“Ưm…”
Hàn Thiên Hinh muốn mắng cũng không được, đánh cũng không xong, thoát càng không thể.
Y vẫy vùng như cá mắc vào lưới đang cố thoát thân, nhưng Bội Hoàn vẫn cứ như người mất trí mà gặm lấy môi y.
Hắn thôi không hôn nữa, rũ mắt dán mặt sát gần y mà nói.
“Ta thích huynh! Rất thích huynh!”
Y đỏ mắt quay đi nơi khác, cố gắng nhắm mắt lại xem như mình chưa nghe thấy gì.
Nhưng hắn là tên cố chấp, thấy y lạnh nhạt như vậy chỉ càng ấm ức muốn nói hết ra.
“Vì sao huynh không đáp? Không trả lời ta? Lẽ nào huynh không thích ta ư?”
Hắn nói rồi đưa tay lên vuốt ve gương mặt tựa hoa tựa ngọc của Hàn Thiên Hinh, vô lễ tới mức này thì cũng không còn gì để nói.
Y nhíu mày né tránh, lại bị hắn ép nhìn.
“Huynh không thích ta ư?”
Y vô lực ngăn cản bất thành, chỉ đành cố vận ra chút tiên khí áp chế hắn.
Cũng may hắn không đến nỗi mê quá hoá hồ đồ, lúc tiên khí mạnh mẽ phát ra như một đòn roi tát vào mặt thì liền tỉnh.
“A!!”
Bội Hoàn bị tát một cái trời váng ngã ngồi ra đất, tay ôm mặt ngơ ngác một lúc lâu.
Hắn quay lại nhìn, lúc này khi thấy Hàn Thiên Hinh mặt lạnh không nhìn hắn mà y phục còn đang lộn xộn.
Hắn đỏ mặt tía tai, luống cuống.
“Sư huynh! Ta… Ta ta…”
“Khỏi nói đi.
Tỉnh táo là được rồi.”
Hắn vẫn còn ngây ngô ra, chưa hiểu cái gì thì gọi là tỉnh táo với không tỉnh táo.
Nhưng nhìn thái độ y như thế, hắn biết mình tốt nhất nên ngậm miệng không chọc tức y.
Hai người đứng dậy chỉnh đốn lại y phục.
Lúc này trên trời có một loạt những ánh sáng chói mắt xuất hiện.
Hàn Thiên Hinh nhìn lên, nhận ra được trong đám ánh sáng đó là vân vũ của đường lão tông chủ.
Ông nhận được tin cầu cứu của y, lập tức cùng một vài đồ đệ nữa cưỡi mây đi tìm.
“Đường lão tông chủ đến rồi.”
Y không gợn sóng lên tiếng, Bội Hoàn theo đó cũng nhìn lên.
Trông thấy cha xuất hiện, hắn mừng rỡ đến hai mắt phát sáng như chứa nước, xúc động dạt dào.
Hắn vẫy vẫy tay, thất thanh gọi.
“Cha! Ở đây! Bọn con ở đây này!”
Đường lão tông chủ từ trên mây cao nhìn xuống, một phát nhận ra ngay đứa con trai yêu quý và đại đồ đệ của mình.
Ông phất tay áo, vân vũ từ từ hạ xuống bồng bềnh mà mờ ảo.
Đám đệ tử sau lưng gồm 4 người cũng xuống theo, sau đó cẩn thận đáp đất.
Bọn họ nhìn thấy Bội Hoàn và Hàn Thiên Hinh, lập tức cúi đầu hành lễ.
“Bạch Dạ Tiên Quân!”
“Thiếu chủ!”
Sau khi hành lễ xong mới nhận ra, Bạch Dạ Tiên Quân của họ không biết từ khi nào mà tóc đã bạc trắng, còn trông yếu ớt như vậy.
Một đệ tử trong số đó nhịn không được, lo lắng hỏi thăm.
“Tiên Quân! Tóc của người…”
Đường lão tông chủ lúc này mới nhìn thấy thần sắc bất ổn của Hàn Thiên Hinh, cộng thêm việc tóc y đã bạc trắng.
Ông kinh ngạc, bước đến gần hơn rồi cầm tay y lên, vừa chẩn mạch vừa hỏi.
“Bạch Dạ! Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thấy sắc mặt y khó coi như vậy, Bội Hoàn chỉ lo y có muốn kể ra cũng không đủ sức.
Hắn đứng ngay bên cạnh, khẩn trương.
“Chúng ta rời khỏi đây trước! Yêu khí ở đây quá nồng, e là đại sư huynh chịu không được.”
Đường lão tông chủ nghe theo lời con trai, tạm thời khoan nói đến mà dùng vân vũ đưa hai người rời khỏi nơi này.
Hành Minh Tông hay tin Bạch Dạ Tiên Quân và thiếu chủ từ Quỷ Trấn trở về, nôn nóng kéo nhau ra đứng dưới sân trước đại điện.
Bọn họ không biết chuyện Hàn Thiên Hinh mất hết linh lực và nội đan, không biết Tình Ca mất tích, không biết những chuyện xảy ra ở Quỷ Trấn nên vô cùng phấn khích.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, lẽ nào Hắc Yêu kia lại dễ dàng khuất phục như vậy? Nếu là thật, vậy thì ba người này lợi hại quá sức tưởng tượng rồi.
Vân vũ hạ xuống, cả đám đồ đệ chạy tới hành lễ một thôi một hồi.
Đến khi trông thấy dáng vẻ khác thường của Hàn Thiên Hinh, bọn họ mới một phen cả kinh.
“Bạch Dạ Tiên Quân làm sao thế?”
“Tóc của người sao thành ra như vậy?”
Đường lão tông chủ không có thời gian giải thích với bọn họ, sau khi bảo chúng giải tán xong liền cùng Bội Hoàn đưa y vào trong điện.
Ngồi xuống đệm lông vũ, y rũ mắt nhìn hai tay mình đã gầy nay lại càng gầy thêm.
Y vốn không phải người dễ ăn dễ uống, bình thường kén ăn nay lâm bệnh càng thê thảm.
Bộ dạng này nếu là thường ngày, y che giấu đi còn không kịp.
Nhưng hiện giờ thân thể suy yếu, phải trông cậy vào người khác nên không còn thời gian tiếc rẻ mặt mũi.
Bội Hoàn đứng một góc nhìn đường lão tông chủ lấy đồ “hành nghề” của mình ra, nào là các lọ thuốc có vẻ ngoài kì dị cùng với các gói toàn là thảo dược.
Vị đại đồ đệ này trân quý như thế, ông đương nhiên sốt ruột không thôi.
“Bạch Dạ! Hiện giờ con cảm thấy thế nào?”
Hàn Thiên Hinh thở ra một hơi rất khẽ, chậm rãi đáp.
“Con ổn.
Chỉ là linh lực vốn có đã truyền hết cho Bội Hoàn, còn có…”
“Còn có nội đan.
Cha! Huynh ấy vì muốn giải độc Hắc Yêu trên người con, đã truyền cả nội đan vào người con rồi.”
Bội Hoàn ngắt lời y.
Hắn biết y không thích phô trương sự việc, nói không chừng chỉ kể một nửa giữ trong lòng một nửa.
Việc đã đến nước này, y dù có nhìn hắn bằng ánh mắt băm nhuyễn ra hắn cũng phải nói.
Đường lão tông chủ nhíu mày, quan sát sắc mặt và mái tóc của y.
“Nội đan là thứ mà không phải ai cũng có thể luyện thành.
Bạch Dạ! Lần này Bội Hoàn lại làm khổ con rồi.”
Ông vô cùng áy náy, vì không chỉ con trai ông mà ngay cả ông cũng thấy mình nợ y.
Nếu như không phải người bên cạnh hắn là y, chỉ sợ độc Hắc Yêu không thể giải trừ, tính mạng gặp nguy hiểm.
Hiện giờ linh lực tiêu tán hết, chỉ có thể tịnh dưỡng mấy tháng để khôi phục lại.
Còn nội đan, tạm thời không thể nói luyện là luyện.
Muốn luyện được nó, trước hết bản thân phải khoẻ mạnh và có linh lực dồi dào.
Mà cả hai thứ này, hiện giờ trên người Hàn Thiên Hinh chẳng còn gì cả.
Nếu không phải còn sót lại chút linh khí và pháp khí bên cạnh, y cũng không khác gì một người phàm.
Gặp nắng là bệnh, gặp lạnh là cảm, người ta đánh thì liền bầm dập, đâm thì liền chầu Diêm Vương.
“Thuốc này con phải uống mỗi ngày, nhất định không được bỏ bữa.”
Đường lão tông chủ kê cho Hàn Thiên Hinh tận mười thang thuốc, gói nào cũng dày cộm vuông vứt như nhau.
Y là người ghét thuốc, nhìn thấy đương nhiên sẽ tỏ thái độ khó chịu.
Ông thừa biết trò mình thế nào, nên kê thuốc xong bên cạnh liền đặt một túi kẹo đường.
“Của con đây!”
Tâm tình y dễ chịu đôi chút, nhận lấy thuốc và kẹo rồi gật đầu cung kính.
“Tạ tông chủ!”
Bội Hoàn vẫn cảm thấy không yên tâm về y, nhất là về mái tóc trắng như tuyết ấy.
Hắn ngẫm một lúc lâu, đến khi thấy y đứng dậy sắp rời đi mới hỏi.
“Vậy còn tóc? Tóc của đại sư huynh thì sao ạ?”
“Còn thế nào nữa? Từ giờ đến lúc Bạch Dạ có lại linh lực và nội đan, chỉ có thể chấp nhận như vậy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...