“Thiếu chủ chắc chắn sẽ tấn thăng lên Sáng Thế.”
Từ bé Diệt Thiên Thần đã nghe được những câu đại loại như thế, còn lý do vì sao thì chính bởi hắn ta từ khi sinh ra dù được bồi dưỡng rất nhiều nhưng tu vi lại không có.
Giống loài khác thì chỉ có thể là phế nhân, riêng với giống loài của hắn thì đây là dấu hiệu của Huyết Mạch Phản Tổ.
Khi này hắn chỉ cần tu luyện tới Siêu Thoát thì tu vi sẽ như tàu tốc hành tăng nhanh một cách khủng khiếp.
Cũng chính vì thế ngay từ từ khi sinh ra cả bộ tộc đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để hắn an tâm tu luyện, đầu tiên là không có phép hắn tiếp xúc với bất cứ ai, không cho dùng đan dược để tránh ảnh hưởng.
“Cố gắng lên con trai.”
“Vâng thưa phụ thân.”
Cố gắng lên.”
“Vâng thưa mẫu thân.”
“Thiếu chủ cố gắng lên nhé.”
“Cám ơn, nhất định rồi.”
……..
Những câu động viên dần trở nên vô nghĩa, bất cứ ai cũng lập lại một câu theo khuôn mẫu nhất định.
Thực sự lại chẳng ai quan tâm hắn hết, chỉ có mẹ hắn là cảm thấy hắn đáng thương, dù thế nàng cũng chẳng làm gì để chống lại các quyết định của cha.
Nàng đành phải mặc kệ hắn sống như loài bò sát một cách cực khổ, nhưng hắn không thích như thế một chút nào cả.
Chẳng lẽ không thể cho hắn ta nhẹ nhàng một, chỉ cần Vũ Vương để hắn hóa thành hình người, như thế là quá đủ rồi.
Diệt Thiên Thần có lòng tự trọng riêng của mình, hắn không muốn phải ru rú một chỗ như một thằng ngu.
Thần Giới rộng lớn nhường nào, với tốc độ siêu phàm hắn cũng không thể đi được bao xa, cuộc sống thật nhàm chán.
Chưa kể bất cứ thứ nhỏ nhất ở Thần Giới cũng có thể lấy mạng của hắn, sống mà lúc nào cũng lo sợ thật khiến người ta chán nản.
Ngày được triệu hồi hắn tới thế giới này đừng hỏi hắn đã vui như thế nào, chắc hẳn cha hắn hiện tại đang rất ngạc nhiên bởi người đáng nhẽ phải đi là cha hắn.
Tới đây thì hắn ta liền gặp được mấy người, bọn họ cũng không rất kinh dị, Chiến Vũ Thiên Nhân thì quá là ngờ nghệch.
Băng Mị và Thiên Tiếu thì cùng một loại người, những người này chỉ có thể trở thành bằng hữu, đặc biệt là Băng Mị làm hắn sợ hãi hơn là rung động.
Thức ăn của cáo chính là rắn, hắn có là rắn thần thì kia cũng là hai con cáo thần, nhìn thấy thôi là là đủ sợ hãi rồi.
Thiên Tiếu thì còn toát ra khí tức khiến hắn dễ chịu, ánh mắt bình tĩnh khiến cho hắn cũng cảm thấy thoải mái, còn Băng Mị thì giống như suy nghĩ xem con rắn này làm món gì thì ngon.
Có xinh đẹp đến đâu hắn cũng không thể nào thích kẻ muốn ăn mình.
Hai người quay về được một lúc thì Băng Mị cứ nhìn Diệt Thiên Thần mãi, lâu lâu còn liếm môi vài cái.
Thiên Tiếu nhìn thấy thế liền hỏi:
“Ngươi sao cứ nhìn hắn mãi thế?”
Băng Mị nhỏ giọng:
“Món yêu thích của nhà ta, lâu rồi không được ăn nên có chút thèm.”
Diệt Thiên Thần to giọng:
“Ta nghe thấy đấy.”
Băng Mị gãi đầu:
“Xin lỗi, mà chừng nào ngươi mới to ra vậy.”
Thiên Tiếu che miệng của Băng Mị lại rồi nói:
“Ngươi im miệng cho ta nhanh lên, Thiên Thần là bạn không phải đồ ăn.”
Diệt Thiên Thần cười khổ:
“Ta sẽ cố gắng hóa thành dạng người sớm nhất có thể để Băng Mị cô nương bớt thèm.”
Băng Mị nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
“Thể thì phải dùng tới đan dược rồi, không phải là nếu dùng đan dược để tiến cấp thì về sau tốc độ thăng cấp của ngươi sẽ chậm đi một chút hay sao.
Với lại cũng chỉ có đan dược để chúng ta tiến cấp nhanh tới Vũ Đồ thôi, về sau cũng phải tự thân vận động cả.”
Đối với Diệt Thiên Thần thì chậm một chút cũng không có vấn đề gì cả, dù sao hắn ta cũng không muốn phải thăng cấp quá nhanh.
Hắn muốn cùng cô gái khiến mình động tâm chậm rãi bước đi, bởi hắn sợ nếu trở lại Thần Giới thì cuộc sống của hắn sẽ lại không theo đúng ý của bản thân.
