Nàng muốn kéo hắn ra nhưng đã trễ rồi , Ngân Sắc Lôi Kiếp đánh xuống , đến gần đỉnh đầu thì nàng cắn răng kháng cự , đột nhiên nó chuyển hướng chạy vào đuôi của Thiên Tiếu rồi biến mất không chút dấu tích.
Thiên Tiếu liếc nhìn đuôi mình một cái , đuôi của hắn ta bốc cháy rồi , hắn cứ tưởng mình phải không bị gì mới đúng chứ , chẳng lẽ Ác Ý lừa hắn.
Tuy rằng Ngân Sắc Lôi Kiếp không khiến Thiên Tiếu bị thương nhưng không có nghĩa Kim Sắc Lôi Kiếp cũng sẽ nhẹ nhàng như thế.
Nàng nghiêm giọng tránh mắng :
“Ngươi có bị ngốc không mà lại chạy tới đây , nhanh chóng chạy ra ngoài đi , nếu không sẽ bị Thiên Kiếp đánh thành cát bụi đấy .”
Thiên Tiếu thấy mình trốn được Thiên Kiếp thì cũng hơi lạ , thế là hắn tùy tiện bịa một lý do :
“Huyết mạch của ta gần như kháng lại toàn bộ các loại lôi điện , Thiên Kiếp hàng thế thì cũng chỉ là lôi điện mạnh hơn bình thường thôi.
Sư phụ không cần lo lắng chuyện đó , ta có chuyện quan trọng hơn cần nói ngay bây giờ .”
Hồ Nguyệt Hi cảm giác cái tên oan gia này chính là ông trời phái xuống trêu chọc nàng , nàng nhìn lôi kiếp tích tụ liền nói :
“Ngươi không thể chờ ta độ kiếp xong rồi nói sau hay sao ?”
Thiên Tiếu vẻ mặt nghiêm túc :
“Chính là chuyện độ kiếp , ta vừa mới bái vào môn hạ của ngài , bây giờ sư phụ lại phi thăng mất , thế về sau ai bảo kê ta.
Hay ngài tu luyện lại từ đầu , ít nhiều gì vẫn còn chức phó điện chủ , bảo kê ta vẫn dư sức .”
Hồ Nguyệt Hi lập tức chém đứt luận điểm này của Thiên Tiếu :
“Mất đi tu vi không phải do làm nhiệm vụ , hay chiến đấu vì Nguyệt Thần Cung thì sẽ bị cách chức , lúc đó ai bảo kê ai còn chưa biết được đâu.
Ngươi nhanh đi ra khỏi đây cho ta , Thiên Kiếp không phải thứ có thể đùa được đâu .”
Nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Kim Sắc Lôi Kiếp hóa thành đầu Kim Long mở to miệng rồng từ trên cao giáng xuống , đầu rồng uy nghi mang theo áp lực khủng khiếp khiến cho Hồ Nguyệt Hi cùng những người ở gần bị áp sát xuống mặt đất.
Vạn dặm xung quanh sinh linh đều bị áp chế , quang cảnh hùng vĩ đến mức cách xa mười vạn dặm vẫn có thể thấy rõ.
Mọi người giật mình nhắm mắt lại vì quá chói mắt , Kim Long tỏa ra ánh sáng khiến cho khó có thể nhìn thấy được cái gì.
Chỉ có vài người vẫn mở được mắt của mình ra , đầu tiên là Tạ Khiết bởi hắn có huyết mạch phản tổ , ánh sáng kia có chiếu mù mắt thì cũng rất nhanh liền phục hồi.
Hỏa Lam Linh thì hoàn toàn miễn nhiễm với ánh sáng dạng này , năm người bị nguyền rủa bao gồm Liễu Mị Nhi , Đông Phương Bất Nhã , Tây Phương Bất Khả , Nam Phương Bất Hạnh , Bắc Phương Bất An thì được một luồng hắc khi bao vây lại.
Bọn họ mở mắt ra xem rốt cuộc hai người ở trong trung tâm Thiên Kiếp ra sao , liệu hai người có bị thương nặng lắm hay không.
Nhưng khi mở mắt ra thì họ lại thấy một cảnh rất khác thường , đầu Kim Long lại không tấn công , nó vờn quanh đầu rồng khẽ cúi trước Thiên Tiếu.
Chính bản thân Thiên Tiếu cũng không biết được tại sao lại như thế , có lẽ tại hắn tu luyện Cửu Sắc Thiên Kiếp chăng.
Chỉ là có một cảm giác rất quen thuộc , đầu Kim Long này rõ ràng là thiên khiếp dư dư sức giết bất cứ ai , tại sao lại thân thiết như một phần cơ thể vậy.
Hồ Nguyệt Hi đôi mắt mở to , nàng thực sự muốn ngăn cản con rồng chạm tới Thiên Tiếu , nhưng áp lực quá khủng khiếp , thứ duy nhất còn chuyển động được chính là tròng mắt.
Lời nói nàng muốn gào ra kẹt tại cổ họng , dù cố hết sức cũng không thể nói ra được.
Đầu Kim Long nếu thôi vờn quanh , thực sự giáng xuống thì nàng chắc chắn sẽ hóa thành tro , nguyên thần cũng sẽ hóa thành hư vô , mãi mãi biến mất trong Thiên Địa.
Thiên Tiếu theo bản năng vươn tay , tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều muốn ngăn cản , nhưng không thể nào , bọn họ chẳng có sức mạnh như thế.
Đầu rồng hơi cúi xuống , giống như muốn để Thiên Tiếu dễ dàng chạm tới hơn.
Lúc này đôi mắt của Tạ Khiết chảy máu , hình ảnh càng lúc càng mờ đi , hắn ta muốn nhìn thấy cảnh tượng này sẽ tiếp tục như thế nào.
Cả người hắn xung huyết , toàn bộ huyết mạch kích hoạt đến mức cao nhất , tuy nhiên sức phá hủy của ánh sáng từ Kim Long vẫn quá lớn.
Hình ảnh càng lúc càng mờ đi.
Đột nhiên Tạ Khiết mỉm cười , hắn thấy được rồi , dù rất mờ nhưng hắn đã thấy được Thiên Tiếu chạm vào đầu của Kim Long.
Sau đó tất cả chỉ còn là một màn ánh sáng mơ hồ , lúc này chỉ còn Hỏa Lam Linh cùng mấy người được năng lượng nguyền rủa bảo vệ là thấy được quang cảnh hùng vĩ.
Cái đầu Kim Long kia dần dần tan biến , hóa thành một dòng lôi điện quấn quanh tay của Thiên Tiếu , dần dần chui vào cơ thể hắn ta.
Thiên Kiếp phía trên dường như nhất quyết muốn tiêu diệt Hồ Nguyệt Hi , nó cuộn trào dữ dội nhưng lại giống như e sợ cái gì đó.
Áp lực một lần nữa tăng mạnh , cả một bầu trời bỗng nhiên tối mịt , chỉ thấy được trên bầu trời có một tia lôi điện màu tím cuộn trào.
Cửu Sắc Thiên Kiếp của Thiên Tiếu được mô tả lại theo đúng chín cái màu sắc của Thiên Kiếp.
Chín màu sắc xếp từ yếu đến mạnh , bao gồm Hoàng , Lam , Lục , Xích , Ngân , Kim , Tử , Bạch , Hắc.
Một khi Tử Sắc xuất hiện chứng tỏ người độ kiếp đang nắm giữ bí mật gì đó rất khủng khiếp hoặc sáng tạo ra thứ gì đó ảnh hưởng tới cân bằng của thế gian.
Khả năng cuối cùng là nàng tiến cấp không hợp với quy tắc của Thiên Đạo.
Biết rõ là do món canh của mình , Thiên Tiếu không muốn để nàng chết như thế này , nếu không từ giờ nàng ta sẽ trở thành thứ gì đó luôn đeo bám hắn suốt phần đời còn lại.
Trong lúc hắn suy nghĩ thì một đầu Tử Long dang ra đôi cánh bằng lôi điện khổng lồ của mình , lúc này ngẩng mặt lên nhìn đã là điều không thể , mí mắt của mọi người đóng chặt lại.
Không biết vì sao mình có thể ảnh hưởng tới Thiên Kiếp nhưng hắn nhất định phải thử , hắn ta nhẹ giọng nói :
“Bỏ qua cho nàng , có được hay không ?”
