Vân Cái Nguyệt Quang

8

Ta ngừng giãy giụa, lẳng lặng nhìn Tiêu Trầm Châu.

Ta cũng biết ta không nên kỳ vọng, nhưng vẫn mong đợi Tiêu Trầm Châu mở miệng giành ta lại, giống như hắn từng chiếm đoạt Thẩm Vân Thư.

Dưới hàng ngọc của mũ miện, gương mặt đế vương của hắn hờ hững.

Cuối cùng, hắn đã mở miệng, nhưng lại khiến lòng ta như ngã vào vũng bùn.

"Trinh Nhi, đi đi, hầu hạ hoàng đệ cho tốt."

Ta giống như nghe được tiếng lòng mình tan vỡ, một cảm giác thê lương cô tịch không nói nên lời. Ta gật gật đầu, lẳng lặng rơi lệ, nhưng hắn lại trao cho ta một ánh mắt thâm sâu, nhếch miệng cười lạnh.

Tiêu Trầm Yến cũng không để ý, cười lớn một tiếng rồi lập tức ôm ta ra khỏi điện, lên ngựa về Hoằng vương phủ.

Một đêm gió thổi tuyết rơi, ta cứ như vậy nhục nhã tiến vào Hoằng vương phủ, một cái lễ vào cửa cũng không hề có.


Tiêu Trầm Yến đem ta đặt lên giường, cả người hắn phủ đầy thương tích, dáng vẻ mệt mỏi, giống như vừa quay về từ một trận chém giết, máu thậm chí còn dính cả lên người ta. Hắn dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn ta, "An phận một chút."

Sau đó, hắn xoay người muốn rời đi, ta gọi hắn lại, nở nụ cười đầy khoa trương, "Điện hạ quả là rất yêu Thẩm Vân Thư nha, rõ ràng có cơ hội tốt như vậy để giành lại nàng, lại không muốn nàng phải chịu nhục nhã mà kiềm chế lại, nhưng ngài biết gì không? Nàng cùng Tiêu Trầm Châu hiện giờ ở trong cung đang vui mừng không hết."

Quả nhiên hắn bị chọc giận, vẻ tức giận ngập tràn trong mắt hắn.

Ta đón nhận ánh mắt của hắn, không hề sợ hãi ôm lấy cổ hắn rồi ghé sát tai hắn, "Điện hạ, đêm xuân ngắn ngủi, thiếp chính là do người cướp về......"

Hơi thở của hắn loạn lên vài nhịp, ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên, hắn siết chặt cằm ta lại và hôn ta.

Ta chịu đựng nụ hôn của hắn, nhân lúc hắn không chú ý lặng lẽ đưa một vật vào miệng hắn.

Hắn sửng sốt, hốc mắt đỏ lên, trong mắt lộ ra vẻ đấu tranh, nhưng cũng chỉ một chút.

Ngay sau đó, hắn vội vàng thô bạo quấn lấy ta.


Ta có chút muốn khóc, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười đầy giễu cợt.

Ngày ấy, Tiêu Trầm Châu chưa vào triều từ sáng sớm, thật ra là vì còn có chuyện cần nói.

Chuyện đó chính là, nếu mọi chuyện không như ý muốn, Hoằng vương thực sự quay trở lại, thì phải làm thế nào?

Tiêu Trầm Châu chỉ cười và ghé vào tai ta nói ra kế hoạch của hắn.

Hắn dám yêu cầu ta, thì cũng phải trả giá cho yêu cầu đó.

Mà ta cũng từ yêu cầu đó để giành cho mình một phân vị.

Ta hỏi, "Nếu hoằng vương thực sự trở lại,thiếp thật sự có thể giết hoằng vương, bệ hạ có phế bỏ Thẩm Vân Thư, lập ta làm hậu?"

Tiêu Trầm Châu yên lặng, nhưng lại nở nụ cười, ánh mắt nhìn ta giống như dã thú nhìn thấy đồng loại, tràn ngập vẻ bệnh hoạn.

Hắn cười day mũi ta:”"Ái phi quả nhiên lòng tham vô đáy".

Ta ngẩng mặt nói tiếp, "Chỉ có hoàng hậu, mới có thể cùng bệ hạ chôn chung một chỗ. Thiếp yêu bệ hạ, ngay cả chết cũng muốn được hợp táng cùng người."

Hắn lạnh lùng cười cười, sau đó trầm mặc hồi lâu rồi khẽ gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận