Bích Tuyết muốn trông thấy nàng phát điên, nhưng lại chẳng được như ý nguyện, đành nổi cơn tam bành.
“Ngu Vãn Ca, ngươi nhìn ngươi xem, hiện giờ ngươi không khác gì là một con chó nằm rạp dưới chân ta, chẳng lẽ vẫn tính là ta thua sao?” Ống tay áo màu đỏ thẫm của nữ nhân ấy tùy ý mặc cho con gió tốc lên, tung bay phất phới.
Ngu Vãn Ca chậm rãi nói:“Ngươi lại gần đây, để ta nói nhỏ cho ngươi biết.”
Bích Tuyết do dự một lát, rồi nhìn về dáng dấp chật vật của Ngu Vãn Ca, hiện tại chắc ả cũng không làm gì được nàng, cuối cùng đành lấy mặt của mình kề sát vào khuôn mặt đầy vết máu bé bét kia.
“A!” Ngu Vãn Ca dùng hết sức mình cắn một cái thật mạnh vào vành tai của Bích Tuyết, chỉ hận không thể một phát giật đứt nó xuống. Nàng đối đãi với cô ta không khác gì tỷ muội một nhà, nhưng cô ta lại dám bày mưu hủy diệt cả gia tộc nàng!
Bích Tuyết vội hất tay đẩy bay nàng ra, nàng mất đà mạnh mẽ va vào cây cột kia, gây ra một tiếng vang rất lớn, lập tức từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Nhổ sạch tất cả răng của ả cho ta! Mau! Mau nhổ hết xuống hết cho ta!”Cô gái bụm lại lỗ tai đang rỉ máu, quát lên.
Nàng sẽ dùng răng của ả làm thành dây chuyền đeo chân, cho rút hết tất cả gân mạch của ả làm thành dây dài để câu cá.
Một vùng trời của Hoàng cung Nam Chiêu vang lên tiếng rên la đau đớn không dứt, từng tiếng kêu bi thương như mạch nước ngầm, thấm sâu vào lòng người.
Sau khi Chu quản gia rời đi, cai ngục liền đếm đếm tính toán số ngân lượng ở trên lòng bàn tay, mặt lộ ý cười, trong chốc lát liền quay sang ra lệnh, “Đánh! Tiếp tục đánh cho ta!”
Dây da được tẩm nước muối không ngừng quất thẳng xuống người của Ngu Vãn Ca, nàng cắn chặt răng, một lời xin tha cũng không thèm nói.
Sau nửa canh giờ, lính canh nhìn thấy nàng vẫn bất động, không khỏi cảm thấy lo lắng, hỏi ra:“Đai nhân, không phải đã chết rồi chứ?”
Tên cai ngục bắt chéo chân, dường như cũng đã thấm mệt, “Vậy đưa trở về đi! Nếu cô ta thật sự đã chết, thì sau này lại bớt đi một phần thu nhập riêng, chứ còn sao nữa.”
Ngu Vãn Ca được thả từ thập tự giá xuống, hai tên lính canh đỡ lấy hai cánh tay nàng, rồi khuân nàng ném lại vào phòng giam, trên một đường nàng đi qua, đều để lại những vệt máu dài bê bết, thê lương không gì bằng!
'Bịch' một tiếng, cô gái bị bọn chúng ném xuống nền đất không chút thương tiếc, theo sau là tiếng cửa của nhà lao được khóa lại.
Ngu Vãn Ca hơi hé mắt, quan sát nhà ngục tăm tối này.
Trong phòng giam có một vài cô gái mang vẻ mặt hung bạo lại rất nhếch nhách thảm hại, một số ánh mắt đều tập trung vào nàng, nhìn nàng chằm chằm như hổ rình mồi, chế nhạo có, xoi mói có, đồng tình cũng có, nhưng phần lớn đều hàm chứa địch ý.
“Chà chà, mạng của cô ta quả nhiên rất cứng đó nha, vậy mà cũng không chết được!” Một cô gái gầy ốm mở miệng nói.
“Nói như ngươi á, nếu ả ta thật sự chết đi, sau này lấy đâu ra người gánh tội thay cho chúng ta chứ?” Ở bên cạnh, một người thân hình thấp bé vội lên tiếng.
Ngu Vãn Ca chợt nhớ lại, trong gian nhà lao này đều là tử tù, ước chừng hơn ba mươi người, mà nàng đã bị giam ở trong đây cũng được ba năm rồi.
Trong gian phòng lập phương nho nhỏ này, cuộc sống cũng không dễ qua cho lắm.
Cầm đầu là một cô gái có gương mặt xám trắng như muối tiêu, biệt danh Áo Xám, đôi mắt của cô ta hơi khô lồi, nhưng vẫn lập lòe sự quyết tâm rắn rỏi, dung mạo thường thường, trên người hầu như không có lấy nổi một vết thương, cũng có thể xem như là kỳ tích rồi.
Còn cái cô gầy gầy và cái cô lùn lùn kia là hai phụ tá đắc lực của Áo Xám, bọn họ chưa bao giờ đối xử thân mật với Ngu Vãn Ca…
Người gầy ốm tiến lên đá thẳng vào hông của Ngu Vãn Ca, “Này này này, đừng có giả chết nhé! Hôm nay nhà ngươi vẫn chưa có rửa bồn cầu cho bọn ta đấy!” Ngu Vãn Ca vẫn không có phản ứng, cả người thật sự tựa như đã chết rồi vậy.
Người đó ngồi xuống, thấy vùng xương đòn của Ngu Vãn Ca bị xích lại liền nhếch miệng cười gằn, đưa tay khẽ kéo xích sắt, “Mùi vị này… có vẻ cũng không tệ nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...