Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Hà Tấn đi theo Tần Dương lên lầu, hai đứa nhỏ cũng bám đuôi hệt như hai chú cún con, chẳng qua là bảo trì một khoảng cách chừng hai ba bước. Hà Tấn vừa quay đầu, hai đứa nó một thì quay lưng, một liền ngồi xổm xuống chọt chọt ngón tay của mình… Cậu nhịn không được mà khẽ bật cười, Tần Dương phát hiện, lập tức lên tiếng giáo huấn: “Tự đi chơi đi, không được theo nữa!”
Em trai làm mặt quỷ: “Ai theo anh!”
Em gái thì mếu máo, dùng giọng điệu siêu loli nói: “Có đâu, em đang xem tay mình mừ…”
Hà Tấn: “…”
Tần Dương đưa Hà Tấn vào phòng dành cho khách, bên trong sạch sẽ gọn gàng, có giường, có bàn học, có TV, còn có nhà tắm riêng, điều kiện có thể sánh với khách sạn cao cấp.
Hà Tấn đặt đồ đạc xuống, hỏi: “Ba ba của cậu đâu?”
“Chắc là đang bận rộn trong thư phòng.” Tần Dương buông rèm xuống, mở hệ thống sưởi hơi, lại lấy chăn đệm mới tinh ra khỏi tủ quần áo và khăn tắm đặt ở trên giường.
Hà Tấn: “Không cần chào hỏi ba ba của cậu à?”
Tần Dương: “Ngày mai chào cũng được, cậu cứ yên tâm ở lại đây, tôi mang bạn bè về nhà ông cũng sẽ không có ý kiến gì cả.”
Hà Tấn gật đầu, ngồi xuống giường, Tần Dương cũng đặt mông lên cái ghế ở phía đối diện: “À đúng rồi, chẳng phải cậu nói mũ giáp của cậu bị mẹ ném hỏng à?”
Hà Tấn nhớ tới một màn kia, tâm tình lại trở nên ảm đạm.
“Đưa đây tôi xem nào.” Tần Dương chìa tay.
“Hả?” Tần Dương không chơi game, cho nên khi nghe hắn nói muốn xem mũ giáp của mình, Hà Tấn không khỏi nghi hoặc trong lòng, thế nhưng vẫn lấy mũ ra đưa cho hắn, “Làm chi?”
Tần Dương xem qua một lượt, nói: “Tôi biết một chuyên viên sửa vòng tay thông minh với mấy cái thứ hiện đại kiểu này, ngày mai sẽ giúp cậu đi hỏi một chút.”
Hà Tấn vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng: “Thật sao?”
“Ừ.” Tần Dương làm gì có bạn bè ở cái lĩnh lực này, mũ giáp của Thần Ma là sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên phong trong nước, một cái hàng nhái theo phong trào cũng chưa ra thì nói chi tới việc sửa chữa ngoài. Kỳ thực cũng như Hà Tấn, hắn tìm hiểu trên mạng biết được, ngày mai cửa hàng kinh doanh của công ty game sẽ mở, có thể mang mũ giáp đi đổi thành cái mới, chẳng qua vì sợ Hà Tấn từ chối nên mới lấy cớ mà thôi.
Ngẫm nghĩ một lúc, Tần Dương lại thấy xót xa trong lòng, ai bảo hắn đi thích một thẳng nam đâu, muốn đối tốt với người ta cũng không thể quá lộ liệu, nếu không sẽ bị người ta coi là biến thái nha.
Đang nói chuyện, cửa phòng bỗng bị người gõ nhẹ mấy tiếng, một giọng nữ ôn nhu từ ngoài cửa vang lên: “Dương Dương, có bên trong không?”
Tần Dương lên tiếng trả lời rồi đi ra mở cửa, người phụ nữ đưa cái khay trong tay cho hắn, thò đầu vào cười cười với Hà Tấn: “Các con cứ vừa ăn vừa nói chuyện, cần thì gọi dì một tiếng.”
Phía sau người phụ nữ lại lộ ra hai cái đầu nhỏ, vẻ mặt tràn ngập tò mò.
Tần Dương đóng cửa, trực tiếp đặt khay gỗ xuống mặt giường trắng muốt, bên trên có hai cốc sinh tố bơ màu xanh nhạt, một đĩa bánh bích quy tinh xảo dễ thương, lại thêm một đĩa cam đã được bổ và bày thành những đóa hoa.
Hà Tấn nói: “Em trai em gái của cậu thực đáng yêu…”
Tần Dương hừ hừ cười: “Hai cái đuôi.”
Hà Tấn: “Nhưng mà nhìn không giống cậu cho lắm.”
Tần Dương nhướng mày, cười hỏi: “Có phải bộ dạng tôi đẹp trai hơn?”
Hà Tấn nhịn cười, kỳ thực cả ba đều rất ưa nhìn, nhất là cô em gái nhỏ, ngũ quan tinh xảo gương mặt gọn gàng, sau này nhất định trở thành một đại mỹ nhân, cũng chẳng biết Tần Dương lấy đâu ra tự tin mà nói mình đẹp hơn nữa… Cậu thực hâm mộ gia đình bọn họ, bất kể là ở phương diện nào.
Ăn một chút, lại trò chuyện một lát, Tần Dương liền đứng dậy giúp Hà Tấn lồng chăn.
Vỏ chăn và ruột bông đều được giặt sạch và phơi nắng sau đó tách rời rồi cất đi, kỳ thực Tần Dương không biết lồng chăn, nhưng hắn lại không muốn gọi dì Khương vào đây làm bóng đèn, nên cố sức nhét nhét ruột chăn vào vỏ, kết quả nhét thành một đống rối tinh rối mù.
“Ấy, cái gì thế này, để tôi.” Hà Tấn lấy ruột chăn ra lồng lại một lần nữa, nhưng cậu cũng chỉ quen lồng chăn đơn, mà chăn nhà Tần Dương thì lại quá lớn, không cẩn thận một chút vỏ chăn sẽ dính vào, rất khó lồng.
Hà Tấn bảo Tần Dương cầm hai góc chăn, mình thì tóm vào một góc đồng thời sờ sờ mó mó tìm góc cuối cùng, chỉ cần cố định được bốn góc chăn, rũ rũ mấy cái là coi như xong việc.
Tần Dương nhìn cậu, dường như hình dung ra cảnh tượng hai người chung sống trong tương lai, bọn họ cùng trải chăn, cùng ngủ… trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Thấy Hà Tấn vất vả mò mẫm góc chăn còn lại, sau lại vì luống cuống tay chân mà một góc khác bị tuột ra, nhịn không được trêu chọc: “Tôi còn tưởng cậu là cao thủ chứ, thì ra cũng chỉ thế này.”
“Lợi hại hơn cậu nhiều rồi!” Hà Tấn vừa xấu hổ lại vừa buồn bực, cầm hai góc chăn mới tóm được, dùng sức rũ mạnh một cái. Kế đó, cái chăn mang theo gió cuốn đập thẳng vào mặt Tần Dương, làm hắn hắt xì một tiếng thật to, Hà Tấn bật cười ngay trong nháy mắt.
Tần Dương nắm góc chăn bắt chước làm động tác tương tự, thế nhưng Hà Tấn một chút cũng không bị ảnh hưởng, hai người thi nhau rũ chăn hệt như trẻ con đang so thể lực. Kết quả chẳng biết Hà Tấn làm sao mà có thể khiến Tần Dương hắt xì một lần nữa, nhất thời phá lên cười “Ha ha”.
“Cậu vui quá ha!” Tần Dương vốn nghĩ thể lực của mình tốt hơn nên nhường nhịn người kia không ít, giờ phút này thấy Hà Tấn đắc ý cười vang, lại lập tức nổi cơn muốn bắt nạt đối phương. Hắn dùng sức kéo mạnh một cái, Hà Tấn bên kia bởi vì liều chết không chịu buông chăn mà bị kéo vật xuống giường. Thế còn chưa đủ, không đợi cậu kịp thời phản ứng, Tần Dương liền đá vung dép lê nhảy lên trên giường, mang theo chăn bổ nhào lên người Hà Tấn, nhanh chóng trùm kín thân thể cậu!
Đầu bị trùm kín trong nháy mắt, Hà Tấn kinh hãi hô lên một tiếng, lại dùng tay quơ quào ý đồ xốc chăn lên nhưng chẳng thành công, bởi vì Tần Dương đã dùng tay chân đè chặt mép chăn.
Tuy nhiên, hắn chỉ đè được hai bên mép, khiến cho cái chăn biến thành một cái ống rỗng hai đầu. Thấy thế, Hà Tấn xoay người thò đầu ra một lỗ theo bản năng. Mà Tần Dương dường như chỉ chờ có mỗi khoảnh khắc này, lập tức dùng sức ôm hai bên thân ống kéo lại, kế đó Hà Tấn liền bị bao lại như một cái nem. Tần Dương còn lăn cậu hai vòng, hoàn toàn khóa chặt người trong chăn lại, chỉ để cậu thò mỗi cái đầu ra, mặt úp xuống đệm, lưng hướng lên trần nhà. Sợ Hà Tấn giãy dụa, Tần Dương còn bổ nhào lên, ôm chặt lấy người kia.
“Buông, buông ra… Ha ha…” Hà Tấn không ngừng vặn vẹo trong chăn, còn chưa hết buồn cười vì vẻ mặt của Tần Dương lúc hắt xì ban nãy, thế nhưng cậu nhanh chóng cảm thấy nụ cười của mình có gì đó không thích hợp.
Tuy rằng cách một tầng chăn, nhưng Tần Dương đang ở ngay sau lưng cậu, thở từng luồng hơi nóng vào gáy cậu, áp sát vành tai cậu, nói: “Nãy cậu oai phong lắm mà, để xem giờ cậu còn động được nữa hay không nhé ~ ”
Thanh âm của người kia gần ngay trong gang tấc, Hà Tấn chỉ thấy toàn thân tê rần, xương cốt tựa hồ mềm nhũn.
“Hiện tại ngoan ngoãn rồi đúng không, hửm?” Tần Dương càng lúc càng áp sát, sát đến mức Hà Tấn có cảm giác môi đối phương sắp sửa dán lên gáy mình… Và thế là, cậu đột nhiên dùng sức giãy dụa.
Ban đầu Tần Dương chỉ cho rằng Hà Tấn muốn phản kháng, càng dùng sức xiết chặt cánh tay hòng khiến cho đối phương không thể nhúc nhích được. Mãi đến khi Hà Tấn thở dốc hô to “Buông ra”, Tần Dương mới phát hiện sắc mặt cậu đã thay đổi. Hắn nhanh chóng thả lỏng vòng tay, lật Hà Tấn lại, lo lắng có phải mình đã chọc giận cậu hay không.
Không còn trói buộc, Hà Tấn nhanh chóng chui ra khỏi chăn, ánh mắt chớp động hoàn toàn không dám nhìn vào mặt Tần Dương.
Vừa rồi còn tốt lắm mà, sao tự nhiên bầu không khí lại chuyển xấu? Trong lúc nhất thời, Tần Dương không hiểu Hà Tấn gặp phải chuyện gì. Chẳng lẽ động tác vừa rồi quá thân mật? Cho nên Hà Tấn tức giận? Hay là làm sao?
“Không còn sớm nữa, ngày mai tôi phải đi làm, nghỉ ngơi thôi.” Hà Tấn cúi đầu lôi kéo góc chăn, bởi vì trò đùa ban nãy cho nên cái chăn đã dúm dó lại rồi.
Tần Dương giật giật môi, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, bưng cái khay đựng trái cây chưa ăn hết và mũ giáp thực tế ảo bị hỏng của Hà Tấn đi ra ngoài.
Chờ Tần Dương rời khỏi, Hà Tấn liền vô lực mà ngồi phịch xuống giường. Mặc dù đã liều mạng áp chế cảm xúc trong lòng, nhưng cái kiểu gần gũi cực hấp dẫn này, thân thể lại vô cùng thẳng thắn mà có phản ứng. Bởi vì vấn đề này, Hà Tấn cảm thấy mất thể diện cực kỳ…
Là vì giọng nói! Dường như rốt cuộc cũng tìm ra được căn nguyên, cậu cắn răng nhắm mắt hồi tưởng lại.
Bởi vì giọng nói của hai người quá giống nhau, cho nên thời điểm thanh âm của Tần Dương vang lên bên tai, Hà Tấn đã lập tức thất thần. Cậu không phân rõ được đây là game hay hiện thực, cũng không phận định được người ôm mình là Thương Hỏa hay là Tần Dương.
Đây là điều mà Hà Tấn sợ hãi nhất. Cậu sợ tình cảm mình dành cho Thương Hỏa sẽ bị chuyển dời lên người Tần Dương, cũng sợ bản thân mượn quan hệ vợ chồng trong game với Thương Hỏa để hưởng thụ cảm giác tâm động hỗn loạn ở ngoài đời…
Bởi vì yêu thích một giọng nói cho nên đồng thời nảy sinh tình cảm với hai người, điều ấy khiến cho Hà Tấn hoảng sợ cùng bối rối mà chẳng hiểu vì sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...