Vãn Ca Phi


Tiêu Hướng Vãn lắc đầu một cái, rồi lại nhìn sang Bắc Đường Yêu, nàng vẫn cảm thấy vị công tử này mới là xinh đẹp nhất, có lẽ là do khí chất của hắn cũng nên.
Hào quang của Bắc Đường Yêu bắn ra tứ phía, chỉ cần nơi nào có hắn, thì quý khí trên thân lại tựa như hoa đào nở rộ.
Còn vị thiếu niên kia thì tựa như một dòng biển chết, không cách nào có thể lạy động, dù chỉ một cơn sóng.
"Công tử, huynh đang nhìn gì vậy?"
Bắc Đường Yêu thu hồi ánh mắt lại, kéo cánh tay ra rồi xoa đầu của Tiêu Hướng Vãn, nói: "Một trong những lý do khiến Thôi Hãn có được danh tiếng lớn trong Thần Vũ quân, đó chính là sự rắn rỏi và lòng lương thiện của hắn.

Ta đã nói cho hắn biết, Thanh Dã có đến tìm ta, muốn liên thủ với ta, vạch mưu ám hại hắn.

Mặc dù ta có ý định giúp hắn, nhưng vẫn phải chịu sự khống chế của Thanh Dã."
"Thôi Hãn lại là một người tinh tế, có thể hắn nhìn ra được ta không có ý định mưu hại hắn, vì thế hắn liền không kéo ta dính vào chuyện này chăng."
Tiêu Hướng Vãn nhẹ gật đầu, cảm nhận được đôi tay ở trên đầu nàng giờ đã rời đi, nàng liền có chút mất mát.

"Lần này, ta vẫn nên đạ tạ Vãn Vãn, nếu không nhờ cô hỗ trợ, thì người chết hôm nay, sợ là chính ta đây."
Tiêu Hướng Vãn nói: "Công tử chớ nên khách khí, cũng do công tử thông minh, nếu không Hướng Vãn chỉ sợ đã thật sự trở thành trợ thủ giết hại công tử rồi."
Bắc Đường Yêu cười nói: "Công lao lần này, thuộc về Vãn Vãn đầu tiên."
Tiêu Hướng Vãn nhìn nụ cười quyến rũ ấy mà không khỏi thất thần.

Chỉ là, cho đến lúc chết đi, nàng mới biết được, người nam nhân luôn gọi nàng là Vãn Vãn đó, thì ra, vẫn luôn mượn nàng để gọi tên nữ tử khác mà thôi.
* * *
Bắc Đường Yêu và Ngu Vãn Ca cùng nhau quay trở về phòng, không khí trên đường đi có chút trầm lắng.
Trong cuộc phân tranh này, không ai có thể biết rõ được chân tướng của sự việc là như thế nào, nhưng cái người âm thầm đẩy tay lại chính là hai người này.
Sau khi Tiêu Hướng Vãn đưa bộ khôi giáp đổi đi, thì Bắc Đường Yêu đã ở phía sau, đem bộ giáp của Thanh Dã thay bằng một bộ giáp mới đã được tẩm một loại chất độc khác.
Thanh Dã rất khôn ngoan, nghĩ rằng kế hoạch của hắn không chê vào đâu được, trong kế hoạch của hắn, chính hắn sẽ làm mồi nhử.

Hắn đã chuẩn bị giải dược trước khi mặc nó, nhưng hắn nào hay biết rằng, tự cho mình thông minh, thì chết chính là con đường duy nhất của hắn mà thôi.
Sau khi Thanh Dã trở về, năm ngày sau, độc liền phát tác mà chết.
Trong năm ngày này, một kẻ trói gà không chặt như hắn, sẽ bị Thần Vũ quân hay là Cẩm Y vệ, tiến lên giễu cợt hắn, sẽ không ít người chơi đùa trên người hắn.
Thanh Dã, ta nhất định sẽ để ngươi nếm thử cảm giác bị làm nhục, bị đè dưới đũng quần của người khác là như thế nào!
* * *
Ngay sau khi quay trở lại phòng, Bắc Đường Yêu đã nắm lấy cổ tay của Ngu Vãn Ca, đẩy nàng vào cửa.
Cả lưng của Ngu Vãn Ca liền cảm thấy đau nhói, nhìn nam tử ở trước mặt nói: "Bắc Đường Yêu, ngài buông ra ngay."
Nhưng người nam tử này vẫn không có ý buông ra, Ngu Vãn Ca liền đá vào đầu gối của hắn, người nam nhân bị đau, cả người suýt ngã xuống, trên tay chợt buông lỏng ra một chút.

Ngu Vãn Ca nhân cơ hội, đẩy tay hắn ra, nhìn hắn một cái, rồi đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Ngu Vãn Ca, Bắc Đường Yêu siết chặc nắm tay lại.
* * *
Ngu Vãn Ca đi vào bên trong khu rừng của thao trường, tìm thấy một thân cây không quá cao, nằm ở trên đó, xóa bỏ đi đôi mắt đen thăm thẳm của Bắc Đường Yêu kia, bắt đầu suy nghĩ về Uông Trực.
Uông Trực đã rời đi được một khoảng thời gian, hắn nhất định đã âm thầm tăng thêm áp lực cho hoàng đế, để hoàng đế cảm thấy rằng, nếu không có hắn ở lại quản lý mọi việc, thì mọi chuyện sẽ trở nên bất tiện.
Chính vì vậy, hoàng đế nhất định sẽ rút ngắn thời gian, mau chóng cho gọi hắn quay về.
Hồi tưởng lại ánh mắt ngày đó khi Uông Trực nhìn nàng, nàng liền bình tĩnh suy đoán tất cả những khả năng có thể xảy ra, thậm chí bao gồm tính cách và sở thích của mọi người, nàng đều suy xét kĩ càng.
Đến Đông Hán xưởng chính là một bước cờ nguy hiểm, nhưng nó cũng là một bước cờ quan trọng, nên nàng không cho phép có nửa điểm sơ suất nào.
Dần dần, bầu trời tối sầm lại, nhưng Ngu Vãn Ca đã nằm ngủ quên ở trên cành cây.
* * *
Bắc Đường Yêu ở trong phòng, chờ đợi đã lâu, nhưng mãi không thấy nàng quay trở lại, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi lo lắng.
Thấy sắc trời càng ngày càng khuya, hắn không thể ngồi yên được nữa, lại phỏng đoán, không biết Thanh Dã có đến bắt nàng để trả thù hắn hay không.
Bắc Đường Yêu liền trực tiếp lao thẳng đến chỗ ở của Thanh Dã, đá mạnh vào cánh cửa, nhưng không ngờ, lại nhìn thấy một vài nam nhân đang trần truồng nằm lăn lộn trên đất, và Thanh Dã, lại chính là người đang bị bao phủ bởi những vết xanh đỏ, tím tái ở trên người.
Bắc Đường Yêu cau mày lại, rồi chạy nhanh ra ngoài, liên tục nhìn sang các hướng khác.

* * *
Sau khi Ngu Vãn Ca tỉnh dậy, nàng liền quay trở về, đúng lúc bắt gặp Bắc Đường Yêu đang tìm tới, hắn nhìn thấy cả người nàng lạnh cóng đang đi đến, liền chạy đến ôm chặt nàng ở trong lòng mình và nói: "Vãn Vãn..

Ta còn cho rằng, nàng không cần ta nữa.."
Nhìn người nam tử ướt đẫm mồ hôi ở trước mặt nàng, trái tim của Ngu Vãn Ca cũng không cứng nỗi, chỉ lặng lẽ đứng đó để mặc hắn ôm lấy mình.
* * *
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng, đúng như dự đoán của cả hai người, vị trí chỉ huy Quân trưởng của Thần vũ Quân tạm thời giao cho Bắc Đường Yêu.
Cả đám người đánh nhau hăng hái ngất trời, bể đầu chảy máu, nhưng cuối cùng, không ai có thể bộc lộ tài năng giống như hắn.
Ngu Vãn Ca nghĩ, có lẽ đây chính là mánh khóe và thủ đoạn của Uông Trực, hắn cho những người trong quân sĩ thi đấu là để kiểm tra sức lực và duy trì sự cân bằng, càng thanh lọc được nhiều, thì càng khó sinh ra một mối uy hiếp, đe dọa lớn.
Tiêu Hướng Vãn và Bắc Đường Yêu thì thường xuyên qua lại, đi dạo với nhau, chỉ thiếu chút, là chưa phục vụ trà nước mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui