Vạn Cổ Cuồng Đế

Trong căn nhà gỗ nhỏ này được trang trí theo phong cách của một nữ tử, tinh xảo nhưng lại không xa xỉ cho lắm.

Đằng sau mạn che có một bóng lưng uyển chuyển đang ngồi xếp bằng, tuy chỉ ngồi im lặng như thế nhưng lại toát ra một cỗ ý vị rất lớn. Trước người nàng có một cái lư hương, khói trong lư hương bốc ra lượn lờ xung quanh, bồng bềnh như mây, y hệt như tiên cảnh.

"Sư tôn, hắn có thể tìm ra nơi này thì đúng là có chút hơn người." Bạch y nữ tử đứng trước màn che cung kính nói khẽ với nữ tử ngồi sau màn.

Trong thâm tâm nàng rất khó hiểu là vì sao mà sư tôn lại để ý tên học viên kia như vậy, thậm chí không tiếc tự mình tới ban chỉ huy xắp xếp để dạy học cho hắn, dưới cái nhìn của nàng thì thiếu niên kia rất bình thường đã vậy còn mắc chứng ham ngủ, ngay cả tiêu chuẩn của học viên bình thường cũng chả đạt được.

Đáng tiếc rằng là mặc dù nàng không hiểu hành động của sư tôn nhưng sư tôn vẫn không giải thích cho nàng bất cứ thứ gì.

"Nếu ngay cả chút năng lực ấy mà hắn cũng không có thì hắn cũng không phải là "Hắn"."

Nữ tử phía sau màn che khẽ mỉm cười, nhẹ tay vén tấm màn lụa lên, một dung mạo tuyệt thế khuynh thành, giống y như thiên thần hiện ra làm cho thiên địa ảm đạm trong chốc lát, trời trăng cũng không thể so sánh.

Không phải ai khác, nàng chính là U Lan Tư, là chủ nhiệm lớp của Tịch Thiên Dạ. Sợ là Tịch Thiên Dạ cũng không nghĩ tới là nàng lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại là sư tôn của nữ tử thần bí kia.

"Người phong hoa tuyệt đại như hắn lại trở về thế gian một lần nữa, thiên hạ này... Sợ là không còn yên tĩnh được bao lâu."

U Lan Tư cười, nụ cười như ánh nắng mùa xuân

...

Tịch Thiên Dạ như một cây cọc gỗ, ngồi lẳng lặng bên cạnh hồ nước, ba ngày ba đêm không động đậy một chút nào. Dần dần thì hắn đã hòa làm một thể với thế giới này, giống như là không khí, giống như thực vật, giống như không gian hư vô, giống mọi thứ trên thế giới và dường như những thứ đó lại không tồn tại.

Thật tự nhiên, thật hài hòa. Sự tồn tại này dường như không để lại bất cứ dấu vết nào trong thiên địa.

Chim bay xẹt qua hồ nước mỹ lệ, lướt qua mặt nước như chuồn chuồn lướt nước, sau đó bật người nhảy lên, thân hình xuyên qua hồ nước tịch mịch, thế mà không gặp phải bất cứ trở ngại nào, xuyên qua không để lại một tiếng động.

Hắn là sinh linh của thiên địa, hắn chính là cái thế giới này, bao gồm tất cả mọi thứ, hòa quyện với thiên địa, hòa quyện với pháp tắc và biến thành pháp tắc.

Ở đằng xa, trên một tòa nhà gỗ nhỏ, nữ tử thần bí lặng lẽ nhìn về phía mặt Tịch Thiên Dạ suốt một ngày, đôi mắt đẹp ngưng lại, dường như cô nhìn thấy một thứ gì đó quái lạ, nhìn rất chăm chú và nhìn thật lâu.

Đột nhiên, Tịch Thiên Dạ đứng lên, bước tới cạnh hồ rồi đạp trên mặt nước, trong tay của hắn không biết lúc nào đã xuất hiện ra một cây cỏ, vung cây cỏ này như kiếm và múa chầm chậm trên hồ nước, rất tự nhiên, không có bất cứ cảm giác không hài hòa nào.

Kiếm này rất đẹp, chỉ có tự nhiên, không sát phạt, không lăng lệ và cũng không có dấu vết

"Thiên Địa hợp nhất, vạn vật là ta."


Nữ tử thần bí tự lẩm bẩm, lúc này ở trong mắt nàng đã không còn hình ảnh của Tịch Thiên Dạ, không còn hình ảnh của kiếm thuậ, chỉ có các đạo Thiên Địa Quy Tắc đang xoay chuyển, rung động ở trên không..

Keng!

Một tiếng kiếm kéo dài vang lên.

Nàng cũng nhịn không được nữa mà rút kiếm ra, áo trắng tung bay, như phiên hồng, như sấm sét, nháy mắt bay ra khỏi nhà gỗ, lướt qua hồ nước, phù quang lược ảnh đã bay tới trước mặt Tịch Thiên Dạ, đánh ra một kiếm về phía hắn

Ánh kiếm nhanh như chớp, kiếm ý tung ra như mưa, trong khoảnh khắc liền bao trùm toàn bộ hồ nước, tựa hồ căn bản không có chỗ có thể trốn được.

Đổi thành những người khác phải đối mặt với chiêu kiếm đáng sợ kia thì chỉ sợ là đã luống cuống tay chân, mặt trắng bệch lên.

Nhưng mà Tịch Thiên Dạ vẫn bình tĩnh, tay cầm cây cỏ, nhẹ nhàng vũ động, không nhanh không chậm, tiết tấu hòa thành làm một, Thiên Địa tương hợp, hắn giống như là Thiên Địa quy tắc, mặc kệ xảy ra chuyện gì hay biến hóa gì thì hắn cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào.

Thế nhưng, kiếm khí đã bao phủ hồ nước, lại tự biến mất vô thanh vô tức giống như từ nãy đến giờ không có xuất hiện.

Bạch y nữ tử mặt không biểu tình, trong lòng có chút không phục, lần nữa vung kiếm tấn công tới, kiếm khí tung hoành trong ba ngàn mét, nước trong hồ bị xẻ ra một đường thẳng tắp, tạo ra một con mương giữa hồ.

Nhưng mà.

Công kích hung hăn như vậy lại không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đến Tịch Thiên Dạ, giờ phút này thì hắn giống như đã biến thành một phiến thiên địa, bao phủ tất cả.

"Lực lượng của thiên cảnh căn bản không thế đả động được gì đến trạng thái của hắn bây giờ."

Đuôi lông mày của Bạch Y nữ tử cau lại, nàng không có dung hết toàn lực, lấy tu vi của nàng mà dùng toàn lực thì trăm dặm hồ nước đều sẽ bị san thành bình địa, mà trạng thái kỳ lạ của thiếu niên này cũng sẽ không ngăn được.

Tu tiên giả nghịch thiên mà đi, cường giả chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể hủy thiên diệt địa, cho nên không phải là hợp nhất với tiên địa sẽ là vô địch.

Thế nhưng, dù sao Tịch Thiên Dạ cũng chỉ là một cái Phàm cảnh tu sĩ, coi như thiên nhân hợp nhất cũng chả mạnh tới đâu. Nhưng mà nàng đã thi triển ra lực lượng cấp độ Thiên Cảnh lại không thể đánh bại được hắn. Chỉ có thể nói rõ là hắn đã hòa làm một với thiên địa quá hoàn hảo, có thể mượn dùng lực lượng của thiên địa.

Bạch y nữ tử không ngừng nâng cao cảnh giới lên, chiến đấu với Tịch Thiên Dạ.

Thiên Cảnh tầng một.

Thiên Cảnh tầng hai, Thiên Cảnh tầng ba... Thiên Cảnh tầng bốn.


Mãi đến Thiên Cảnh tầng bảy thì bạch y nữ tử mới phát hiện ra là chỉ mới miễn cưỡng ngang hàng với Tịch Thiên Dạ

Mà chỉ là ngang hàng mà thôi.

Mà muốn đánh bại trạng thái thiên nhân hợp nhất này của hắn thì cũng phải bộc phát ra lược lượng Thiên Cảnh tầng chín

Thực lực của Thiên Cảnh tầng chín có thể đấu lại với lực lượng của Tôn Giả cấp bậc.

Trong lòng Bạch y nữ tử chấn động vô cùng.

Tịch Thiên Dạ chỉ là một tên Phàm cảnh tu sĩ a! Nếu như hắn tùy tiện cũng có thể đi vào loại trạng thái này, chẳng phải là nói hắn có thể có thể so với một nửa Tôn Giả ư?

