Bốn người chạy qua trận sương mù rồi mới gặp được hai người Cố Tạ, vì trận pháp không hoàn toàn được kích hoạt nên cả nhóm dễ dàng đi qua hơn lúc đến.
Vừa băng qua sông, cả nhóm lập tức thúc ngựa lên đường trở về học viện.
Bất quá, một đường thuận buồm xuôi gió, không hề có bất kỳ trở ngại nào, quá đỗi kỳ lạ đi.
Nửa tháng sau, họ cuối cùng cũng về tới thành Huyền Dương, cả chuyến đi cư nhiên mất tới một tháng trời.
Gió mùa thu năm nay có chút lạnh so với những năm trước, bầu trời ảm đạm lại không làm mất đi không khí náo nhiệt và vẻ hoa lệ trong thành, thậm chí còn hơn cả Kinh thành các nơi.
Học viện đã sớm tu sửa xong, chỉ là không có lấy một học viên nào, không lẽ những đội khác còn chưa hoàn thành nhiệm vụ?
Chẳng suy tư được lâu, sáu người nhanh chóng nhìn thấy Vũ tiến sĩ bước ra.
"Chúc mừng các trò đã trở lại sớm nhất, mau theo ta".
Dứt lời, Vũ tiến sĩ liền xoay người đi trước dẫn đường.
Là trở lại sớm nhất, chứ không phải hoàn thành nhiệm vụ.
Quả nhiên hai người Mộ Dung Thành Tạ Nhược Hi đã đoán đúng, họ có nhiệm vụ ẩn.
Sáu người nọ đồng loạt thở dài, thật xui xẻo mà!
Đoàn người dừng lại trong Văn Uyên điện ở Tàng Thư các, chỉ thấy Vũ tiến sĩ đưa hai tay kết ấn, một tầng hầm mang theo tiếng cót két chậm rãi mở ra giữa sàn điện.
Sáu người đưa mắt nhìn nhau, tầng hầm này trông không giống mới được xây dựng lên, học viện giấu cũng kĩ quá đi mất.
Đoàn người chầm chậm bước xuống từng bậc cầu thang không biết dẫn đến tận đâu, từ trên nhìn xuống cũng chỉ thấy một mảng đen nghịt, sâu không thấy đáy.
Hai bên cầu thang là hai bức tường đá, họ đi tới đâu, đuốc trên tường lại sáng tới đó.
Đi được một lúc phía trước cư nhiên lại là một bức tường đá chặn lối đi, hẳn là đường cụt.
Vũ tiến sĩ dừng lại trước tường đá lạnh lẽo, đưa hai tay kết ấn, một cánh cổng Xuyên Hành nhanh chóng xuất hiện, từng người lần lượt bước qua.
Vừa nhìn cảnh vật phía bên kia, cả sáu học viên đều bị dọa cho trợn mắt há mồm, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi khiến Tô Chỉ Yên không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo ở một góc.
Bọn họ vốn dĩ tưởng rằng nơi đây là căn cứ bí mật gì đó để bàn chuyện gì đó nhưng hóa ra lại là một ngục giam dưới lòng đất.
Trong ngục có đuốc chiếu sáng nên vẫn có thể nhìn rõ khung cảnh, hai bên đường là các phòng giam nhốt đủ thể loại người thú tạp nham, song sắt cũng không phải loại bình thường mà là loại song có cấm chế, dưới đất là vết máu loang lổ cùng bụi bẩn làm người ta không có một chút ý muốn bước qua.
Đám tù nhân thấy có người tới, bắt đầu nổi điên xông vào song sắt liền bị cấm chế đánh bật trở lại, dẫu vậy chúng vẫn đứng trong góc phòng giam dùng đôi mắt gắt gao dõi theo họ, trong mắt chứa đầy hận ý như thể muốn đem nhóm người xé thành trăm mảnh nếu có cơ hội vậy.
Nếu để ý kĩ có thể thấy rằng chẳng có ai trong đây là lành lặn cả, không gãy tay cũng là gãy chân, máu me bê bết thấm đỏ y phục rách nát, tóc tai rối bù cộng thêm trạng thái tinh thần không ổn định, trông vô cùng thảm hại.
Mặc dù con người trong địa lao này nhìn qua rất ghê rợn nhưng những con thú lại không giống, mặc dù sát khí nồng đậm nhưng lý trí mạnh mẽ cực kỳ, trên thân chằng chịt vết thương nhưng vẫn bình chân như vại ngồi đó đưa mắt nhìn loài người ngu ngốc mà chúng khinh thường, kiêu ngạo đến tột cùng.
Vũ tiến sĩ vừa đi vừa nói: "Trong này đều là Linh Sư sử dụng cấm thuật rồi bị tẩu hỏa nhập ma và yêu thú gây hại cho bách tính, các trò không cần để ý, cái chúng ta muốn cho các trò xem ở lồng giam phía cuối hành lang cơ".
Tô Chỉ Yên vừa nôn xong liền quay đầu đi vào cổng Xuyên Hành, cô từ nhỏ sống trong nhung lụa sạch sẽ hoa lệ, thực sự chịu không nổi loại không gian này nên đành phải đứng bên ngoài đợi người.
Đoàn người đi đến cuối hành lang, trên tường treo đủ loại vũ khí dùng để tra tấn tù nhân, vừa nhìn là thấy lông tơ dựng đứng cả lên, không ngờ học viện lại có mặt tối như thế này!
"Đến rồi sao"
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc từ trong lồng giam phát ra, nhóm người quay đầu nhìn vào trong thì khá bất ngờ, là Chưởng viện!
Chưởng viện đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn gỗ nhỏ cùng với hai người khác, hai người này so với mấy Linh Sư ở đầu hành lang khác biệt hoàn toàn.
Y phục tươm tất sạch sẽ, dung mạo ưu tú trời ban, cử chỉ khí chất đúng chuẩn quý tộc, phòng giam sáng sủa, giường chiếu bàn ghế đầy đủ, thức ăn trên bàn cũng toàn là đồ thượng phẩm.
Đây mà là lao ngục á?
Ta cũng muốn vào loại ngục giam này a, Tạ Nhược Hi thầm nghĩ.
Nhưng đó cũng không phải điều đáng chú ý, điều đáng chú ý chính là hai người ngồi bên cạnh bàn gỗ kia.
Nào phải ai đâu xa lạ, chẳng phải chính là nhóm Linh Sư hợp hồn với yêu thú – Mục Hằng, Bạch Tuệ Y đó sao?
Nhóm người bước vào trong lồng giam kia tò mò nhìn hai Linh Sư hợp hồn nọ không nói nên lời, nhìn dáng vẻ hai người đó lúc hóa thành yêu thú thật sự rất đáng sợ, bây giờ lại được ngồi nhận đãi ngộ đặc biệt trong địa lao, xem như có chút đề phòng nho nhỏ đi.
Mộ Dung Thành ngược lại chẳng bất ngờ lắm, nhanh chóng nói đến chuyện hệ trọng, từ từ kể lại những chuyện gặp phải trong chuyến đi lần này của họ, thứ nhất là vụ Lý Hải dùng Linh Sư luyện đan, thứ hai là vụ bị người của hội Đoạt Long truy sát, thứ ba là chuyện bức tranh vẽ Thái Ninh Cung kia.
Cả ba chuyện đều có liên quan đến hội Đoạt Long.
Chưởng viện mỉm cười, vừa thưởng trà vừa nghe Mộ Dung Thành kể chuyện.
Nghe y kể xong, rốt cuộc chỉ nói một câu: "Thế nên, kết luận của mấy trò là gì?"
Tạ Khải Vũ sớm đã được Tạ Nhược Hi giải đáp cho nên nhanh miệng trả lời: "Ấn ký trên người mỗi thành viên của hội Đoạt Long là hình xăm hoa sen."
Cố Nguyên bổ sung: "Bọn ta cần đến Thái Ninh Cung một chuyến."
Chưởng viện vui vẻ gật gật đầu: "Không tệ, trẻ nhỏ bây giờ quả nhiên đều là nhân tài."
Mộ Dung Thành lần nữa kéo người quay về trọng tâm, đưa mắt nhìn hai người Mục Hằng nãy giờ im lặng nghe chuyện mà hỏi: "Cho nên, Thạch Vĩ đâu?"
Mục Hằng chống tay lên bàn còn chưa kịp lên tiếng, phòng giam phía đối diện đã phát ra tiếng mãnh thú gầm rú cùng tiếng xích sắt leng keng va chạm vào nhau.
Mấy người họ quay đầu nhìn, bảo sao nãy giờ không thấy Tạ Nhược Hi đâu, hóa ra nàng đang dựa vào song sắt của phòng giam phát ra tiếng động kia, vô cùng thản nhiên mà chọc ngoáy con mãnh thú bên trong.
Gặp người bình thường có khi còn trực tiếp lao vào đánh nhau với nàng chứ đừng nói đến yêu thú mất khống chế.
Ngoài Tạ Nhược Hi ra, vừa rồi bọn họ quả thực không chú ý đến lồng giam đó bởi nó có chút tối, nhưng bây giờ nhìn kĩ liền có thể thấy giữa một màn tối đen có hai đôi mắt đỏ ngầu hung dữ nhìn thanh y nữ tử bên ngoài, thân hình màu đen to lớn bị bảy tám sợi xích khóa lại, móng vuốt sắc nhọn liên tục lóe lên ánh bạc, cả thân thể bất chấp bị trói buộc bởi xích sắt điên cuồng vồ đến nàng.
Mộ Dung Thành thấy vậy liền vội vàng ra khỏi phòng giam nọ, nhanh tay lẹ mắt kéo nàng tránh xa song sắt rồi gõ một cái vào đầu nàng.
"Xú nha đầu, cô bị ngốc đó à, đang yên đang lành chọc hắn làm cái gì?"
Cảm thấy mình như đứa trẻ bị trưởng bối giáo huấn, Tạ Nhược Hi không tiện đánh nhau ở đây nên đành im lặng âm thầm ghi nợ trong lòng, chỉ liếc hắn một cái rồi thôi.
Tạ Uyển Đình đi qua nhìn sang, là một con hắc lang rất lớn, hẳn là Thạch Vĩ đi.
Tình trạng của hắn không ổn chút nào, còn hung dữ hơn cả yêu thú nhập ma nữa.
Bạch Tuệ Y chần chừ mãi mới chịu giải thích rõ ràng: "Từ sau vụ án hôn ước hắn đã biến thành như vậy rồi, đó chính là hậu quả của việc sử dụng cấm thuật".
Dừng một lát cô mới dám nói tiếp: "Phía Bắc có một loại kì thảo tên Tĩnh Dạ có thể giúp con người bình tâm vững trí, có lẽ sẽ có ích với tình trạng của A Vĩ"
Tổng kết lại là chuyến đi đến Hoàng Nguyệt quốc này có hai mục đích, thứ nhất là điều tra về gốc rễ của hội Đoạt Long, thứ hai là Tĩnh Dạ thảo, một công đôi việc, học viện quả nhiên đã tính trước mọi bước đi rồi.
Tuy vậy vẫn tồn tại một vấn đề, một nhóm học viên của Linh Vân đột nhiên ghé thăm Hoàng cung Hoàng Nguyệt, quốc chủ nơi đó không nghi ngờ mới là lạ đó.
Dường như biết rõ năm người họ nghĩ gì, Chưởng viện thản nhiên nói ra ý kiến: "Yên tâm, cho dù có hoài nghi thì hắn cũng không dám công khai đối đầu với tứ đại cường quốc đâu."
Câu này thốt ra nghe có vẻ là học viện đang lợi dụng bọn họ, nhưng nếu nghĩ kĩ lại sẽ thấy không phải.
Bởi nếu là lợi dụng, học viện chỉ cần sắp xếp nhiệm vụ cho họ làm chứ căn bản sẽ không cho họ biết rõ nội tình như vậy.
Học viện là muốn họ trở thành người trong cuộc, đích thân quyết đấu với hội Đoạt Long!
Chưởng viện không nhanh không chậm bắt được ánh mắt phức tạp của Tạ Nhược Hi, ôn nhu mà hỏi: "Trò có yêu cầu gì?"
Mọi sự chú ý bây giờ mới đổ dồn vào nữ tử trước sau đều không tham gia vào câu chuyện của họ.
Tạ Nhược Hi đảo mắt sang con Hắc Lang chỉ vừa bình tĩnh được mấy giây, thở dài một hơi: "Mười ngày, ta muốn về nhà mười ngày, sau đó mới yên tâm đi phương Bắc được."
Xa cách bảy năm, lúc nàng rời khỏi núi Yên Sơn cũng chỉ được ở cạnh phụ hoàng vỏn vẹn mấy ngày, bốn tháng trôi qua lại chưa hồi cung lần nào, lần này đi lên phía Bắc không biết bao giờ mới về, nàng vừa nhớ phụ hoàng vừa lo lắng cho y.
Ngoài ra nàng cũng muốn giải quyết luôn đám đại thần tác oai tác quái mấy ngày nay mà Lâm Uyển Dư nhắc đến trong bức thư mới nhận hồi sáng, một lần dọa họ một trận cho thu lại mấy cái đuôi cáo về.
Bất quá tình trạng của Thạch Vĩ có hơi nghiêm trọng nên nàng chỉ xin có mười ngày.
Chưởng viện cư nhiên gia hạn cho họ lên một tháng vì lý do tuyến đường của Cố Nguyên, Tô Chỉ Yên và Mộ Dung Thành khá xa.
Vả lại trạng thái của Thạch Vĩ vẫn có thể tạm thời áp chế bằng linh đan.
*
Lúc ra về, Tô Chỉ Yên và Vũ tiến sĩ đã đứng đợi sẵn ngoài cổng Xuyên Hành, hai bọn họ đang nói chuyện, Vũ tiến sĩ kể đôi chút về cuộc hội thoại trong ngục giam cho vị Quận Chúa này nắm được tình hình.
Khi toàn bộ người đã ra ngoài, Vũ tiến sĩ lần nữa đưa tay kết ấn, cổng Xuyên Hành vốn dĩ đã biến mất nay lại xuất hiện trước mặt đoàn người, tuy vậy, khung cảnh đằng sau cánh cổng đã thay đổi.
Không còn là nơi địa lao u tối bốc mùi mà thay vào đó là một căn phòng lớn có cả bàn ghế đàng hoàng ngay trung tâm, ánh lửa lập lòe từ từng giá đèn chiếu sáng lấy căn phòng.
Bốn bức tường lắp vô số hòm thư, trước mỗi hòm đều khắc tên của một quốc gia hoặc một tổ chức nào đó.
Ngoài ra còn có một tủ dùng để nuôi chim bồ câu, vài đường ống thông với bên ngoài để bồ câu bay ra bay vào truyền thư.
Chỗ này đại loại là nơi bàn chuyện bí mật của học viện, cũng là nơi các quốc gia và tổ chức "đồng minh" trao đổi qua lại với học viện.
Chưởng viện tiến tới lấy một bức thư đặt sẵn trên bàn đến đưa cho Tạ Khải Vũ cầm: "Thư mời của Học viện Bạch Nguyên về Đại hội giao lưu giữa các học viện trên khắp đại lục"
Đại hội giao lưu giữa các học viện tổ chức hai năm một lần, mỗi lần sẽ tổ chức ở một học viện, các học viên ở đó sẽ có thể giao lưu văn hóa học tập với nhau, năm nay lại tổ chức đúng vào lúc này nên Linh Vân quyết định để nhóm Tạ Nhược Hi đi luôn một thể.
Chưởng viện đột nhiên nhớ ra gì đó, nhắc nhở nhóm người: "Chúng ta đã thử gửi đi rất nhiều mật thám tiến vào trong Hoàng Nguyệt quốc nhưng đều một đi không trở lại, hoàn toàn mất liên lạc, chỉ có thể mai phục được vài người ở các quốc gia láng giềng gần đó, nếu các trò gặp nguy hiểm thì dùng cái này, người của chúng ta sẽ cố gắng tiếp viện."
Nói xong Chưởng viện lấy ra vài cây pháo sáng tín hiệu đưa cho họ.
*
Hết chuyện, đoàn người ra khỏi tầng hầm, rảnh rỗi liền đi một vòng tham quan học viện sau khi tu sửa.
Không khác lúc trước là bao.
Đến nhà ăn nhờ người nấu vài món bỏ bụng, cả nhóm ngồi quây lại một chỗ bàn bạc.
Sau một hồi tranh luận, họ quyết định đi đường biển vì Tạ Nhược Hi chưa được ra biển bao giờ.
Bốn bề của Đại lục Xích La là biển, Đông Tây Nam Bắc được bao quanh lần lượt bởi biển Thương Châu, Thất Tinh, Nam Quân, Chu Uyên.
Mặc dù vậy Huyền Linh quốc lại nằm ở trung tâm đại lục, người bình thường muốn ra biển cũng không khó, nhưng người trong Hoàng tộc trăm công nghìn việc làm gì có thời gian đi, muốn đi cũng phải có dịp.
Tạ Uyển Đình lẫn Tạ Khải Vũ đã sớm được đi, chỉ tiếc Tạ Nhược Hi vừa sinh ra đã là cái gai trong mắt nhiều người, sống trong cung mười ba năm đã không dễ dàng, lại bỏ ra bảy năm sống trên ngọn núi nhỏ, căn bản chưa có cơ hội.
Biển Thương Châu lại gần với Hoàng Nguyệt quốc nhất nên họ sẽ đi bằng đường đó, Kỳ Thiên quốc của Tô Chỉ Yên giáp Thương Châu nên cũng là địa điểm tập hợp của nhóm người.
Ăn uống xong xuôi, cả nhóm cùng tùy tùng chia tay ở cổng thành Huyền Dương, nhà ai nấy về.
Trước khi lên xe ngựa, Cố Nguyên và Tạ Uyển Đình lưu luyến không thôi, Tạ Khải Vũ và Tô Chỉ Yên vẫn cãi nhau ồn ào như thường, hai người còn lại đứng một góc ngắm nhìn nhân sinh mà không khỏi đau đầu.
Im lặng một lúc, Mộ Dung Thành đột nhiên lên tiếng: "Lần này trở về đừng cắn người lung tung đó nhé, kẻo hôm sau bổn vương lại nghe tin tài nữ mới của Linh Vân không phải người 'bình thường'".
Còn dám kéo dài chữ "bình thường" cơ đấy!
Tạ Nhược Hi mỉm cười thân thiện: "Thành Vương điện hạ cứ yên tâm mà về ôm vương vị, nếu hôn thê là chó điên thì hôn phu chắc chắn cũng là đồng loại rồi."
Đang lúc bốn mắt tóe lửa gay gắt, Tạ Uyển Đình bỗng nhiên từ đâu xuất hiện kéo Tạ Nhược Hi lên xe ngựa, cắt đứt cuộc trò chuyện đầy ắp gươm đao kia.
Hoàn tất việc chia tay tạm biệt, mấy chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển đi về bốn hướng khác nhau.
Đi được một đoạn, Tạ Nhược Hi vô thức vén màn xe ngựa lên nhìn ra ngoài, đúng lúc chạm phải ánh mắt của nam tử nọ, bốn mắt nhìn nhau lại hừng hực sát khí.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Các nhóm học viên khác đang ở đâu đó chơi trò trốn tìm với yêu thú: Cầu cứu việnnnnn T-T.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...