Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Trí thông minh của Thang Viên vượt quá dự đoán ban đầu của Tần Dương và Hà Tấn, ngoại trừ khả năng nhìn mặt đoán tâm, xem xét thời thế, nó còn có năng lực học tập rất cao.
May là công năng của nó chỉ hạn chế tại phạm vi hỗ trợ sinh hoạt, nếu không Hà Tấn thực lo lắng IQ của đứa nhỏ này sẽ vượt trội hơn cả mình và Tần Dương!
Một tháng sau, giống như Thang Viên lúc trước, Nguyên Tiêu bảo bảo cũng được sản xuất ra. Loại người máy có ngoại hình thiết kế đặc biệt này đều ở mức giá trên hai trăm vạn một con, Hà Tấn cảm thán thực sự quá đắt, người thường e rằng không nuôi nổi.
Tần Dương: “Sự nghiệp của Nhàn Vân thành công như vậy, chút tiền ấy với hắn mà nói, hoàn toàn không đáng kể đâu.”
“Cho nên em mới nói ‘người thường’ không nuôi nổi!” Hà Tấn nhấn mạnh trọng điểm.
Tần Dương lại tiếp lời: “Hai trăm vạn đã là rẻ lắm rồi, em tính đi, hiện tại nuôi một đứa nhỏ phải tốn bao nhiêu hả, hai trăm vạn phỏng chừng đến giáo dục mầm non cũng không đủ. Nhưng mua một bảo bảo trí năng, về sau chỉ cần nạp điện là dùng được, hơn nữa còn miễn phí thăng cấp cả đời kìa!”
Hà Tấn: “Thế nhưng đứa nhỏ rồi sẽ trưởng thành, sẽ sinh sôi nảy nở, Thang Viên thì mãi mãi giống như con chó con mèo nuôi ở trong nhà thôi.”
“Cái chuyện sinh sôi nảy nở thật sự cần thiết đối với chúng ta sao? Tuy rằng người máy không có khả năng sinh đẻ, nhưng anh cảm giác quan niệm này của em vẫn quá mức truyền thống đi,” Tần Dương nhún nhún vai, “Kỳ thực, hiện tại rất nhiều người nuôi con là để bầu bạn. Bên cạnh đó, bản chất của Thang Viên cũng hoàn toàn khác biệt với con chó con mèo, nó là sản phẩm ‘trí năng’, có thể nghe hiểu những lời chúng ta nói, còn có thể giao lưu trò chuyện với chúng ta, ngoại trừ việc không lớn lên, không có thời kỳ phản nghịch hay thanh xuân này nọ ra thì gần như không có bất cứ khuyết điểm gì… À đúng, ngay cả vấn đề sinh con đẻ cái cũng có thể dùng khoa học kỹ thuật để xử lý, về sau có thể làm thêm cho nó một đứa con, chỉ cần em có khả năng vun đắp tình cảm với cháu là được.”
Hà Tấn nghe xong thì đầu rớt đầy hắc tuyến: “Ok, anh thắng…”
Tần Dương đột nhiên nảy sinh một ý tưởng: “Chẳng phải Nhàn Vân – Dã Hạc muốn cho Nguyên Tiêu và Thang Viên đính ước từ nhỏ sao? Có thể đem Nguyên Tiêu về nhà chúng ta trước, để nó với Thang Viên ở chung một thời gian, tránh cho thằng nhóc hư hỏng kia rảnh rỗi lại tới quấy rầy chúng ta vào thời điểm then chốt, anh hoài nghi nó cố ý!”
Hà Tấn: “Như thế không tốt lắm đâu, bọn họ hẳn sẽ hy vọng mình là người đầu tiên tiếp xúc với bảo bảo nhà mình.”
Tần Dương: “Bọn hắn có thể giao lưu với Nguyên Tiêu ở trong game mà, dù gì thì ký ức hai nơi đều đồng bộ.”
Hà Tấn: “…”
“Hê hê hê! Anh đi điện thoại cho bọn hắn, hỏi bọn hắn có đồng ý hay không là xong.” Tần Dương lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số của Nhàn Vân. Điện thoại kết nối, trước tiên hắn nói tới chuyện có thể đón Nguyên Tiêu về nhà, sau lại đề xuất ý tưởng của mình.
Nhàn Vân nghe vậy thì cười, nói: “Có gì mà không thể? Vừa lúc tôi với Dã Hạc đang bận rộn, dùng chuyển phát nhanh để vận chuyển bảo bảo nhà mình chắc chắn không thể yên tâm, cậu cứ đón nó về nhà đi, cuối tuần tôi cùng Dã Hạc sẽ bay qua thăm cậu và Hà Tấn, đồng thời nhờ hai người mở mang chút nhận thức về bảo bảo trí năng.”
Cúp điện thoại, Tần Dương quơ quơ di động: “Nghe thấy chưa?”
Hà Tấn không phản đối, chỉ có thể để mặc Tần Dương.
Đêm đó, hai người liền mang Nguyên Tiêu về nhà. Sau khi tới nhà, Hà Tấn gọi Thang Viên lại, dẫn dắt từng bước nói: “Bảo bảo, đây là Nguyên Tiêu, em trai con, nó là con của chú Nhàn Vân và chú Dã Hạc, tạm thời ở với chúng ta vài ngày, con phải chăm sóc em, trở thành bạn tốt của em, biết chưa?”
Nếu là trước kia, Hà Tấn tuyệt đối sẽ không nói với Thang Viên những lời ý như “đừng bắt nạt em” kiểu đó, song căn cứ vào cảm nhận của cậu về đứa nhỏ này trong khoảng thời gian qua, Hà Tấn cảm thấy vẫn cần phải nói.
Tính cách của thực thể bảo bảo ngoại trừ giống như tư liệu trên hệ thống game thì còn được lập trình thêm vài điểm đặc thù của em bé con người, ví dụ như, thỉnh thoảng chúng nó cũng sẽ quậy phá, đùa nghịch, vân vân.
Thời điểm Thang Viên vừa nhìn thấy Nguyên Tiêu còn phi thường cảnh giác, nó híp mắt lại, cánh cũng đập nhanh hơn, bộ dáng hệt như gặp đối thủ “tranh sủng” vậy. Mãi đến khi Hà Tấn giải thích xong, nó mới chậm rãi trầm tĩnh lại, dùng thanh âm non choẹt trả lời: “Bảo bảo biết rồi.”
Kế đó, Tần Dương đem Nguyên Tiêu từ trong hộp chống sốc ra, chính thức ấn vào nút khởi động.
Nửa giây sau, lông mi Nguyên Tiêu khẽ động, đôi mắt chậm rãi mở ra. Đứa nhỏ này da trắng, cánh trắng, trang phục trắng, đồng tử nhưng lại màu vàng, nghiễm nhiên là một tiểu thiên sứ cực kỳ đáng yêu!
Tuy hình thể của bảo bảo Thần tộc này tương đồng với Thang Viên, nhưng thực tế tuổi chưa được nửa tuổi, trong game, bất kể kinh nghiệm chiến trường hay là PK dã ngoại đều không sánh được với Thang Viên chứ đừng nói tới kinh nghiệm dùng thực thể ở cùng nhân loại.
Nó đảo mắt nhìn đám người trước mặt một vòng, cùng cùng đôi mắt đột nhiên ngập nước, lộ ra biểu tình sắp sửa òa khóc lên.
“Ôi ôi, không ổn rồi!” Hà Tấn ôm lấy nó, “Có phải vừa mở mắt liền không nhìn thấy ba mẹ nên sợ đến phát khóc không?”
“Khóc cái gì hả, chú hôn một cái nào!” Tần Dương đoạt lấy Nguyên Tiêu từ trên tay Hà Tấn, một hơi ấn thẳng vào lòng.
Nhưng hắn đã quên, người máy bảo bảo căn bản không có năng lực đánh giá thẩm mỹ của con người, Nguyên Tiêu sẽ không vì Tần Dương đẹp trai mà ôn hòa với hắn, ngược lại giống như bị bắt nạt, “òa” một tiếng, đập cánh bắt đầu khóc lên.
“Ặc.” Tần Dương xấu hổ buông Nguyên Tiêu ra, ngay sau đó thằng nhóc liền bay vào khe hở giữa sô pha với vách tường để ẩn núp.
Hai người đứng bên cạnh sô pha dỗ dành hồi lâu, thế nhưng Nguyên Tiêu vẫn chẳng chịu ra.
“A ~~~ Làm sao bây giờ!” Tần Dương bất lực ôm đầu.
“Em đã nói không nên mang nó về nhà rồi, tính cách Nhàn Vân vốn rất ôn hoà, chắc chắn là ngại từ chối yêu cầu của anh nên mới đáp ứng.” Hà Tấn bất đắc dĩ, “Anh gọi điện thoại cho Nhàn Vân đi, bảo hắn và Dã Hạc nhanh chóng dành thời gian lên game, làm công tác tư tưởng cho Nguyên Tiêu một chút, sau đó hãy tới đây đón nó về.”
“Từ từ,” Tần Dương gọi Thang Viên tới, nói, “Bảo bảo, con gọi em Nguyên Tiêu ra đi.”
Thang Viên nghiêm túc gật đầu, lộ ra biểu tình “ba cứ yên tâm giao nó cho con”, sau đó phát sóng điện từ, chui vào khe hở giữa sô pha và vách tường.
Hà Tấn cùng Tần Dương chỉ nghe thấy một trận “lạch tạch” của máy móc giao lưu từ sau sô pha truyền đến, lát sau, Thang Viên đẩy Nguyên Tiêu đi ra khỏi khe tường. Bọn hắn kinh ngạc không thôi, miệng cũng há hốc thành một chữ O to bự.
Tần Dương: “Bảo bảo giỏi lắm!”
Hà Tấn giữ lấy Nguyên Tiêu hai mắt đẫm lệ, nhẹ nhàng vỗ bụi bám trên người nó, đồng thời hỏi Thang Viên: “Bảo bảo, con nói gì với Nguyên Tiêu vậy?”
Thang Viên quơ quơ nắm đấm bé nhỏ của mình, giống như khoe công trước mặt ba ba: “Bảo bảo nói, nếu nó còn không ra, bảo bảo sẽ bụp nó.”
Hà Tấn: “…”
Tần Dương: “…”
Nguyên Tiêu rất đúng lúc mà lộ ra biểu tình mếu máo, rụt cổ, giống như muốn khóc đến nơi.
Hà Tấn quay sang dạy dỗ Thang Viên: “Bảo bảo! Không thể dùng biện pháp uy hiếp! Con như vậy sẽ dọa cho Nguyên Tiêu hoảng sợ!”
Thang Viên ủy khuất nói: “Uy hiếp là cái gì?”
Hà Tấn giải thích: “Chính là dùng thủ đoạn bạo lực để bắt đối phương đi vào khuôn khổ.”
Thang Viên cái hiểu cái không, thật vất vả thông qua mạng internet cá nhân để tìm hiểu ý từ của từ này, sau mới chậm rãi nói: “Nhưng phương pháp này nhanh và hữu hiệu nhất.”
Hà Tấn cạn lời, vội vã nói với Tần Dương: “Thôi xong rồi, nếu Nhàn Vân Dã Hạc biết Thang Viên nhà chúng ta đối xử với con bọn hắn như vậy, phỏng chừng sẽ giết chết chúng ta!”
Tần Dương: “Không đâu, em nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.”
Thang Viên cũng cảm thấy không có gì ghê gớm, còn nghĩ ra phương án thứ hai, phóng sóng cao tần về phía Nguyên Tiêu, khiến cho đứa nhỏ kia sợ tới mức hai mắt trợn ngược, trực tiếp đi vào trạng thái chờ.
“Ba ba, ba xem đi, nếu nó không nghe lời con có thể làm như vậy, cho nên nhất định nó sẽ ngoan.” Thang Viên hưng phấn nói.
Hà Tấn: “…” Ngoan cái em gái mày, ai nói thực thể bảo bảo không có hệ thống chiến đấu hả! TT^TT
Hôm đó, Hà Tấn ân cần dạy bảo Thang Viên một trận, dặn đi dặn lại mấy bận rồi mới đánh thức Nguyên Tiêu lần thứ hai.
Nô đùa cùng bảo bảo trí năng sẽ làm tăng độ hảo cảm của hai bên, cho nên Hà Tấn phải dùng cả tối để chơi oẳn tù tì và đố chữ với Nguyên Tiêu mới dỗ được nó nói chuyện vài câu. Cuối cùng, đứa nhỏ kia cũng rụt rè mà gọi cậu một tiếng “chú”.
Thang Viên ở một bên thì hâm mộ không thôi, nó bay tới bay lui xung quanh Hà Tấn, thường thường gọi “Ba”, một bên tìm cảm giác tồn tại, một bên nhắc nhở Nguyên Tiêu, người này thuộc về mình.
Buổi tối đi ngủ, vì phòng ngừa Thang Viên bắt nạt Nguyên Tiêu, Hà Tấn cưỡng chế bọn chúng tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Nhìn hai bảo bảo rúc vào nhau mà ngủ, cậu mới an tâm về phòng.
Sáng hôm sau, không có Thang Viên bay vào báo thức, Hà Tấn có chút không quen.
Trái lại, Tần Dương hiếm khi được hưởng một buổi sáng thanh bình, liền lôi kéo Hà Tấn làm mấy chuyện linh tinh này nọ.
Thừa dịp người kia đi tắm, Tần Dương sang phòng bọn trẻ, đánh thức Thang Viên trước. Thang Viên mở to đôi mắt, ủy khuất gọi “Ba ba”. Từ khi nó bước vào cái nhà này, Hà Tấn và Tần Dương luôn để nó tự do hoạt động, ngay cả nạp điện cũng là nó cũng tự làm, thực sự chưa từng trải qua cảm giác “cưỡng chế nghỉ ngơi bằng công tắc”. Trạng thái đó chỉ có thể giải trừ bằng cách can thiệp ngoại lực, đối với đám bảo bảo trí năng mà nói, thật chẳng khác nào bị giam cầm.
Tần Dương hôn lên đỉnh đầu nó, nhỏ giọng nói: “Bảo bảo, không được chọc giận A Tấn nữa. Ngoài ra, con phải đối tốt với em trai, bởi vì sau này Nguyên Tiêu sẽ là vợ của con.”
Thang Viên chớp chớp đôi mắt: “Vợ?”
Tần Dương xấu xa cười một tiếng, vỗ vỗ mông nó: “Tự lên mạng tra cứu đi.”
Trước khi đi làm, Hà Tấn vẫn lo lắng khi để hai bảo bảo ở nhà một mình. Tần Dương thấy thế liền đẩy cậu ra ngoài, lại nói: “Ầy, em thật đúng là lo lắm nghĩ nhiều, chúng nó chỉ phóng sóng điện công kích nhau một tí là cùng thôi, không gây thương tổn với thân thể đâu.”
Được rồi, Tần Dương nói cũng đúng, cho dù tạo thành bóng ma tâm lý gì gì đó thì chỉ cần dùng hệ thống cao tần chữa trị chút là ổn.
Chẳng qua, ở cùng Thang Viên một thời gian, Hà Tấn đã không còn coi bảo bảo trí năng là một người máy thuần túy nữa, ngược lại cảm thấy nó giống như con đẻ của mình. Suy bụng ta ra bụng người, nói không chừng đối với Nhàn Vân Dã Hạc, Nguyên Tiêu cũng có vị trí tương tự, cho nên cậu càng phải cẩn thận hơn.
Đứng ngồi không yên cả ngày, chạng vạng Hà Tấn liền về nhà sớm. Mở cửa, vừa định gọi tên của Thang Viên và Nguyên Tiêu, cậu đã thấy hai đứa nó một trước một sau bay ra chào đón.
“Ba ~~” Mỗi ngày nhìn thấy Hà Tấn trở về, Thang Viên đều vui mừng không gì sánh được.
Điều làm Hà Tấn bất ngờ chính là, Nguyên Tiêu cũng rụt rè mà đứng cạnh Thang Viên, trên mặt thế nhưng không có dấu hiệu của bất an hay là sợ hãi.
Hà Tấn ghé đầu lại gần hai bảo bảo, hỏi bọn chúng: “Nguyên Tiêu, hôm nay thế nào? Thang Viên, con không bắt nạt em trai đấy chứ?”
Nguyên Tiêu liếc mắt nhìn Thang Viên một cái, trên mặt bỗng chốc lộ ra một chút ngượng ngùng.
“Ba!” Thang Viên nắm tay Nguyên Tiêu, nghiêm túc sửa lại lời Hà Tấn, “Nguyên Tiêu không phải em trai, mà là vợ chưa cưới!”
“Phụt…” Hà Tấn phun ra một búng máu, cảm giác trong đầu có chỗ nào đó lập tức sụp đổ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...