Sau cơn mưa trời lại sáng, khí tức tiêu tán, hồ nước dần dần bình tĩnh lại.

Tịch Thiên Dạ cuối cùng thoát ra khỏi trạng thái thiên nhân hợp nhất, trở lại thành một thiếu niên trầm tĩnh, đứng yên ở bên trên hồ nước.

"Mục đích của ngươi tới đây chính là đột phá linh cảnh ư?" Bạch y nữ tử chăm chú nhìn Tịch Thiên Dạ.

"Vì đột phá đến đại viên mãn, cũng chính là cái gọi là Phàm cảnh tầng mười." Tịch Thiên Dạ cười cười nói.

Một khi đột phá đến đại viên mãn thì liền có thể lập tức tiến vào cảnh giới lớn tiếp theo, cho nên hắn hiện tại đã đột phá đến Linh cảnh.

"Cái gì, ngươi vừa rồi đột phá đến Phàm cảnh Chí cảnh?"

Bạch y nữ tử run sợ, trước đó Tịch Thiên Dạ ở trong trạng thái thiên nhân hợp nhất, khí tức cùng thiên địa hòa lại với nhau cho nên nàng cũng không cảm ứng được biến hóa trên người Tịch Thiên Dạ.

Tầng thứ mười Chí cảnh!

Dù cho chỉ là một cái Phàm cảnh Chí cảnh thì Học Viện Trường Thương trong mấy chục năm qua đã không xuất hiện ra.

Nàng lúc trước từng thử trùng kích Phàm cảnh Chí cảnh, nhưng cũng thất bại.

Cho nên nàng rất rõ ràng, nghĩ muốn một cái đại cảnh giới đạt tới Chí cảnh thì rất khó, khó hơn cả đột phá cái đại cảnh giới tiếp theo nhiều.

Bạch y nữ tử nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu, không nói một lời nào, lúc này nàng rốt cục đã nhận thức được vì sao sư tôn lại coi trọng thiếu niên này như vậy.


"Kiếm pháp ngươi vừa thi triển chính là kiếm pháp gì?"

Bạch y nữ tử tự hỏi về mặt kiếm đạo thì phóng mắt toàn bộ Lan Lăng Quốc nàng tuyệt đối có thể xếp trong mười vị trí đứng đầu.

Nhưng trong lúc so đấu kiếm pháp khi nãy thì nàng luôn luôn rơi vào hạ phong, một cọng cỏ xẹt qua lại khiến cho nàng cảm giác đây chính là cả một cái thế giới, là đích đến của toàn bộ kiếm pháp.

"Đạo kiếm."

Tịch Thiên Dạ suy nghĩ một chút rồi nói như vậy.

Kiếm pháp mà hắn thi triển khi nãy thì trông giống như là kiếm pháp nhưng lại không phải kiếm pháp. Loại tầng thứ này giống như hắn, dù cho tu vi vẻn vẹn là Phàm cảnh nhưng trong lúc phất tay cũng có được một loại dấu vết của đạo.

Kỹ năng tu luyện tới bước cuối cùng của đăng phong tạo cực, thì gần như là "đạo", mà đạo cũng có thể từ kỹ năng biến hóa ra, lúc hắn thi triển kiếm pháp, kỳ thực chính là đạo.

Cho nên, xưng là đạo kiếm thì cũng rất thích hợp.

"Tốt cho một cái đạo kiếm, ngược lại để ta thêm kiến thức." Bạch y nữ tử khẽ gật đầu.

"Ba ngày này có nhiều quấy rầy, cảm tạ ân tình mà cô nương đã cho tại hạ dừng lại nơi đây để tĩnh tu, không dám tiếp tục quấy rầy, ta xin cáo từ, có lẽ chúng ta về sau sẽ còn gặp nhau."

Tịch Thiên Dạ chào, sau đó quay người mà đi thẳng.

Mục đích đã đạt được thì hắn đương nhiên sẽ không ở lại chỗ này lâu được, bạch y nữ tử thần bí kia cùng với con Thanh Ly Long dưới đáy hồ nươc tùy thời đều có thể tạo thành uy hiếp trí mạng với hắn, rời đi sớm một chút sẽ bớt phức tạp.

"Sư tôn, hắn là ai?" Bạch y nữ tử trở lại lầu nhỏ, nghi ngờ trong lòng nàng cũng không nhịn được mà tuôn ra.

U Lan Tư nhàn nhạt lắc đầu, nói khẽ: "Yên nhi, về sau không được đối xử vô lễ với hắn như thế, nếu không sẽ xử phạt như môn quy."

Nàng biết sư tôn sẽ không nói nguyên nhân cho nàng, có chút ủy khuất cúi đầu, nhìn mũi giày, sư tôn rất ít khi trách cứ nàng. Nhưng vì thiếu niên kia lại có thể nói ra được câu như thế với nàng, làm cho nàng rất ủy khuất.

"Ngàn năm mưa bụi lãnh nhược sương.

Nửa đêm Hồn quấn tố tâm thương.

Túng quân anh hùng một thế.

Chưa từng phụ người trong thiên hạ.

Nhưng lại phụ trái tim ai."

U Lan Tư nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt như khói, tựa hồ xuyên qua thời không.


Ở kiếp trước, ngươi cô phụ quá nhiều người, cũng có quá nhiều người đang mong đợi ngươi trở về. Kiếp này, trong vô tận tuế nguyệt ta chờ từng giờ phút ngươi quân lâm thiên địa, lại cùng ngươi chiếm một thiên hạ là được. Kim qua thiết mã cười Hoàng Đồ, quân làm hoành hành Cửu Thiên, bễ nghễ thương sinh.

...

"Vũ Huyên tỷ, nghe nói Đan Minh đan hội lại tổ chức ở Bích U sơn trang, ngươi có biết không?"

"Ta cũng nghe nói qua, đây chính là sự tình lớn của Trường Thương Thành chúng ta, nghe nói sẽ có rất nhiều đại nhân vật ở quận khác đến, thậm chí có khả năng sẽ xuất hiện người của Hoàng Thành. Đáng tiếc, chỉ có một ít người quyền quý mới có tư cách tham gia,chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều."

Trên đường nhỏ, trong bóng cây râm mát có ba đến năm người thiếu nữ đang vây quanh Mạnh Vũ Huyên, líu ríu nói chuyện phiếm. Không có một ai là xuất chúng, Mạnh Vũ Huyên nghiễm nhiên trở thành đại tỷ ở đây.

"Đan Minh đan hội? Các ngươi nói là cái này sao."

Mạnh Vũ Huyên cười khanh khách một tiếng, tỏ vẻ kiêu ngạo lấy ra một tấm thiệp mời, phía trên nghiễm nhiên viết hai chữ đan hội.

"Oa! Thiệp mời của đan hội, trời ơi, Vũ Huyên Tỹ thật lợi hại a."

"Chỉ có tầng cao nhất quý tộc mới có thể tham gia đan hội a, ta từ nhỏ nghe qua sự cường đại của đan hội. Vũ Huyên tỷ, ngươi thật lợi hại a."

...

Âm thanh dồn dập từ miệng mấy thiếu nữ vang lên, mặc dù ai cũng biết, Mạnh Vũ Huyên có thể lấy được thiệp mời của đan hội, khẳng định cùng có quan hệ với Trần Bân Nhiên. Dù sao, lấy thân phận của Mạnh Vũ Huyên thì căn bản không có tư cách tham gia đan hội.

Mà lại, cho dù dùng thân phận của Trần Bân Nhiên mà muốn lấy được hai tấm thiệp mời cũng là tương đương khó khăn.

Bởi vậy cho thấy Trần Bân Nhiên rất coi trọng Mạnh Vũ Huyên.

Trong lòng các thiếu nữ vừa ghen ghét vừa hâm mộ, nhưng cũng không thể không lấy lòng Mạnh Vũ Huyên.

Sự tình đu bám lên người quyền quý thì trong trường học rất phổ biến.

Khóe miệng Mạnh Vũ Huyên hơi nhếch lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo giống như là một con Khổng Tước.

Gần đây Đan Minh tổ chức đan hội, khắp nơi trong trường học đều bàn luận về việc này, những học viên có tư cách tham gia thì không thể nghi ngờ là người được chú ý nhất. Rất nhiều người đều đến nhà cầu khẩn có thể ở trong đan hội mua giúp một chút đan dược

Dù sao, giá cả đan dược ở chỗ đan hội rất tiện nghi mà phẩm chất lại khá cao, cho dù mình không cần thì mua được rồi bán lại cũng có thể kiếm được không ít tiền.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui