề Quận Thành để tìm kiếm cơ duyên.
Hướng Thiên Huân cũng vừa mới đến đã nhận được tin tức của Tịch Thiên Dạ, lúc đầu nàng định chờ sau khi sự tình Thiên Lan di tích kết thúc là đến Trường Thương Học Viện tìm Tịch Thiên Dạ, không nghĩ đến hắn lại về quê.
Mà vừa về đến Lô Hề Quận Thành đã nhấc lên phong ba lớn như vậy, có mâu thuẫn với thủ phủ lớn như thế.
Nàng tự nhiên biết rõ tính cách của Tịch Thiên Dạ, đã nói kỳ hạn mười ngày là kỳ hạn mười ngày, đến lúc đó hẳn nhất định sẽ đến thủ phủ.
“Tịch Thiên Dạ, ngươi ngàn vạn lần không thể đi thủ phủ, hiện tại ở đó cao thủ như mây, cơ hồ có hơn nửa thế lực đỉnh tiêm của Lan Lăng Quốc ở đó, bọn hắn vì muốn đạt được một chút bí ẩn liên quan đến Thiên Lan di tích nên sẽ đứng bên phía thủ phủ."
Hương Thiên Huân lo lắng nói.
Lúc này, Tịch Thiên Dạ chạy tới thủ phủ chính là tự rước lấy nhục mà lại không có tin tương tức người của Trường Thương Học Viện đến Lô Hề Quận Thành, một minh Tịch Thiên Dạ quá mức đơn bạc, làm sao có thể xoay sở được với những thế lực đỉnh tiêm kia.
"Thiên Huân Quận Chúa, mời ngươi trở về đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Ngươi... ngươi bị ngốc sao!" Ánh mắt Hướng. Thiên Huân tràn đầy lo lẳng, tâm ý rất phiền loạn.
Không phải ta khờ mà có một số người muốn tự tìm đường chết. Làm bằng hữu, ta cảm ơn ngươi quan tâm nhưng việc mà ta đã quyết định thì không thể cải biến.
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, sau đó bỏ Hướng Thiên Huân lại phía sau, đi về phía thủ phủ.
"Ngươi vì sao mà mãi không biết ẩn nhắn để cầu toàn! Ngươi mạnh hơn nữa chẳng lẽ lại mạnh hơn phân nửa Lan Lăng Quốc sao? Quân tử báo thù mười năm không muộn, khom lưng một lần thì đã sao?"
Thiên Huân Quận Chúa nhìn qua bóng lưng Tịch Thiên Dạ. Ở Cửu Tiêu Lâu, hẳn đã đắc tội với tất cả thế lực Chuẩn Thánh trong nước nhưng vẫn nửa bước không lùi, dù cho lọt vào quần công vẫn làm theo ý mình.
Hiện tại hắn vẫn như vậy, căn bản không biết quay đầu.
Tịch Thiên Dạ dừng bước chân, thản nhiên nói:
"Nếu ngươi đã có nghi hoặc thì ta sẽ nói cho ngươi biết, trong mắt Tịch Thiên Dạ ta không có ai có thể khiến ta khom lưng khuất phục, chí ít ở Lan Lăng Quốc không có. Người phải sợ hãi là bọn hẳn, không phải ta.”
Hướng Thiên Huân không thể tin nổi nhìn sang Tịch Thiên Dạ, nàng chưa bao giờ thấy người cưồng vọng vô biên như thế. Cưỡng nhân trên đời có thể nghe thấy nhưng cưỡng đến như thế lại rất hiếm gặp.
"Dạ nhi, vi nương đi cùng với ngươi.”
Trên đường phổ, một nữ nhân quần áo mộc mạc đang bình tĩnh đứng ở cuối ngã tư đường, ánh mắt trong như nước nhìn Tịch Thiên Dạ.
Chính là Hà tú nương.
Là di nương của Tịch Thiên Dạ, nàng tự nhiên không tỉnh tỉnh mê mê như Tiểu Hinh, sớm biết một ngày này sẽ đến. Cho nên nàng không quản sự tình ở thương hội mà đến chỗ này chờ Tịch Thiên Dạ từ sớm.
Quyết định của Dạ nhỉ không thể cải biến, nàng chỉ có thể làm bạn với hẳn. Một nữ nhân như nàng cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
"Tốt!"
Tịch Thiên Dạ nhìn qua đôi mắt bình tĩnh của Hà tú nương, khẽ gật đầu kéo cánh tay nàng đi về phía trước.
Hướng Thiên Huân kinh ngạc nhìn qua bóng lưng của bọn hắn. Điên rồi! Hai người này điên rồi a!
Nàng giậm chân một cái, do dự một chút rõi cũng cần răng đuổi theo.
Thủ phủ giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt.
Khách khứa trước cửa nhiều như mây, người nổi tiếng đứng đầy ở đó, kéo dài vạn dặm.
Trưởng tôn Trần Bân Nhiên của thủ phú tự mình đón khách ở trước cửa, trên mặt tràn đầy nhiệt tình cùng hưng phấn, mặt mày tỏa sáng.
Từ khi Trần gia bọn hẳn được tạo dựng đến nay chưa bao giờ được phong quang như thế này a!
“Qúy khách của Võ Vương Phủ đến, mời Hương Quảng Hi tiểu vương gia nhanh vào trong.."
"Vương Phủ đến, hoan nghênh hoan nghênh”
"Thập thất hoàng tử Hướng Quảng Hi đến, hoàng tử điện hạ mời vào trong.”
Thanh âm gào to báo cửa vang lên liên tục, thể hiện rõ việc danh môn vọng tộc mở yến hội hùng vĩ như nào.
Những kẻ sẵn tin của Lô Hề Quận Thành kia tốp năm tốp ba ngöi ở ngoài cửa lớn, kiểm kê ghi chép xem có bao nhiêu đại nhân vật trong nước đến đây, phát tin tức, truyền bá nhanh chóng trong toàn thành.
"Thật náo nhiệt a.”
Tịch Thiên Dạ kéo tay di nương, nhìn qua thủ phủ vô cùng náo nhiệt kia ánh mắt đầy vẻ cười lạnh.
"Tịch Thiên Dạt Tịch Thiên Dạ kìa...."
“Trời ạ, Tịch Thiên Dạ... Hắn đến thủ phủ thật..."
"Không thể nào, con mắt của ta có bị làm sao không, vậy mà hẳn vẫn dám tới...
Những nhóm người ngồi chờ ở bên ngoài thủ phủ nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt như nhìn thấy quỷ.
Một người tuyệt đối không thể xuất hiện mà lại ở đây!
Tất cả mọi người đều nghĩ đến mười ngày trước Tịch Thiên Dạ ở Giang Hoa Lâu nói đến kỳ hạn mười ngày.
Chỉ là từ khi thủ phú quật khởi, trở thành tiêu điểm của toàn bộ Lan Lăng Quốc thì không có ai nghĩ đến cái kỳ hạn mười ngày kia nữa, lúc này ai cũng không thể trêu chọc thủ phủ.
Gó tức giận gì, ủy khuất gì, không cam lòng... trước đại thế không thể chống cự của thủ phủ ngươi cũng phải cúi đầu khuất phục.
“Tin tức lớn, thiên đại tin tức a! Tịch Thiên Dạ đến đây phó ước..."
"Nhanh, nhanh viết tin còn truyền tin về."
“Ngọa tào, trên thế giới thật sự có người không sợ chết. Ghê tởm, làm ta không có bất cứ chuẩn bị gì, tin tức lớn như thế tuyệt đối không thể để bị lạc hậu”
Những kẻ sẵn tin kia giống như bị điên, vội vàng lấy giấy bút ghi chép, rất nhanh từng dòng tin tức đã từ đầu mà được ghi chép ra, truyền bá ra khắp Lô Hề Quận Thành.
Cơ hồ ngắn ngủi có một khắc đồng hồ, tin tức liên quan đến Tịch Thiên Dạ liền phô thiên cái địa truyền đến khắp Lô Hề Quận Thành, những trang giấy nhỏ bay đầy trời, trong Lô Hề Quận Thành đã có hơn phân nửa người biết Tịch Thiên Dạ đã đến thủ phủ để phó ước.
"Cái gì, Tịch Thiên Dạ đến thủ phủ phó ước rồi?"
Đám người Tịch tộc nhao nhao kinh hãi, ánh mắt đầy vẻ không tưởng tượng nổi, Tịch Thiên Dạ nghĩ thế nào? Chẳng lẽ hắn điên rồi?
Chỗ sâu trong tổ trạch, tràng hạt trong tay Tịch tổ yên lặng rơi xuống, hắn cứng ngắc tại chỗ, suy nghĩ thất thần, nửa ngày sau còn chưa lấy lại được tỉnh thần.
“Ha ha, Tịch Thiên Dạ a Tịch Thiên Dạ, ngươi lại không biết tiến thối như thế, không biết trời cao đất rộng, một ngày nào đó ngươi sẽ đùa chết chính mình, ta đang chờ ngày đó đến a.”
Trưởng tử của Tịch Trạch Khôn Tịch Chấn Xung cuồng tiểu cười ha ha, ánh mắt tràn đây cừu hận.
Nam Vũ Tông, trong tông môn có một bầu không khí cổ quái, có người cười trên nỗi đau của kẻ khác, có người trợn mắt há mồm, có người thầm tiếc hận...
Thiếu niên không ai bì nổi, ép cho tông môn bọn hẳn thở không nổi kia cuối cùng đã phong mang quá mức mà bị dìm chết.
Thủ phủ hiện tại không chỉ đại biểu cho Lô Hề. Quận Thành nữa mà đại biểu cho toàn bộ Lan Lăng Quốc.
Ngươi mạnh hơn nữa chẳng lẽ lại mạnh hơn cả một nước sao? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị
2. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
3. Bán Thân Sờ Đuôi Hồ Ly
4. Ở Nơi Ấm Áp Nhất Chờ Anh
=====================================
Trừ phi đại biểu cho để đi vào Trường Thương Học Viện nếu không ai dám đứng phía sau ngươi, nếu mình ngươi đến căn bản là muốn chết.
"Ta đến thủ phủ."
Sau khi Chúc Tam Nương nhận được tin tức liền xông ra tổ trạch Chúc gia, đi về phía thủ phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...