Ánh mắt của chủ nhân mấy thế lực lớn tập trung vào mấy lão sư của Thiên Hồn học viện, trong học viện nổi tiếng nghiêm túc lại có một màn giành nhau đặt linh kinh thiên động địa như thế.
Đã thế hai cô gái đều không phải dạng bình thường, đều là những thiên tài hàng đầu rất được chú ý.
Trước ánh mắt của mọi người Hồ Thái bâng quơ:
“Tuổi trẻ thật là tốt, nam nhân tài năng thì lại là hạt giống đa tình, mọi người đừng quá chú ý vào những chuyện bên lề như thế.
Khảo hạch sắp bắt đầu rồi, ta đảm bảo lần này mọi người sẽ cực kỳ bất ngờ bởi tiến bộ của bọn nhỏ cho xem.”
Hỏa Lam Linh trêu chọc, nàng rất đắc ý nói:
“Khi nói chuyện phiền ngài ngẩng mặt lên nhìn người khác đi, không giống ngài bình thường chút nào.”
Làm sao Hồ Thái lại ngẩng mặt lên, nét mặt của hắn hiện tại co rúm, mấy học trò đắc ý của hắn ta lại nói ra mấy câu làm mất hết thuần phong mỹ tục.
Chính hắn cũng cảm thấy mấy câu lấp liếm của mình nhảm nhí không thể tả, nhưng không thể nào để mấy tiền bối phải ra mặt được.
Các lão sư khác của Thiên Hồn học viện cũng bối rối khi thấy các phụ huynh nhìn mình, bọn họ đành phải giả bộ như không thấy.
Có mấy người tỏ rõ vẻ lo lắng cho con gái của mình, liệu mấy cô gái trẻ tuổi có chống lại sức hấp dẫn của một người như Thiên Tiếu.
Bọn họ không muốn con gái rượu của mình biến thành vợ bé của người ta, nhiều người còn có hôn ước trên thân.
Hồ Thái lại ho khan một cái rồi giải thích:
“Tiểu tử kia tầm mắt rất cao, thế nên mọi người không cần phải lo lắng hắn có ý đồ với con gái các ngươi, đám vợ của hắn ai lại nằm ngoài top 30 của bảng xếp hạng mỹ nữ.”
Một vị gia chủ nghe vậy bức xúc:
“Ý ngài chê con gái của ta xấu?”
Hồ Thái tỏ ra bình thản:
“Sự thật nó vậy, Thiên Địa sắp xếp thứ hạng chứ đâu phải ta, với lại như vậy các vị không phải sẽ yên tâm hơn sao.”
Liễu Nham ánh mắt thẳng băng:
“Ta không biết người khác thế nào, tiểu tử này cưới con gái của ta chưa bái phỏng Liễu gia lần nào.
Hiện tại cháu gái của ta ánh mắt nhìn hắn cũng thẳng một đường, Hồ viện trưởng phải có biện pháp gì chấn chỉnh lại đi chứ, đâu thể để tình hình như thế này tiếp diễn mãi được.”
Lúc này thì Hồ Thái bực bội thật rồi, cái này hắn ta làm sao biết được, với lại Thiên Tiếu cũng có làm gì sai đâu mà chấn chỉnh.
Tiểu tử này đẹp trai như vậy, nữ nhân thích hắn cũng là điều hết sức bình thường, chẳng lẽ bắt hắn ta rạch mặt.
Kể cả có rạch mặt thì sức hấp dẫn tự nhiên của tiểu tử này cũng quá cao rồi.
Các ngươi sinh ra con gái mê trai lại bắt ta đi quản, hắn dạy đánh nhau chứ biết gì về mấy chuyện này.
Đám này cứ lèo nhèo mãi khiến cho Hồ Thái chẳng muốn trả lời nữa, mấy chuyện này phụ huynh phải giải quyết, hắn chẳng nghĩ ra cách nào cả.
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán thì Thiên Tiếu đã đứng lên trên một chỗ khá cao, hắng giọng nói:
“Các bạn học chú ý, ta tên Thiên Tiếu, mọi người có thể đã biết hoặc chưa biết về ta, nhưng xin mọi người hãy nghe ta nói một chút.”
Vốn tiếng ồn ào ở khắp nơi đột nhiên im bặt, đám fan não tàn của Thiên Tiếu sẽ xử lý bất cứ kẻ nào dám mở mồm lúc này.
Thiên Tiếu thấy bốn phía im lặng liền nói:
“Hai tháng vừa qua chúng ta đã học được rất nhiều thứ, các lão sư gần như đã mở ra một chân trời mới cho chúng ta.
Chúng ta phải học tập hăng say để đền đáp lại, nhưng mọi người nghĩ ta thật sự là một cỗ máy không biết mệt mỏi hay sao, tất nhiên là không rồi.”
“Chúng ta đã phấn đấu hết sức mình, tất cả đều cho trưởng bối nở mày nở mặt, khiến cho những kẻ coi thường chúng ta phải nhìn lại, những người tin tưởng chúng ta biết họ đã đúng.
Hai tháng cực khổ cũng vì ngày hôm nay, một ngày tất cả chúng sẽ tỏa sáng, sau đó chúng ta sẽ được nghỉ ngơi một cách xứng đáng, để chuẩn bị cho một năm học dài tiếp theo.”
Mọi người đều tràn đầy quyết tâm, Thiên Tiêu to giọng:
“Các ngươi có thấy tự tin rằng mình có thể vượt qua không?”
Tiếng đáp động trời.
“Có thể.”
Thiên Tiếu lại hô to hơn:
“Các ngươi có muốn được nghỉ ngơi, đi kiếm bạn trai, bạn gái không?”
“Có chứ.”
Thiên Tiếu hít sâu một hơi:
“Rất tốt, thế thì ta nhắc nhở mọi người, nhiệm vụ của chúng ta là hoàn thành, không hiếu thắng, không bất cẩn.
Vòng đầu tiên chúng ta tất cả là đồng minh, cố gắng cẩn thận, làm hết sức mình, đừng để bản thân trở thành tội đồ.
Tất cả mọi người đang nhìn lấy các ngươi, nhìn kỹ “một người vì mọi người”, nghĩ lễ muốn năm.”
“Nghỉ lễ muôn năm.”
Bỗng từ đầu tiếng hô vang lên.
“Thiên Tiếu là số một.”
Thế là cả quảng trường tiếng hô vang dội, dưới sự ảnh hưởng của Vạn Biến và Ác Ý tâm tình mọi người càng trở nên kích động hơn.
Kể cả những người có thù với Thiên Tiếu như Thái Dương Thần Cung, Tạ gia và Vân gia cũng vô thức hô theo.
Mãi một lúc sau bọn họ mới cảm giác được hình như hơi sai sai.
Thiên Tiếu cảm giác niệm lực tràn đầy liền to giọng:
“Quyết tâm của mọi người ta thấy được rồi, nếu thành công khiến mùa lễ này duy trì bảy ngày, ta sẽ mở một gian hàng đồ ăn miễn phí phục vụ liên tục trong ba ngày.
Người nào thông qua sẽ được thưởng thức món đặc biệt của ta, đảm bảo mọi người sẽ hết sức hài lòng.”
“Nghỉ lễ muôn năm, Thiên Tiếu number one.”
Nhìn thấy khí thế của học viện cao như vậy các lão sư không khỏi kinh ngạc, Thiên Tiếu này nếu sau này chịu làm lão sư chắc chắn có thể tạo ra một lứa học trò rất đỉnh.
Với lại các đại gia tộc và thế lực cũng tận mắt thấy được sức ảnh hưởng của Thiên Tiếu lên năm nhất Thiên Hồn học viện.
Lúc này Thiên Tiếu giống như đang tắm trong ánh sáng vậy, người hắn giống như đang phát sáng.
Đám cao thủ ngồi ở trên đây hoàn toàn bị hắn làm lu mờ, cuối cùng thì chỉ có học sinh mới có thể hiểu được chính họ.
Hồ Thái có cảm giác sau kỳ nghỉ lễ mình phải có một buổi nói chuyện nghiêm túc với Thiên Tiếu.
Hiểu được học trò của mình cũng là một cách để tăng tốc độ dạy học, bây giờ đã là thời chiến rồi.
Khi các chức năng toàn bộ mở khóa, sẽ có một trận chiến kinh thiên động địa.
Để giảm bớt máu phải đổ khi chiến đấu thực sự mở ra, hắn đành phải hạ thấp mình để có thể hiểu được những người trẻ tuổi.
Ở trên đài cao, ghét Thiên Tiếu thậm tệ giống như Tạ Hồng cũng không thể phủ nhận được Thiên Tiếu nữa, chỉ mấy câu nói thôi lại có thể khiến các thiên tài vốn kiêu ngạo kích động như thế.
Đây là mị lực của Thiên Tiếu, nếu đổi người khác đi lên thì những câu nói vừa nãy chẳng khác gì trò cười cả.
Chỉ người có tố chất lãnh đạo mới có thể khiến nhiều người quy phục, tâm sinh tướng, trong lòng Thiên Tiếu đủ bao la thì mới có thể truyền cảm xúc của mình cho người khác được.
Nếu nói những lời kia của Thiên Tiếu nói ra chỉ vì ước muốn được song phi là đúng, nhưng không phải hoàn toàn đúng.
Tiếp xúc nhiều với những người như Lý Hằng, Nam Phong…..
hắn dần dần nhận ra làm kẻ độc hành không phải con đường tốt nhất.
Kẻ có năng lực như hắn nếu cứ ích kỷ thì thế giới này liệu sẽ ra sao, hắn ích kỷ như vậy liệu có thể hoàn thành lời hứa với Băng Thần.
Thiên Tiếu không hẳn muốn trở thành người như mấy vị kia, nhưng ít nhất hắn muốn sau lưng mình có những chiến hữu có thể tin tưởng.
Biết đâu trong những người đứng phía dưới lại có người sẽ trở thành chiến hữu của hắn sau này, cùng hắn chiến thắng trận chiến khó khăn, mang chiến thắng về cho nhân loại.
Phất tay để mọi người im lặng, hắn đặt tay vào ngực mình:
“Mọi người tin ta, ta tin mọi người, hãy làm cho ta bất ngờ nào.”
Nói xong hắn ta nhảy xuống dưới, nhiều người lúc này có một câu ứa ở cổ họng, bọn họ cũng muốn nói “chúng ta tin ngươi”.
Tuy nhiên đây lại giống như một câu tuyên thệ, chỉ có như này chưa đủ để bọn họ nói ra những lời như thế.
Màn diễn thuyết của Thiên Tiếu kết thúc, nhiều người dần tỉnh táo lại, nhưng trong đầu hình ảnh của Thiên Tiêu từ nay khó có thể xóa nhòa được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...