Đêm tối, cả Cựu Trần Sơn Cốc đều bị một lớp sương mù bao phủ khiến cho ánh trăng cho dù sáng cũng trở nên mông lung không ít, lúc này lại có một thân ảnh xuyên qua sương mù, ánh trăng còn chưa kịp rơi trên thân ảnh đó lại bị sương mù che phủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Toàn thân Phượng Thần Hy chịu đựng cơn đau kịch liệt, cẩn thận tránh đi thị vệ Cung Môn mà lẻn vào y quán
Lúc đến y quán, toàn thân Phượng Thần Hy mồ hôi ướt đẫm, ánh mắt mơ hồ, cả người mơ mơ màng màng ngơ ngơ ngác ngác tựa như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào
Nàng liều mạng sử dụng chút khí lực cuối cùng đi đến trước kệ thuốc, hai tay run rẩy mở ra ngăn kéo tìm kiếm dược liệu
Bỗng nhiên, một thanh đao đặt lên vai nàng, động tác của nàng bỗng nhiên khựng lại
Nhất thời không chú ý vậy mà lại bị người khác phát hiện, trong mắt của Phượng Thần Hy toát ra lãnh ý
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến âm thanh thiếu niên quen thuộc
"Ngươi là ai?"
Là Cung Viễn Chủy
Lãnh ý trong mắt của Phượng Thần Hy thu lại trong chớp mắt thay vào đó chính là khó chịu cùng không vui
Cung Viễn Chủy không chỉ là Chủy Cung Cung Chủ - thiên tài độc dược trăm năm khó gặp của Cung Môn mà còn là đệ đệ mà Cung Thượng Giác yêu thương nhất, nếu hạ sát thủ thì sự tình sẽ không thể giải quyết nhẹ nhàng được nữa
Nhưng không hạ sát thủ, nàng căn bản không thể toàn thân mà lui được nữa
Phía trước là cùng đường, phía sau là vực thẳm, đi chỗ nào cũng không thoát được cả
Lúc này, sau lưng lại truyền đến tiếng thiếu niên ra lệnh, đánh gãy suy nghĩ của Phượng Thần Hy
"Quay người lại"
Phượng Thần Hy như ước nguyện của hắn, chậm rãi quay người lại
Địch đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nàng không có gì phải sợ cả
"Là ngươi..."
Cung Viễn Chủy vậy mà lại nhận ra Phượng Thần Hy
"Ngươi...nhận ra...!ta?"
Phượng Thần Hy hô hấp hỗn loạn, ngữ khí suy yếu nhưng trong giọng nói vẫn xuất hiện một tia bất ngờ
Đến Cung Môn một thời gian, căn bản không có ai không bỏ qua nàng vậy mà vị thiếu niên trước mặt này lại nhớ được nàng
"Ngươi là một trong những tân nương được đưa đến Cung Môn"
Tối hôm đó khi đi ngăn Cung Tử Vũ, ánh mắt đầu tiên của hắn không phải là rơi trên người Cung Tử Vũ mà là nàng, từ phía xa khi dùng khinh công bay đến hắn đã thấy nàng rồi
Lặng yên, trầm lắng, thoát tục khỏi mọi thứ, lại trông cực kỳ tinh tế còn kiều quý y hệt như Xuất Vân Trùng Liên hắn từng nuôi
Có điều Cung Viễn Chủy cũng không suy tư quá lâu, hắn không đem đao thu lại còn lạnh lùng đem kiếm kề gần cái cổ mảnh khảnh trắng nõn kia của nàng, âm thanh lạnh lùng
"Đã trễ như thế này, ngươi không ngoan ngoãn ở biệt viện nữ khách đợi mà lại lén lút chạy đến y quán làm gì"
"Ta thân thể không khỏe...!muốn đến y quán...!lấy chút dược liệu..."
"Thân thể không khỏe?"
Cung Viễn Chủy trông gương mặt trắng bệch còn liên tục chảy mồ hôi của nàng nhíu nhíu mày
"Nếu không thoải mái sao không cho đại phu nhìn một chút, còn muốn lấy thuốc thì tùy tiện phái một thị nữ ở biệt viện nữ khách đến là được, cần gì nửa đêm lén lút đến đây?"
Phượng Thần Hy lắc đầu nhìn Cung Viễn Chủy
"Không thể để đại phu xem cũng không thể thị nữ tới lấy thuốc"
"Vì sao?"
".
.
.
.
.
."
Phượng Thần Hy không trả lời mà chỉ im lặng tránh ánh mắt của Cung Viễn Chủy
Cung Viễn Chủy cười cười, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Phượng Thần Hy
"Ngươi hôm nay mà không nói ra lý do, đừng nói là dược liệu, cho dù là y quán cũng đừng mong đi ra..."
Lúc này, Phượng Thần Hy đã chịu đến giới hạn, câu nói kế tiếp của Cung Viễn Chủy nàng cũng nghe không vào, ánh mắt tối sầm lại, thân thể mềm nhũn, ngã xuống
Mắt thấy cổ của nàng muốn đụng tới lưỡi đao, Cung Viễn Chủy tay nhanh mắt lẹ thu tay lại nhưng trên cổ Phượng Thần Hy vẫn để lại một đạo vết cắt đỏ tươi
Nhìn Phượng Thần Hy sắp ngã xuống, Cung Viễn Chủy ngẩn ra, vội vàng đi đỡ lấy nàng, hắn còn không có đối với nàng làm cái gì sao mà người tự nhiên lại hôn mê rồi
Cung Viễn Chủy nửa tin nửa ngờ mà nhẹ nhàng đặt Phượng Thần Hy xuống, đưa ngón trỏ cùng ngón giữa lên cổ tay trăng nõn của nàng
Đột nhiên đôi mắt mở lớn, ánh mắt nhìn về phía Phượng Thần Hy tràn đầy ngoài ý muốn và trấn kinh
Vạn Độc Chi Thể!?
Nếu hắn không nhầm thì đây chắc chắn là Vạn Độc Chi Thể đã biến mất hơn trăm năm giống như Xuất Vân Trùng Liên!
Cung Viễn Chủy động tâm tư, ánh mắt suy ngẫm nhìn Phượng Thần Hy đang hôn mê
Nếu Bách Độc Bất Xâm Chi Thể thực ra chỉ là khả năng kháng độc mạnh hơn người bình thường do quanh năm sống với độc vật, khi đối với kịch độc thì vẫn trúng độc như thường, trong máu cũng chỉ coi là thuốc giải của một số thuốc độc bình thường mà thôi
Nhưng Vạn Độc Chi Thể thì khác
Đây chính là tồn tại mà toàn thân cao thấp đều là bảo vật, mỗi sợi tóc, mỗi giọt máu đều là kịch độc đồng thời cũng là thuốc giải kịch độc tốt nhất trên thế gian; là chân chính bách độc bất xâm, bách bệnh tiêu tan trong mơ ước của thế nhân
Cung Viễn Chủy thật là gấp không chờ nổi lấy máu và tóc của Phượng Thần Hy đi nghiên cứu, chỉ đáng tiếc là người đang hôn mê, cái chuyện 'không hỏi mà lấy' hắn làm không được
Chẩn mạch, Cung Viễn Chủy mới biết được vì sao Phượng Thần Hy lại hôn mê bất tỉnh
Vạn Độc Chi Thể cũng không phải dễ có như vậy bằng không thì sao lại biến mất hơn trăm năm rồi chứ
Muốn luyện được Vạn Độc Chi Thể cần phải thành công sống được trong sự cắn xé của vạn loại độc dược, vạn loại độc vật, giống như dưỡng cổ chỉ có điều thứ sống cuối cùng là con người
Hơn nữa sau khi luyện thành, một khi cảm xúc kích động hoặc cách mười ngày nửa tháng toàn bộ độc trong cơ thể liền sẽ nháy mắt bạo phát, tạo ra sự đau đớn dày vò không thể chỉ dùng thống khổ hay lột da rút gân có thể hình dung, đây chính là lý do Vạn Độc Chi Thể đều sống không quá thọ, toàn bộ đều vì không thể chịu nổi mà tự sát rồi
Hơn vạn loại độc bộc phát cho dù ý chí kiên định cũng không thể chịu nổi, hoặc là uống thuốc có tính gây mê cực mạnh mà cố nhịn lại hoặc là rạch thương chảy máu thả độc ra ngoài để có thể dễ chịu hơn một chút
Hiển nhiên, Phượng Thần Hy quyết định nhẫn nhịn
Cung Viễn Chủy đoán nàng hẳn là nửa đêm độc phát, chịu đựng không nổi, mới nửa đêm mặc y phục dạ hành đến y quán tìm thuốc
Chỉ là, nữ nhân này là một tân nương đợi tuyển vậy mà có bản lĩnh tránh đi toàn bộ thị vệ canh gác rồi lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào y quán?
Cung Viễn Chủy nhíu mày suy tư, động tác lại không có dừng lại, cúi người xuống đem thiếu nữ đang hôn lên, lại phối một chén thuốc mê cực mạnh bón cho nàng ăn
Chỉ một lúc sau, tuy mi tâm chưa giãn nhưng đã không còn liên tục chảy mồ hôi hay kháng cự mà nằm yên một chỗ
Đột nhiên trên giường truyền ra âm thanh nói mớ rất nhỏ, Cung Viễn Chủy nghe không rõ nàng nói cái gì nên cúi thấp người xuống tới gần cánh môi đang mấp máy kia
Lúc này hắn mới nghe rõ người trên giường đang nói mớ thứ gì, chỉ nghe thấy một âm thanh tuyệt vọng mang theo mười phần khẩn cầu
"Phụ thân...!mẫu thân...đừng ngủ...tỉnh lại đi mà...Tuế Tuế cầu xin hai người...!cầu xin hai người..."
Vừa nói, đôi mắt đang nhắm chặt hơi hơi phiếm hồng, hai hàng lệ như trân châu từ giọt từng giọt rơi xuống
Nhìn theo những nước mắt của Phượng Thần Hy, Cung Viễn Chủy lâm vào suy tư, hắn nhớ tới cái năm mà phụ mẫu qua đời đó, trên tay hắn bị thương chảy máu, một người ngồi ngoài Chủy Cung không khóc không náo
Bởi vì hắn không khóc không náo nên người xung quanh đều nói hắn giống như sâu bọ, máu lạnh, đến phụ mẫu chết cũng không khóc
Nhưng trên thực tế, hắn cũng không biết 'khóc' là cái gì và không biết tại sao cần phải khóc
Sau đó ca ca nhìn thấy vết thương của hắn hỏi hắn vì sao tình nguyện chảy máu cũng không muốn rơi lệ
Hắn lúc đó không biết vì sao chảy máu muốn khóc, là ca ca nói cho hắn biết, chảy máu có thể cho người khác biết thân thể bị thương, còn khóc có thể cho người khác biết trái tim bị thương
Nhìn theo những giọt nước mắt như trân châu dứt dây không ngừng rơi xuống của Phượng Thần Hy, Cung Viễn Chủy vừa suy tư vừa nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng
Khóc nhiều như vậy thì rốt cuộc trái tim có bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu đau...
Hắn ngồi ở trên giường bồi Phượng Thần Hy một lúc, thẳng đến khi nàng không còn khóc thút thít ngược lại lấy hai tay ôm chặt lấy thân thể mà co thành một đoàn ở trên giường, đây là một tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn
Cung Viễn Chủy vừa nhìn vừa trong lòng tính toán là không biết nên ôm nàng trở về biệt viện nữ khách hay là để mặc nàng một mình nằm trong y quán
Cái trước sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng nhưng cái sau thì khả năng có người phát hiện nàng mặc y phục dạ hành thì sẽ đem nàng nhốt luôn vào địa lao
Vừa nghĩ vừa thấy đau đầu, cảm thấy vẫn là đem người ôm về Chủy Cung lại nói
*
Một lúc sau, sau khi an bài ổn thỏa cho Phượng Thần Hy, Cung Viễn Chủy vốn muốn trở về tẩm điện đi ngủ nhưng vừa đi ra ngoài liền phát hiện giữa bầu trời đêm xuất hiện một đạo hồng quang chói mắt
Hồng đăng cảnh giới, Cung Môn rất lâu chưa từng xuất sự việc như vậy rồi
Nhìn thấy hồng đăng, trong lòng Cung Viễn Chủy lộp bộp, vội vàng chạy tới Giác Cung tìm Cung Thượng Giác, sau khi biết Cung Thượng Giác lại rời đi, vẫn là đơn độc xuất hành liền Kim Phục cũng không mang theo thì trong lòng càng bất an
"Ca, huynh đi đâu? Mau trở lại đi..."
"Dường như...Cung Môn sắp có biến rồi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...