"Cạch" một tiếng, cái bát sứ vỡ tan tành, trên trán của cô gái còn lưu lại một vệt máu từ từ lan xuống đôi gò má thanh tú kia, nhìn trông có chút kinh khủng.
Những người xung quanh cũng có chút sửng sốt, vẻ mặt không dám tin, lẳng lặng nhìn Ngu Vãn Ca.
Cô gái kia sững sờ một hồi lâu mới định thần lại, chỉ cảm thấy trên gò má mình có gì đó nhớp nháp sền sệt, đưa tay ra, liền nhìn thấy vết máu bám đầy trên bàn tay, cả người run rẩy, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, tay chân luống cuống, nhìn mọi người xung quanh.
Một trong số kẻ đến gây chuyện, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nói: "Cô, cô thực sự quá to gan!"
Trong lúc nhất thời cô gái cầm đầu cũng mất đi vẻ tự tin ban đầu, mặc dù ả lợi hại thì cũng chỉ là một cung tì thô thiển, hàng ngày chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hơn mình, cũng chưa từng nhìn thấy một loại khí thế đáng sợ như bây giờ.
Lại liếc nhìn đến thân hình gầy yếu của Ngu Vãn Ca, rồ i lại nghĩ đến những cung tì thân thể cường tráng ở phía sau mình, ả không khỏi có chút cảm thấy tự tin hẳn lên.
Cô gái cầm đầu chụp lấy vạt áo của Ngu Vãn Ca.
Ngu Vãn Ca chỉ nắm chặt lấy cổ tay nàng, bằng một cái vặn tay, liền nghe một tiếng rắc, cổ tay của ả liền dễ dàng bị bẻ gãy.
Khuôn mặt của cô gái vốn đang dữ tợn giờ đã trở nên xanh mét, trên trán còn lấm tấm những hạt mồ hôi lớn, ánh mắt có chút sợ hãi nhưng lại mang chút hận ý.
Ngu Vãn Ca buông ả ra, cúi đầu ngồi xuống, tiếp tục rửa bát.
Vài tên cùng tì vội vàng bước tới vây nhốt nàng, một cô gái nhìn thấy Ngu Vãn Ca không thèm nhìn đến mình, ả nhìn cái chậu trên nền đất, một cước đạp đổ, bát đũa vương vãi khắp sân, trong lúc nhất thời, tất cả đều bị vỡ tan tành.
Ngu Vãn Ca vẫn cứ thờ ơ, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí cũng không hề nâng mí mắt lên.
Thấy vậy, mấy cung tì liền nhìn nhau, sau đó rời đi, như thể họ đang tìm kiếm người nào đó đến giải vây.
Cung tì ở cạnh bên, ghé sát vào Ngu Vãn Ca nói: "Vãn Ca, cô mau trốn đi, Phó tổng quản của Ngự thiện phòng là ca ca của ả, nếu hắn đến đây, nhìn thấy chén bát vỡ nhiều đến thế này, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
Ngu Vãn Ca ngước mắt lên nhìn, liền nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt tròn như trứng ngỗng, trong đôi mắt to tròn long lanh ấy là vẻ quan tâm, nàng nói: "Ta biết rồi."
"Ngư Nhi, chớ xía vào chuyện của cô ta, cẩn thận Phó tổng quản sẽ tính sổ lên cô luôn đấy." Một cung tì khác kéo cô gái kia qua.
Cô gái thè lưỡi, áy náy với Ngu Vãn Ca một cái.
Không bao lâu sau, quả nhiên, cung tì đó đã mang theo một tên thái giám diễu võ dương oai quay trở về.
Thái giám thân vận áo bào đỏ sẩm, bị một đám người kéo đi vềphía trước.
Ở phía sau còn có thêm vài tên tiểu thái giám áo lam, nhìn dáng dấp, có thể xác định, địa vị hắn không thấp.
"Khụ khụ, ngươi chính là kẻ mới đến?" Thái giám liếc nhìn Ngu Vãn Ca, có chút khinh thường, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của nàng, trong mắt lại hiện lên một chút tham lam.
Trong lòng nghĩ nghĩ, cung tì mới đến này, dáng vẻ thật câu người, có thể nói là muốn lấy luôn cái mạng nhỏ này của hắn nha..
"Vâng."
Thái giám cười lạnh nói: "Ngươi thật là, lại dám ăn gan hùm mật gấu, nhưng gia ta từ trước đến nay luôn là người rộng lượng, chỉ cần ngươi đem những mảnh vỡ này, rửa sạch chúng cho gia, gia gia ta sẽ không trừng phạt ngươi nữa."
Ngu Vãn Ca nhìn những mảnh vỡ trên nền đất, từ từ đưa tay nhặt chúng lên, nhưng đúng lúc này, một chiếc ủng màu đen đã giẫm lên trên tay nàng, ngón tay mảnh khảnh của cô bị đạp đè lên những mảnh vỡ trên nền đất.
Những người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, ngón tay của Ngu Vãn Ca khẽ run, những mảnh vỡ sắc bén cứa vào lòng bàn tay nàng, những giọt máu nhanh chóng chảy ra từ những vết cắt.
Thái giám từ trên cao nhìn xuống, tựa như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đưa tay nâng cằm Ngu Vãn Ca lên: "Ta nhìn ngươi có chút quen mắt nha, không phải ngươi chính là cung nữ đối thực của Châu tổng quản trước kia sao, bây giờ vì sao lại chạy đến mảnh đất nhỏ này của gia rồi."
Ngu Vãn Ca cũng không mở miệng, nhưng lời nói của thái giám lại khiến mọi người xung quanh nhất thời bàn tán sôi nổi.
"Hóa ra là cung nữ đối thực, thật đáng tiếc, nàng ta có dáng dấp như vậy.."
"Ngươi thì biết cái gì, người ta dùng mọi thứ có lợi cho mình.."
Mỗi một cung tì đều rất muốn nỗ lực bấu víu một vị Đại thái giám nào đó, nhưng cạnh tranh thì rất ác liệt, ai cũng biết, đối với chuyện là một cung nữ đối thực như bọn họ mà nói, cũng chẳng vẻ vang gì.
Trong lòng thái giám suy đoán, cho rằng Ngu Vãn Ca đã đắc tội với Châu Vượng, vì thế mới cử nàng đến đây.
Một lúc lâu sau, hắn càng tin tưởng vào ý niệm này, nói: "Đồ ti tiện, cho dù ngươi có tướng mạo xinh đẹp thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng ngươi mãi chỉ là một kẻ thấp hèn! Hiện giờ, nếu đã ở trong địa bàn của gia gia ta, thì phải im lặng mà tuân theo quy củ của ta, gia gia ta không ngại nói cho ngươi biết, cả đời này, ngươi đừng mong ngóc đầu lên được!"
"Khí khái của công công quả nhiên rất lớn." Cách đó không xa liền truyền đến một giọng nói âm nhu, không nhanh không chậm, lại hững hờ.
Mọi người sững sờ, đều ngước mắt lên nhìn lại.
Chỉ thấy từ trong rừng trúc, một vài tên thái giam đang vác trên mình một chiếc kiệu màu mật, xung quanh chính là một vài tên thị vệ.
Một người nam nhân yêu mị đến cực điểm đang ngồi dựa nghiêng ở trên ghế kiệu, một tay chống đầu, thân vận hoa phục màu vàng xanh ngọc, chân đi đôi ủng trắng, da dẻ có chút trắng nhợt, đôi mắt hẹp dài, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo ý tứ hàm xúc không rõ, lại có chút yêu dã, trong tay đang cầm một chuỗi ngọc châu, nhìn rất đẹp mắt.
Sợi tóc không gió vẫn bay, nam tử rõ ràng là đang cười, nhưng không hiểu vì sao, lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Thái giám nuốt nước bọt, nhanh chóng thu chân, rời khỏi bàn tay của Ngu Vãn Ca, khom người hành lễ: "Nô tài tham khiến Cửu điện hạ."
Mọi người cùng nhau quỳ trên nền đất, nghe nói vị Cửu điện hạ này chính là kẻ mới được coi trọng ở trong cung.
Bắc Đường Yêu từ trên cao nhìn xuống, đảo mắt đến chỗ cô gái đang quỳ kia, ánh mắt rơi vào bóng người mà hắn đêm đêm đều mơ về nàng.
Cung nữ đối thực của Châu Vượng? Nếu hôm nay, không có tên thái giám này nhắc tới, thì hắn thật sự cũng không biết, nàng từ đâu lấy được thức ăn và thuốc trị thương đến cho hắn.
Trên trán thái giám chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá dáng vẻ của Bắc Đường Yêu, nhưng không ngờ đến, lại đụng phải đôi mắt màu lưu ly kia, trong lòng căng thẳng, cả người liền lập tức quỳ xụp xuống đất.
"Cửu..
Điện..
Điện hạ.."
Bắc Đường Yêu khẽ cười, bước từ trên chiếc ghế kiệu đi xuống, đứng ở trước mặt Thái giám, nói với vẻ quan tâm: "Công công làm sao vậy, thân thể không khỏe sao?"
Thái giám sợ hãi lắc đầu, đôi mắt màu lưu ly kia dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, hắn chỉ cảm thấy trong mắt người nam nhân này chẳng có gì cả, rõ ràng rất xinh đẹp yêu dã, nhưng lại lạnh nhạt đến mức khiến lòng người phải sợ hãi.
Từ một bên cung tì, Bắc Đường Yêu rút ra một chiếc khăn lụa, ngón tay đang đeo nhẫn cầm chiếc khăn lụa nhẹ nhàng giúp thái giám lau mồ hôi trên trán: "Vậy công công bị bệnh à? Sao ta thấy, công công lại đổ mồ hôi nhiều đến như vậy này."
Thái giám bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, những người khác thì nhìn đến không chớp mắt, chỉ cảm thấy, Cửu điện hạ này chính là một người vừa xinh đẹp, lại vừa dịu dàng, tất cả hào quang của trời đất đều tụ lại trên người của hắn.
"Cửu..
Cửu.." Thái giám nào giờ cũng chưa gặp qua tình huống như vậy, giờ phút này, hắn muốn nói một câu, cũng không hoàn chỉnh được.
"Bùm", một tiếng động rất lớn vang lên, dường như đã đánh thức giấc mộng đẹp đẽ này.
Đông đảo cung tì, từng người từng người đều kinh hãi trước tình cảnh ở trước mặt mình, một số thì che miệng, một số thì mất kiểm soát la hét lên không ít.
Chỉ thấy đầu của thái giám bị đập mạnh vào các mảnh vỡ ở trên nền đất.
Những góc cạnh bén sắc nhọn đâm sâu vào da đầu và mặt của hắn ta.
Và đôi ủng màu trắng như tuyết kia, thì mạnh mẽ giẫm lên trên gương mặt của hắn.
Cả người thái giám không ngừng run lên, dưới thân chảy ra một mảnh chất lỏng sền sệt.
" Thiết nghĩ công công ở trong cung cũng là người từng trải, hiện giờ ta cũng coi như là kẻ gà chó thăng thiên, nhất thời không chịu nổi có người ở trước mặt ta oai phong lẫm liệt.
" Bắc Đường Yêu không nhanh không chậm, hờ hững nói, nhưng mọi người nghe ra đều hiểu được, vì thế trái tim càng đập nhanh hơn vì sợ hãi.
" Cửu điện hạ tha mạng..
Cửu điện hạ tha mạng..
Nô tài không bao giờ dám nữa.."Thái giám vừa khóc vừa cầu xin..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...