"Quý tộc trong thiên địa? Tôn giả..."
Chu Khánh Diêm cười lạnh, khinh thường nói.
"Dù là Thánh Nhân cũng phải quỳ xuống trước mặt chủ nhân ta, ngươi chỉ là Tôn giả cũng dám chống
lại. Quỳ xuống cho ta, nếu không ta liền phế bỏ tu vi, đánh gãy hai chân, sau đó huyết tẩy Nam Vũ tông”
"Ngươi dám!"
Nam Vũ Tông chủ kinh sợ.
Chu Khánh Diêm ôm cổ kiếm, cười lạnh không nói, nhưng hàn ý trong mắt lại như cửu u minh thủy, làm cho người không rét mà run.
Thân thể Vệ Trường Phong run lên, hiểu được Chu Khánh Diêm không chỉ là đe dọa suông, mà sẽ thật sự làm vậy.
Hắn tuy là Tôn giả, nhưng chỉ vẻn vẹn là Tôn giả nhất trọng, tu vi yếu hơn nhiều so với Thanh lão tổ. Hắn có thể làm Tông chủ Nam Vũ tông, là bởi vì hắn trẻ tuổi hơn, tiềm lực tương lai cao mà thôi.
Vệ Trường Phong có chút bất lực nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, hẳn biết thiếu niên trước mắt mới là kẻ đáng sợ nhất, nhưng mà Tịch Thiên Dạ chỉ là bưng chén thưởng trà, căn bản không để ý tới hắn.
"Tông chủ, không thể quỳ, nhất định không thể quỳ!"
"Tông chủ, Nam Vũ tông chúng ta lập tông ngàn năm, chưa từng khom lưng xuống, tuyệt đối không thể quỳ xuống a.”
“Thà làm ngọc vỡ, không cầu ngói lành, cùng lắm thì huyết chiến đến cùng"
Chư vị trưởng lão hộ pháp cùng các đệ tử Nam Vũ tông cao giọng bi thương hét lên, nếu Tông chủ quỳ xuống, tất cả tôn nghiêm của Nam Vũ tông sẽ triệt để mất đi.
Là đệ nhất tông môn thành Lô Hề, sự kiêu ngạo của bọn hắn không cho phép bản thân cúi đầu.
Dù cho chiến tử, cũng không quỳ xuống cầu sinh.
Hai mắt Hắc Bạch song lão chảy xuống huyết lệ, siết chặt nắm đấm, hai con ngươi đỏ bừng, nhưng thúy chung không nói một lời, im lặng tầm mặc.
Thành Lô Hề, tất cả mọi người trăm mặc, ngũ đại danh môn vọng tộc, đô đốc phú, thủ phủ thành, tôn giai tông môn khác, không ai lên tiếng, ánh mắt phức tạp
Nam Vũ Tông chủ nếu như quỳ xuống, uy nghiêm ngàn năm của Nam Vũ tông tự nhiên như bãi rác bị quét đi, từ đây thanh danh khuất nhục là quỳ xuống cầu sinh sẽ đeo trên lưng. Nhưng nếu không quỳ, toàn bộ Nam Vũ tông sẽ có thể bị diệt tông, trở thành lịch sử.
Ánh mắt Vệ Trường Phong ngốc trệ, tay chân luống cuống, âm thanh bi thiết của đệ tử tông môn vang vọng bên tai, phẳng phấp một tòa núi cao đè trên người hắn.
Hắn bất lực nhìn về phía Hắc Bạch song lão, là trưởng lão của Nam Vũ tông, địa vị của Hác Bạch nhị lão tự nhiên là tối cao trong tông môn, quyền uy sâu nặng. Nhưng lúc này, hai người lại trầm mặc.
Hồi lâu, Bạch lão mới phức tạp nhìn qua Vệ Trường Phong.
"Ngươi chính là Tông chủ Nam Vũ tông, quyết định của ngươi chính là quyết định của tông môn, trên dưới Nam Vũ tông đều là theo Tông chủ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."
Vệ Trường Phong nghe vậy, thân thể run lên.
Hiển nhiên, là chiến hay quỷ, đều do hẳn quyết định.
Hận a!
Vệ Trường Phong gào thét trong lòng, nội tâm vùng vẫy hàng trăm lần, cuối cùng vô lực nhầm mắt lại, hai chân khụy xuống bịch một tiếng.
Hắn không có lựa chọn, nếu không quỷ, chẳng những hẳn sẽ chết, mà toàn bộ Nam Vũ tông sẽ bị lôi theo,
Người trẻ tuổi có lẽ có nhiệt huyết trong người, có thể sống chết chiến một trận, nhưng hắn lại không thể.
Là Tông chủ, hắn đại biểu không phải một mình hắn, mà là sinh tử tồn vong của cả một tông môn.
Hắn có thể có biện pháp nào đây, hắn còn có pháp nào!
Toàn thành im lặng.
Tất cả nhìn qua thân ảnh cô độc đang quỳ trên đất kia, như tòa núi lớn sụp đổ, không người nói chuyện, trong lòng chua xót vô cùng, đệ nhất tông môn 'thành Lô Hề, con quái vật lớn ấy vẫn là ngã xuống. Nhất là người của Nam Vũ tông, ánh mắt mỗi người ngốc trệ, lệ rơi đây mặt, phẳng phất tất cả tôn nghiêm triệt để bị cái quỳ xuống kia đánh sâu xuống đất
"Quá phận! Tịch Thiên Dạ sao lại phách lối cuồng vọng như thế, thật sự cho rằng thành Lô Hê chúng ta không người, tùy ý hắn bài bố sao?”
"Đúng đấy, một mai tiền đồng liền muốn mua Vạn Bảo Thương Hội, không đồng ý liền bắt Tông chủ Nam Vũ tông quỳ xuống, thế gian sao lại có người ác độc tùy tiện như thế.”
"Ý thế hiếp người a! Đây chính là ỷ thế hiếp người a."'
"Hắn ỷ vào lực lượng cường đại, ngang ngược như thế, cuối cùng sẽ có một ngày gặp báo ứng."
Không ít người đều đang bênh vực Nam Vũ tông, phẫn nộ nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Một mai tiền đồng liền muốn mua Vạn Bảo Thương Hội của người ta, khác cướp bóc ở chỗ nào? Nhất là Vệ Trường Phong còn đang quỳ gối kia, càng khiến mọi người càng thêm tức giận, đây chính là khinh người quá đáng.
"Ngu muội! Các ngươi không biết chân tướng sự tình, cũng đừng nói lung tung, thu hồi sự đồng tình đáng thương của các ngươi đi”
úng đấy, một đám cái gì cũng đều không hiểu còn giỏi nói mò. Nam Vũ tông rơi vào kết quả như vậy, chính là thiên đạo tuần hoàn, báo ứng mà thôi. Các ngươi nghĩ Vạn Bảo Thương Hội là người tốt? Những năm này Vạn Bảo Thương Hội phát triển nhanh như vậy, điên cuồng quật khởi, gây họa không biết bao nhiêu người, chiếm đoạt vô số tài sản, thường xuyên gây nên cảnh thê tử ly tán, tan cửa nát nhà.”
"Vạn Bảo Thương Hội tỉ tiện ngoan độc, làm hại biết bao nhiều người, nếu không phải có Nam Vũ tông chống lưng, chỉ là một thương hội dám làm như vậy? Nam Vũ Tông là kẻ ác đứng đầu chân chính"
Những người từng bị Vạn Bảo Thương Hội hãm hại nhao nhao đứng ra nói chuyện, lên án việc ác của Vạn Bảo Thương Hội những năm gần đây.
Nếu không phải có Nam Vũ tông là chỗ dựa, Vạn Bảo Thương Hội sao dám không kiêng nể gì như thế?
Bây giờ Nam Vũ tông lọt vào báo ứng, đó cũng là đáng đời.
Rất nhanh, càng ngày càng nhiều người đứng ra nói chuyện, từng việc ác của Vạn Bảo Thương Hội bị người tung ra, điên cưỡng truyền bá trong thành, trước kia còn không dám nói, bây giờ đã không cần phải cố kỵ gì nữa rồi.
Nhất là sự tình Vạn Bảo Thương Hội hãm hại Hà tú nương, mưu đồ mảnh đất của Uyển Thủ Lâu, cưỡng ép dỡ bỏ Uyển Thù Lâu dăn dăn nổi lên mặt nước.
Giờ khắc này, đám người trong thành rốt cuộc biết vì sao có người gây sự tại Giang Hoa Lâu, tuyên bố dùng một mai tiền đồng mua Vạn Bảo Thương Hội
Hiển nhiên, người ta là lấy đạo của người trả cho người.
Vạn Bảo Thương Hội có thể lấy một căn nhà rách rưới đổ nát đổi lấy Uyển Xu Lâu, vậy nhân gia vì sao không thể lấy một mai tiền đồng mua lại Vạn Bảo Thương Hội của ngươi.
Nói cho cùng, thiện ác tất sẽ có hồi đáp, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới
Sắc mặt của Vệ Trường Phong đang quỳ gối bên trong cũng khó coi vô cùng, là một Tôn giả, hẳn tự nhiên không có khả năng nghe không được những âm thanh nghị luận kia, rất nhanh liền biết đầu đuôi sự, Tình, minh bạch vì sao mình đang hảo hảo tu luyện trong tông môn, lại đột nhiên bị người xâm nhập vào, cưỡng ép bắt tới đây quỹ xuống.
Nguyên lai, đều là chuyện tốt của Vạn Bảo Thương Hội.
Mặc dù việc này không có liên quan trực tiếp cùng hắn, hắn không có tham dự qua. Nhưng Nam Vũ tông chống lưng cho Vạn Bảo Thương Hội, coi như giúp cho Vạn Bảo Thương Hội làm điều ác, là Tông chủ, hắn khó từ tội lỗi.
Sau khi nghe xong, sắc mặt đông đảo môn nhân đệ tử Nam Vũ tông khó coi vô cùng, phẫn nộ nhìn qua đám người Vạn Bảo Thương Hội, nếu không phải Vạn Bảo Thương Hội gây hoạ bên ngoài, Nam Vũ tông há lại rơi vào hoàn cảnh khuất nhục như thế.
Hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội Vạn Thế Hào đang quỳ gối bên cạnh Vệ Trường Phong, cả người run rẩy không ngừng, nhất là cảm nhận được vô số ánh mất phẫn nộ nhìn sang, bị dọa đến kém chút nữa ngất đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...