Vạn Ánh Nắng Xuyên Qua Tường Thành

Hàn Thiên Hinh lên ngựa, quay đầu đi cùng với Bội Hoàn ngược về lối trong chợ, sau đó rẽ sang một hướng khác. Con đường này yên bình, hai bên có cỏ xanh thấp lè tè, vì trời tối dần nên những nhà chung quanh cũng bắt đầu nổi đèn đốt đuốc.

Vốn trong trí tưởng tượng của y, nhà ngoại của hắn tuy không quá cao sang quyền quý nhưng cũng sẽ thuộc dạng trung lưu. Vì trông khí chất của đường lão tông chủ, vừa nhìn thoáng qua đã biết không phải người dễ tính, sẽ chọn một thê tử có gia cảnh không quá đơn sơ. Nào ngờ, ngựa vừa dừng bước, y đã ngây ra mà nhìn căn nhà trước mặt.

Nhà không nhỏ không lớn, vì hiện giờ ngoài mẹ của Bội Hoàn ở ra thì không còn ai, xung quanh còn có nhà của hàng xóm, đốt đèn sáng trưng. Mái nhà phủ rơm dày, vách dựng lên từ cây gỗ tùng bách cũ, nhìn có vẻ mông lung nhưng vô cùng chắc chắn.

“Mẹ! Mẹ ơi!”

Bội Hoàn còn chưa xuống ngựa, cũng còn chưa đến tận nơi đã hô hoán lên gọi mẹ. Y liếc hắn một cái, vẻ hồ hởi trên mặt hắn liền tắt đi, tuột xuống dẫn ngựa. Tông chủ phu nhân ở trong nhà, nghe tiếng con trai thì đi ra mở cửa.

“Hoàn Nhi? Còn có cả, Bạch Dạ Tiên Quân nữa sao?”

Hàn Thiên Hinh đứng bên cạnh ngựa trắng, thân bạch y dưới ánh đuốc sáng rực càng thêm nổi bật.

“Phu nhân đừng khách sáo! Gọi ta Bạch Dạ được rồi!”

Y cùng với Bội Hoàn dẫn ngựa đến dưới gốc cây to, buộc dây ngựa ở đó. Xung quanh nhà còn có mấy đống củi, đống rơm đang cháy hừng hực, sáng cả một gốc sân. Hàn Thiên Hinh cảm thấy, nơi này không vắng vẻ cũng không quá náo nhiệt, là điều mà y rất hài lòng.

Tông chủ phu nhân mời y ngồi xuống, sau đó cẩn thận rót một ly trà. Dù sao cũng là đệ tử của đường lão tông chủ ở Hành Minh Tông, y đối với vợ của ông đương nhiên cũng phải có mấy phần kính trọng. Tay đặt lên mép ly trà, y nhẹ giọng bảo.


“Phu nhân để ta!”

“Dạo này Hoàn Nhi nhà ta, có phải vẫn thường xuyên làm phiền ngươi không?”

Hàn Thiên Hinh liếc nhìn bóng lưng hắn đang ở trong bếp, ho một tiếng rồi cười nhẹ.

“Không có.”

Hắn đang bận lấy chút bánh ngọt bày ra đĩa, nghe y nói vậy trong lòng liền thấy ngọt ngào. Có thể vì y là người không thích nói dong dài, nên mới miễn cưỡng không kể hết tội trạng của hắn với tông chủ phu nhân. Nhưng với hắn, đây chính là bao dung và che chở.

“Vậy thì tốt! Ta bận ở đây lo hương khói tổ tiên, không thể quản giáo nó cho tốt, chỉ có thể nhờ đại sư huynh như ngươi chỉ giáo.”

Hàn Thiên Hinh rũ mắt nhìn ly trà, cầm lên uống một ngụm rồi nghĩ nghĩ. Có lẽ chuyện giữa bà ấy và đường lão tông chủ đã đủ phiền lòng rồi, nếu y còn kể tật xấu của Bội Hoàn ra, e rằng bà sẽ tức đến ngủ không được.

“Dạo trước bọn ta đến Quỷ Trấn diệt Hắc Yêu, Bội Hoàn cũng góp sức không nhỏ.”

Y cảm thấy mình giống như đang dung túng cho sư đệ, chính là kiểu dung túng đến mức để hắn xem trời bằng vung. Xưa nay dù bất luận thế nào, y cũng muốn mắng hắn, muốn dạy hắn một bài học. Vậy mà không biết từ bao giờ, y lại thay đổi như thế, sợ hắn bị mẹ trách móc, sợ hắn khiến mẹ buồn lòng.

“Đây đây! Bánh ngọt, bánh ngọt!”

Tông chủ phu nhân là người khéo tay, những khi ở nhà rảnh rỗi vẫn thường làm chút bánh ngọt biếu hàng xóm. Tuy bà không biết được hôm nay con trai sẽ đến, nhưng dưới bếp bánh vẫn còn, vừa nóng hổi.

“Bánh quế hoa hạnh nhân, hoa mơ bồ đào khô.”

