“Đi đâu chứ hả?”
Tình Ca chưa hiểu sự tình thế nào, thấy hắn gấp gáp như vậy chỉ biết lôi lôi kéo kéo giữ chân hắn.
“Đi giúp sư huynh một tay! Ngươi giúp không được thì ở đây, đừng cản trở ta.”
Hắn nhăn mũi một cái, nói rồi phi thân bay lên cao tít trên kia, bóng đen mờ dần.
Hắc Yêu cảm thấy mình lần này thật sự khốn khổ, gặp phải Thần Tác Thủy thì xem như nguyên thần tiêu tán, mãi không siêu sinh. Hắn vốn là ma tôn ở Quỷ Trấn, nhưng vì bản chất cuồng bạo lại quá đói khát sinh linh, ăn no uống đủ không biết bao nhiêu linh hồn và oán khí người chết. Nguyên thần không nguyên vẹn, mới rút cạn linh lực của Kim Tiên Đà Y Chi, lấy để dùng. Nào có ngờ tiên thể này hoả khí, sợ nhất chính là nước. Còn nghĩ điểm yếu này của bản thân mãi không có người biết, cuối cùng bị bại lộ.
Đường lão tông chủ đuổi theo Hắc Yêu đến một vùng trời rộng lớn. Hắn cưỡi mây đen đạp lên vô số đầu lâu của người vô tội, tay vận ra hai linh hoả sáng rực có đen có đỏ. Linh hoả xoay vòng, cuồn cuộn đánh tới, hàng trăm mũi nhọn từ xương người bắn ra bay về phía ông. Né trái né phải, đường lão tông chủ chấp tay trước ngực, hào quang xanh ngọc sau lưng phản chiếu, bừng sáng lên những đám mây xung quanh. Linh hoả bay gần tới lại bị phản vệ, xương người trực tiếp rơi hết xuống.
“Hắc Yêu! Bây giờ ngươi quay đầu, ta e rằng cũng không kịp. Bao nhiêu sinh linh vô tội phải chết dưới tay ngươi, bị ngươi uống máu phanh thây. Ngươi ngàn vạn lần bị đầy xuống Âm Ty, tấm nước sông Ưu Hồn cũng không sạch quỷ khuất.”
Hắn bật cười ha hả.
“Ta há sợ cái gì gọi là Âm Ty, Ưu Hồn. Ngươi cmn biết cái gì về ta? Biết cái gì về ta?”
“Biết! Ta biết chứ!”
Hắn nghe ông nói thế, dáng vẻ hung tàn thoáng chốc pha lẫn chút ngây ra.
Biết?
Cuộc đời tưởng chừng như huy hoàng từ khi còn là thượng tiên đến khi đứng đầu Quỷ Trấn của hắn, còn có người biết?
Hắn nào đâu phải thiên chi kiêu tử gì, cũng chẳng phải người nên được người ta coi trọng, ngạo mạn, ngông cuồng. Cha mẹ vong mạng sau lần phàm giới hứng chịu đợt lưới trời bất chợt thủng. Quỷ ma điên cuồng thoát ra, tiếng khóc ai oán, dân chúng chạy loạn. Hắn được mẹ bế trong tay, vừa chạy vừa gào khóc cầu cứu. Nhưng xung quanh người sống thì ít kẻ chết lại nhiều, xác nằm đầy như ngả rạ. Dù có là quan huyện chức cao vọng trọng, có là tướng sĩ anh hùng, trông thấy yêu ma cũng giống như kiến nằm dưới đế giày, giẫm một phát bẹp dí.
Mẹ hắn khóc, hắn cũng khóc, mà cha hắn vì giữ chân đám quỷ hồn kia không làm hại vợ con đã chết thảm. Toàn thân bị xé rách, máu thịt bị rút cạn héo khô.
“Cha ơi! Cha ơi!”
“Mẹ ơi!”
Bầu trời đen xám cuồn cuộn sấm chớp, lỗ thủng của lưới trời bị khoét ra mỗi lúc một rộng. Quỷ lớn quỷ nhỏ chen chân nhau bay xuống nhân gian làm loạn, giết người uống máu, tanh tưởi thối nát. Tiếng gào khóc thê lương khắp nơi, cửa nát nhà tan, gia đình li tán. Hắn được mẹ chở che chẳng bao lâu, cuối cùng cũng chứng kiến mẹ chết thảm.
Chỉ là một đứa trẻ.
Chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi đầu.
Chẳng ai biết hắn đã trải qua bao nhiêu kinh hãi, bao nhiêu thấp thỏm lo sợ, bao nhiêu bất hạnh đau thương.
Hắn không còn cha mẹ, không có nhà, không có thức ăn, chỉ còn mỗi cái mạng nhỏ.
Dân làng chết gần hết, quỷ ma bay tán loạn bắt người sống làm vật tế, rút cạn linh hồn hấp thụ tăng công lực cho bản thân. Hắn chạy rong ruổi, chân đạp lên xác người, đạp lên máu tươi.
Đến khi nền trời đen xoay chuyển vầng sáng, đến khi trông thấy từng lớp từng lớp người xuất hiện, đi từ trong mây. Có Bát Vệ Thần Sư, có cả đường lão tông chủ của Hành Minh Tông khi ấy. Lưới trời bất ngờ bị hỏng là chuyện không ai ngờ được, nhất thời không kịp ứng cứu. Lúc đến nơi, dân làng đều đã chết, chỉ còn sót lại mỗi một tên nhóc mặt mũi lem nhem, dính máu lẫn bùn đất.
Hắn có đôi mắt đen sáng, chan chứa niềm tin, chan chứa khát khao được sống, nhưng đáy mắt lại có một tia bi thương ai oán. Tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, sau một đêm mất đi người thân quan trọng nhất đời.
Hắn vậy mà như hiểu ra, cái gọi là lòng tốt đến đúng người, chỉ là lừa đảo.
Cái gì gọi là tiên giới? Cái gì mới gọi là phổ độ chúng sinh?
Hắn căm hận những người có vẻ ngoài tiên khí ngút trời ấy, mang thân phận tôn quý lại không thể bảo vệ được dân làng, cứu vớt cuộc đời hắn.
Hắn câm hận cái gọi là tiên giới cứu vớt chúng sinh, khiến chúng sinh ngưỡng mộ ngàn đời không dứt.
Nếu đã vậy, vì sao không độ được hắn, không cứu vớt hắn?
Đường lão tông chủ làm sao có thể quên được, ánh mắt chứa đầy linh khí lẫn oán khí của hắn. Chỉ là một đứa trẻ, lòng đã mang đầy oán hận, sát khí chọc thủng trời xanh, phá tan kết giới. Hắn ẩn nhẫn từng chút, chờ đợi từng chút. Đợi đến ngày mình làm loạn tiên giới, một phen kinh thiên động địa, gai mắt chướng tai. Đợi đến khi đã nuôi đủ thù hận, hắn vùng dậy như lang sói khát máu, quỷ dữ hung tợn. Hắn đạp đổ sự tin tưởng của tiên nhân nuôi dưỡng hắn, đạp đổ danh xưng thượng tiên của bản thân.
Không quan trọng!
Không cần!
Khinh bỉ!
Hắn hà tất phải ở lại tiên giới cung phụng và góp sức với đám người này, hà tất phải thèm khát làm thượng thần cái chi chi?
Hắc Yêu náo loạn tiên giới, gây ra bao nhiêu hệ lụy khiến mấy trăm năm trước tiên ma đảo lộn. Hắn đưa Kim Tiên Đà Y Chi ra làm bình phong, vì nàng thân là đệ tử Phật giáo mà lại rơi vào thất tình lục dục, sa đoạ không lối thoát, chết không siêu sinh. Hấp thụ hết linh khí của nàng, hắn xuống nhân gian làm loạn, đẩy hết những khốn khổ của bản thân vào những người dân vô tội. Giết người vô số, uống máu ăn tim, hắn trở thành ma tôn đứng đầu Quỷ Trấn. Đạp trên muôn thây vạn xác, đạp trên trăm ngàn sinh linh lầm than.
Đường lão tông chủ năm ấy, nhìn rõ hồng trần, nhìn rõ hắn trở thành như thế là vì những khúc mắc trong tâm. Chỉ tiếc rằng ma tâm trong hắn quá lớn, không thể độ kiếp, càng không thể quay đầu.
“Hắc Yêu! Đến bây giờ ngươi vẫn cố chấp như vậy, vẫn mù quáng như vậy sao?”
Hắn nhìn ông nhếch môi, biểu tình vạn phần khinh bỉ.
“Ta cố chấp? Ta mù quáng? Còn không phải do các ngươi ban cho à? Không phải vì danh nghĩa phổ độ chúng sinh, cứu vớt sinh linh lầm than của các ngươi sao? Thằng bé của mấy trăm năm trước chết rồi, cha mẹ của ta cũng đã chôn vùi trong trận chiến mưa máu gió tanh đó rồi. Bây giờ đứng tại nơi này chỉ có Hắc Yêu. Vạn, kiếp, bất, phục.”
Vạn kiếp bất phục!
Vạn kiếp bất phục!
Dù bản thân có chết không toàn thây, mãi không siêu thoát thì hắn cũng không hề hối hận. Giết bao sinh mạng, đem hết những linh hồn kia tế vong linh cha mẹ đã khuất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...