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Phong cách chiến đấu của Tống Hương thống lĩnh có chút mạo hiểm, ta nghĩ nên để Diệt Thiên Thần huynh đệ theo ngươi.
Còn nhóm chúng ta sẽ lấy thêm Dạ Nguyệt để tăng khả năng tấn công tầm xa, dù sao đội phó với đội trưởng đều đã có khả năng cận chiến rất mạnh.”
Tuy đây là tác hợp nhưng Thiên Tiếu không phải dối lòng, thực sự thì tổ đội của hắn đã quá dư thừa khả năng cận chiến.
Cả một tổ đội chỉ có mình hắn chiến đấu từ xa được, nếu xuất hiện cùng một lúc quá nhiều cổng của quái vật biết bay thì phiền hà to lớn.
Sau ngày đầu tiên chiến đấu thì hắn đã coi như sắp xếp được lịch cho năm ngày sau, số lượng cổng mở mỗi ngày sẽ hơn hai trăm.
Mỗi người có thể kiếm từ 10 ngàn cho tới 50 ngàn mỗi ngày, số điểm này không nhiều nhưng cũng không tệ một chút nào cả.
Một số người tỏ ra hụt hơi kiếm rất ít điểm, ngược lại một số người lại kiếm rất nhiều điểm, điều này Thiên Tiếu chẳng giúp được gì cả.
Cổng mở quá nhiều nên mạnh ai người đó giết, lo hỗ trợ nhau đủ mệt rồi thì thời gian đâu để phân chia quái vật.
Sau thời gian dài quan sát, Thiên Tiếu phát hiện ra một vấn đề, Diệt Thiên Thần và Tống Hương hòa hợp một cách khó có thể tin.
Hai người không cần nói chuyện cũng có thể hiểu ý nhau, kể cả Tống Vũ cũng không làm được như thế.
Bây giờ Thiên Tiếu có thể xác định rằng hai người này có thể dễ dàng tác hợp, tốt nhất phải làm nhanh trước khi hai người trở thành tình đồng chí.
Lúc đó mọi thứ sẽ khó khăn hơn rất nhiều, ngay bây giờ Thiên Tiếu nghĩ mình cần dành chút thời gian để nói chuyện với Cầm Vĩnh Hà.
Giờ nghỉ ngày thứ hai
“Thật sao?”
Cầm Vĩnh Hà có chút bất ngờ khi biết Diệt Thiên Thần thích Tống Hương, tuy nhiên phản ứng của nàng khác xa với hắn nghĩ.
Có lẽ hắn cần phải biết thêm lý do mới được, cũng không thể bắt nàng lúc nào cũng theo ý hắn ta.
Thiên Tiếu hỏi:
“Nàng không hài lòng với Diệt Thiên Thần sao?”
Cầm Vĩnh Hà thật lòng:
“Tống Hương và Tống Vũ giống như tỷ muội của ta vậy, không thể giao các nàng cho những người vừa mới gặp như thế.
Ngươi cũng hiểu ý của ta, đừng phật lòng đấy.”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Ta không nhỏ nhen như thế đâu, trừ khi nàng cắm sừng ta còn không thứ gì ta cũng có thể cho qua được.
Còn chuyện này thì nàng giúp ta nói cho Tống Hương rằng ít ra cho Diệt Thiên Thần cơ hội, hắn ta không tệ chút nào đâu, cũng là con một cường giả cực kỳ mạnh.”
Cầm Vĩnh Hà ngạc nhiên hỏi:
“Mạnh đến mức nào?”
Thiên Tiếu chắp tay sau lưng rồi nói:
“Búng tay cái Thiên Vương Tinh bụi cũng không còn, nàng quên mất là ngoại trừ người của Vạn Hỏa Giới thì còn lại thì chỉ có một ngàn người có thiên phú cao nhất các vũ trụ.
Cả vũ trụ chỉ có ngàn người, nàng nghĩ xuất thân của hắn ta bình thường được sao.”
Cầm Vĩnh Hà mỉm cười:
“Đâu phải ai cũng sinh ra bình thường mà có thiên phú như ngươi.
Còn người tên Diệt Thiên Thần nếu đúng như ngươi nói thì đáng để gửi gắp tỷ muội của ta.
Nhưng quyết định vẫn tùy thuộc vào nàng ấy thôi, ta tuyệt đối sẽ không ép nàng ấy dù đó là ý của ngươi.”
Thiên Tiếu vuốt tóc của nàng vẻ mặt lo lắng:
“Nàng đừng chỉ lo lắng cho người khác như thế, cũng phải lo cho bản thân, nói thì sợ nàng tự ái nhưng không nói thì ta thấy không ổn chút nào.”
Cầm Vĩnh Hà nằm trong lòng hắn ta thủ thỉ:
“Ta phải chóng hồi phục lại tu vi của mình để có thể giúp nhị ca, huynh ấy đã không muốn làm hoàng đế.
Tu vi hiện tại cũng không đủ, thật sự quá là khó cho huynh ấy, phải nhanh chóng nếu không rất có thể sẽ xảy ra vấn đề.”
Cuối cùng thì Cầm Vĩnh Hà vẫn là nàng ấy, dù tu vi có hạ đi, đối mặt với nguy hiểm nàng vẫn lo cho quốc gia này.
Nói gì thì tác hợp thành công, hắn nghĩ hai người kia thực sự rất hợp nhau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...