Tử Long nhìn chằm chằm vào Thiên Tiếu rồi quay về trên mây đen , áp lực của Thiên Kiếp dần dần yếu đi.
Thiên Tiếu giả vờ nằm xuống mặt đất giống như mọi người , hắn không muốn mình quá lộ liễu , hắn không biết được có không ít người đã chứng kiến được ít nhiều.
Trên bầu trời mây đen bắt đầu tan biến , những cao thủ dần dần hồi phục được một chút ý thức , đặc biệt là Tạ Hải bởi hắn ta tu vi từ lâu cũng đã đi vào Tái Tạo Cảnh rồi.
Hắn ta ngồi dậy , ánh mắt chăm chú về nơi mà Thiên Kiếp vừa càn quét.
Ở đó Thiên Tiếu mở to mắt ra chẳng biết là đang nhìn cái gì , Hồ Nguyệt Hi thì bắt đầu ổn định cảnh giới , có cảm giác nàng chẳng bị thương nặng , quần áo trên người vẫn tương đối sạch sẽ.
Cổng tới Thượng cấp vi diện mở ra , lần đầu tiên trong một vạn năm , cuối cùng cũng đã có người mở ra cánh cổng tới Thượng cấp vi diện.
Nguyên Lực , Hồn Lực…..các loại năng lượng như thác chảy xuống phía dưới , rất nhiều người có mặt ở Nguyệt Thần Cung lập tức ngồi xuống tu luyện , đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Riêng Thiên Tiếu thì không cảm thấy cần thiết cho lắm , mới lấy được bảy phần năng lượng của Hồ Nguyệt Nhi , hắn cảm giác cả người đã tràn đầy năng lượng rồi.
Mấy cái đuôi cũng sắp không tích nổi nữa rồi , lúc này nhất định phải nghĩ về những thứ quan trọng hơn.
Hồ Nguyệt Hi rốt cuộc có thể thực hiện ước mơ của mình , nàng tung bay lên không trung , nhưng cổ chân của nàng bị người ta nắm thật chắc.
Không cần nhìn nàng cũng biết đấy là ai , chỉ có tên đệ tử lắm tài nhiều tật của nàng mới to gan vậy.
Nàng tức giận hỏi :
“Những thứ ngươi cần để tu luyện ta đã cho hết rồi , lại còn muốn cái gì nữa .”
Thiên Tiếu mỉm cười :
“Ngài đi rồi thì sớm muốn gì những thứ đó cũng hết , còn tài sản gì ở dưới đây không mang đi được ngài chuyển hết cho ta đi.
Vái cái thao tác thông qua quang não là được ngay thôi .”
Nhìn lên lỗ hổng trên bầu trời nàng vội vàng thao tác quang não , ném một cái lệnh bài cho Thiên Tiếu rồi nói :
“Lệnh bài này có thể mở cửa Hồ cung của ta tại Nguyệt Thần Điện , đồng thời có nó thì Cửu Vĩ Hồ tộc sẽ giúp đỡ ngươi hết mình .Tài sản thì ta chuyển hết qua quang não rồi , trên người còn mỗi bộ đồ với một cái giới chỉ chứa bảo vật cứu mạng , ngươi đã hài lòng chưa .”
Nói xong nàng quay đầu muốn bay lên thì cổ chân vẫn bị nắm lấy , cúi đầu xuống chưa đợi nàng hỏi thì Thiên Tiếu đã nói :
“Khi nào tới Thượng cấp vi diện thì ngài mua một cái gương đi .”
Hồ Nguyệt Hi nhíu mày , có chút không hiểu :
“Mua làm gì ?”
Thiên Tiếu mỉm cười , vẻ mặt thành thật , giọng nói chân thành :
“Để soi chứ làm gì , ai lại đi mặc áo trắng mỏng bên ngoài nội y lại đen thui đâu .”
Nghe vậy Hồ Nguyệt Hi tạm gác lại chuyện phi thăng , chậm rãi hạ xuống.
Nụ cười nàng đã tắt nhưng rơi nước mắt chắc chắn phải là tên nghịch đồ này.
Hồ Nguyệt Hi mặc váy , Thiên Tiếu vốn đang nhìn chằm chằm vào chỗ kia , tự nhiên thấy nó càng lúc càng gần , sau đó hắn chẳng biết gì nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...