Hàn Thiên Hinh rũ mắt nhìn nhìn chúng được bày trên đĩa, sau đó lại ngước lên nhìn. Nam nhân trước mặt đang nói chuyện cười vui với mẹ, về nhà vậy mà lại mang hai món bánh ngọt y thích nhất ra. Hắn thật sự, để tâm đến y từng chút một. Người làm sư huynh này, đứng trên cương vị nào cũng thấy mình làm chưa tốt. Dù có là sư huynh, hay là người đi bên cạnh đồng hành cùng hắn sau này, cũng thấy mình nông cạn. Y không thể hiểu hắn bằng hắn hiểu y, hiểu rõ tới như vậy.

“Mẹ! Cha ở Hành Minh Tông nhớ mẹ rồi! Con cũng rất nhớ!”

Bội Hoàn nói rồi cầm tay tông chủ phu nhân lên đong đưa, ra bộ dáng làm nũng. Bà trông thấy còn có Hàn Thiên Hinh ở đây, nhìn hắn lườm lườm ho một cái.

“Hoàn Nhi! Đã lớn thế nào rồi?”

“Ấy! Sư huynh sẽ không cười đâu! Người nhà cả mà!”


Y nhìn hắn, ngẩn ngơ.

Người nhà ư?

Trong tâm y như có một dòng nước mát dạt dào cuồn cuộn, dâng lên từng chút từng chút. Không hiểu sao chỉ đơn thuần là một câu nói, lại khiến y hồi hộp như vậy, thính tai đỏ lên như vậy.

Tông chủ phu nhân nghe nhắc đến đường lão tông chủ, ánh mắt liền có vẻ âu sầu. Hàn Thiên Hinh nghĩ, phải chăng bà dỗi hờn ông là vì chuyện nhà cửa ở quê ngoại không thể lo cho tốt, lại không có ai hương khói sớm chiều. Hiện giờ với thân phận của ông, xây lại một căn nhà khang trang, thậm chí giàu có nhất thôn Sa Hà cũng không phải chuyện khó. Chỉ tiếc là người ngoài cuộc, nghĩ thế nào cũng không tiện bề nói ra.

“Cha con bận rộn nghìn việc, đừng nói là nhớ đến ta, cả việc nhớ đến… Thôi vậy…”

Nói đến đây, mi mắt của bà đã ươn ướt, dưới ánh đèn càng thêm gợi mối bi thương. Bội Hoàn là người vô tư, chỉ nghĩ rằng mẹ mình giận một lúc rồi sẽ nguôi ngoai mọi chuyện. Nhưng lần này bà rời khỏi Hành Minh Tông đã hơn 5 tháng rồi, cũng đã nửa năm qua đi. Hắn không mong cha mẹ mình bất hoà, mỗi người một ngã.

Hàn Thiên Hinh nhìn ra được tâm sự của tông chủ phu nhân, hình như vẫn còn có ẩn tình khó nói hết. Y nghĩ một lát, sau đó nhìn sang Bội Hoàn, lên tiếng.

“Cá! Ở đây có cá không?”

Hắn nhìn y phát ngốc, hỏi.

“Hả?”

Y có hơi vội, cảm thấy vừa rồi mình nói chuyện đúng là không đầu không đuôi.


“Ý là, bên ngoài cỏ rơm còn cháy, ta muốn ăn cá nướng.”

Hắn nghe vậy mắt liền như đọng nước xuân, môi mỉm cười.

“Vậy đợi ta một lát, cái ao cạnh nhà nhiều cá, rất nhanh sẽ có thôi!”

Tông chủ phu nhân cũng muốn tiếp đãi y thật đàng hoàng tử tế. Bà biết con trai mình quý trọng người sư huynh này, hơn nữa y còn nhiều lần giúp hắn trưởng thành và tỉnh ngộ, liền bồi thêm.

“Vậy con đi mau đi! Nướng cá nhớ bọc lá sen, thịt cá sẽ ngon ngọt hơn!”

Hắn lần đầu tiên nghe được Hàn Thiên Hinh đề nghị mình làm, dù chỉ đơn giản là việc nướng cá cho y ăn nhưng cũng thấy rất vui. Thời gian qua nợ ân tình nhiều như thế, hắn muốn đền đáp, nhưng không gọi là trả. Đền đáp rồi, có thể cùng y bồi đắp thêm, từ từ gom nhặt lại thành một khối lớn. Còn trả, thì giống như dứt rồi đoạn tuyệt, nên hắn ghét nhất chính là câu nói trả nợ ân tình, không thích hợp để áp dụng.

Thấy Bội Hoàn đã đi xa, y mới quay người sang tiện thể rót thêm chút trà vào ly của tông chủ phu nhân, từ tốn hỏi.

“Vừa rồi hình như, phu nhân còn có điều gì khó nói. Nếu cho rằng Bội Hoàn không hiểu chuyện khó tâm sự, có thể nói với ta không?”

Bà nhìn ly trà đặt trên bàn, trong đầu lại nhớ đến những chuyện đã qua. Từ khi còn cùng nhau sống khổ cực ở thôn Sa Hà, đến khi đường lão tông chủ rời khỏi quê vợ, mang theo khát khao muốn giúp dân thoát khổ, diệt trừ tà ma. Phải khó khăn một lúc lâu, dường như khi nhớ đến vẫn còn nghẹn ngào, cổ họng khô rát, bà mới nhìn y mà nói.

“Vốn dĩ Hoàn Nhi, còn có một huynh trưởng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui