Hàn Thiên Hinh thu lại tấm lụa trắng, đặt tay lên lồng ngực của Bội Hoàn để cảm nhận linh lực.
Quả nhiên là một tên ngốc, vì muốn y để tâm mà hắn lại làm ra chuyện hại thân này.
Y rũ mắt, hai đầu ngón tay toả ra một luồng sáng màu vàng ấm áp truyền vào cơ thể hắn.
Dùng linh lực của y bù đắp, hắn không những nhanh chóng phục hồi mà còn thấy mình có gì đó đột phá hơn trước.
"Lần sau đừng vậy nữa!"
Hàn Thiên Hinh đứng dậy, xoay người đi đến chỗ học trò khác.
Hắn biết rõ tính tình của y, lúc nào cũng cứng đờ như khúc gỗ lại còn ít nói, chung quy chẳng có chút gì gọi là ấm áp.
Chỉ là y không phải hạng người thờ ơ, nên dù hắn có khiến y không vui thế nào, thì khi gặp nạn y cũng không thể bỏ mặc.
Y càng đưa tay ra kéo hắn lên, hắn càng ỷ lại.
"Đại sư huynh!"
Buổi học kết thúc, theo lý mà nói thì Hàn Thiên Hinh sẽ đến chỗ của lão tông chủ thưởng trà.
Nhưng vì hôm nay đột nhiên mất hứng, lại thêm chuyện của Bội Hoàn khiến y không còn tâm trạng.
Y rời khỏi sân, đi xuống bậc thang về phía hồ bạch liên chi tử.
"Đại sư huynh! Huynh không đến chỗ của cha đệ ư?"
"Không đến!"
Hàn Thiên Hinh bước chân lên lá bạch liên, lướt trên mặt hồ không gợn sóng.
Dưới hồ trong vắt, cá bơi lội từng đàn.
Từ phía hồ này đến toà đại điện đằng kia, chính là nơi ở của y, bất khả xâm phạm.
Bội Hoàn nhìn mấy lá sen mềm mỏng dưới hồ, còn không biết rằng y có thể dùng nó đi lại, tò mò chạm mũi giày lên.
Bạch liên chi tử ở trong hồ, được Hàn Thiên Hinh dùng linh khí nuôi sống, quanh năm hoa nở toả hương ngào ngạt, bướm lượn cá bơi.
Xung quanh đại điện Hàn Thiên Hinh thanh bình, yên tĩnh, sau lưng lại là một dãy núi non bạt ngàn.
Bội Hoàn bất giác đứng đó ngẩn ngơ, gió xuân lướt qua làm tóc mai bay nhè nhẹ.
Gương mặt thiếu niên non nớt mà anh tuấn, ngũ quan hài hoà.
Hắn không rõ hôm nay tâm trạng của Hàn Thiên Hinh thế nào, là đang tốt hay đang xấu? Có điều nếu y đã nhất quyết không nói, thì hắn có muốn hỏi cũng không có bản lĩnh đến gần.
"Bội Hoàn! Ngươi còn đứng ở đó nữa? Muốn làm phiền đại sư huynh nghỉ ngơi hay sao?"
Giọng nói lanh lảnh này, mỗi lần hắn nghe đến thôi đã nhức đầu, chói tai.
Vẻ mặt người kia hắn đương nhiên không cần nhìn cũng biết, là đứa cháu ruột của đại đường lão tông chủ cha hắn, gọi là Tình Ca.
Vị đường đệ này và hắn tuy không hợp tính nhau, nhưng mặc nhiên lại giống nhau đến lạ.
Từ cách nói chuyện khiến người khác phiền phức cho đến tính khí trẻ con, dường như không khác nhau là mấy.
"Nói nhiều! Điếc cả tai!"
Bội Hoàn thuận mồm mắng một tiếng, rồi quay người bỏ đi.
Dù sao người kia cũng là cháu của cha, được cha mang đến Hành Minh Tông nuôi dưỡng.
Hắn dù có chướng mắt, cũng không thể một phát đá người ta đi được.
"Đứng lại!"
Tình Ca chạy ra trước mặt hắn, hai tay chống lên ngang hông, dáng vẻ ngông cuồng hống hách.
"Có phải hôm nay ngươi lại gây chuyện rồi không? Khiến đại sư huynh không vui như vậy?"
"Ta gây chuyện hay không thì liên quan gì ngươi?"
Cmn không liên quan? Hàn Thiên Hinh là đại sư huynh của hắn, còn không phải cũng là đại sư huynh của Tình Ca sao? Hắn biết y từ khi lên 5, còn người kia lên 6 vào Hành Minh Tông cũng chỉ kém hắn chẳng bao xa cả.
Hắn lúc nào cũng chỉ biết gây phiền phức, nhiều lần khiến đại sư huynh nổi trận lôi đình, còn kéo theo cả lão tông chủ.
Con người này trời sinh đã không ai chịu nổi, còn giả vờ giống như mình là kẻ vô tội?
"Còn nói như vậy? Xem ta có đi nói với thúc thúc hay không?"
Tình Ca biết Bội Hoàn chỉ giỏi nhất là mạnh miệng, suy cho cùng vẫn rất sợ cha quở trách.
Nhất là khi ở chỗ của Hàn Thiên Hinh về.
Chỉ cần hắn không biết yên phận để y phiền lòng, dù y có im lặng muốn che giấu giúp hắn cũng không được.
Trước đây thì không biết ra sao, nhưng từ khi Tình Ca cũng được xếp vào học cùng hắn, cả hai cứ như chó với mèo.
"Ngươi còn dám mách lẻo?"
Bội Hoàn kéo tay áo của người kia lại, hai người giằng co nhau trước đại điện.
"Ta sao lại không dám? Thúc thúc mong ngươi ở chỗ của đại sư huynh học hành tử tế, ngươi không học còn chạy đi gây chuyện.
Để xem người xử trí ngươi thế nào?"
"Ngươi đứng lại! Ai cho ngươi đi mách cha ta? Ngươi là cái thá gì hả?"
"Ta là cái gì? Ngươi nói xem?"
"Là một con cún ngáo quyền lực!"
"Bội Hoàn! Tên mặt ngựa nhà ngươi!"
Ban đầu chỉ định nói qua nói lại dăm ba câu, nào ngờ bây giờ lại thành ra mất kiểm soát.
Bội Hoàn nóng nảy, ngông cuồng gặp Tình Ca không chịu nhường nhịn thích hơn thua.
Hai bên cãi nhau, làm ầm ĩ cả một góc trước sân đại điện của Hàn Thiên Hinh.
Y vừa mới tắm rửa xong, còn chưa ngồi thiền được bao lâu đã bị sự náo nhiệt ngoài kia làm xao lãng.
Cánh tay thon dài đưa ra, với lấy chiếc áo choàng vắt ở thanh gỗ bên cạnh, y khoác lên người rồi xỏ giày đứng dậy.
Ở bên ngoài, Bội Hoàn và Tình Ca vẫn khẩu chiến không ai nhường nhịn ai.
"Bội Hoàn đáng ghét! Ngươi vậy mà cũng đi theo đại sư huynh? Còn không biết nhìn xuống nước soi lại mình?"
"Ta đã soi kĩ rồi! Thật sự đẹp trai! Thật sự nhìn chỗ nào cũng thấy ưa nhìn hơn tên mặt cẩu nhà ngươi!"
"Cãi nhau đủ chưa?"
"..."
Cánh cửa đại điện mở ra, Hàn Thiên Hinh vừa cất giọng hỏi thì ngữ khí của cả hai đã bị dập tắt.
Hai người buông cổ áo của nhau ra, lúc này bị bắt tại trận còn cố gắng bào chữa cho nhau, giả vờ thân thiết.
Bội Hoàn nhanh tay xoa xoa cổ áo của Tình Ca, miệng cười mà răng nghiến ken két.
"Đệ đệ! Giờ cũng không còn sớm! Nên để đại sư huynh nghỉ ngơi rồi!"
Người kia cũng không thua kém gì, cười hì hì mà ánh mắt đầy sát khí.
"Phải phải! Huynh nói rất phải!"
Hàn Thiên Hinh đứng ở đại điện, lãnh đạm nhìn hai đứa trẻ này.
Tuy nói là đệ đệ của y, nhưng tuổi tác cũng cách nhau khá nhiều.
Chính vì y có vẻ ngoài chững chạc, mới có thể chịu đựng nổi tính khí của họ tới tận bây giờ.
Khẽ thở dài một hơi, xem ra lần này có muốn bỏ qua cũng không thể được.
"Hai người, theo ta đến Đại Tùy Đường chịu phạt!"
"..."
Sau khi hay tin đứa con trai ngoan và đứa cháu trai hiểu chuyện của mình gây sự tại đại diện của Hàn Thiên Hinh, lão tông chủ dù có đang xấu mày xấu mặt vẫn phải đến đó một chuyến.
Dù trước đây ông đã từng nhiều lần nói, Hàn Thiên Hinh là người mà ông hết mực tin tưởng và giao lại toàn bộ việc trông coi Hành Minh Tông.
Bao gồm, cả hai đứa trẻ thích gây sự này.
Nhưng theo lý mà nói, một người biết trên biết dưới như y, khi muốn xử phạt một trong hai vẫn phải thông qua ý của lão tông chủ.
"Lại là cãi nhau? Lại là ở trước đại điện của Bạch Dạ? Các con...!Bao nhiêu lần rồi hả?"
Lão tông chủ một thân nâu ảnh ôn nhu, râu tóc đã điểm bạc cùng với nếp nhăn trên đuôi mắt.
Trải qua bao nhiêu chiến công hiển hách của thời xa xưa, bây giờ người ông tin tưởng cũng chỉ còn mỗi mình đại đồ đề.
Hàn Thiên Hinh ngồi ở một bên thong thả cầm tách trà sen, uống một ngụm, mắt liếc nhìn Bội Hoàn.
Hắn và Tình Ca đều mặt mũi tái mép.
"Cha! Con không cố ý gây sự! Là hắn! Hắn cứ thích làm ầm ĩ lên trước đại điện của đại sư huynh!"
Tình Ca vô duyên vô cớ bị đùn đẩy trách nhiệm, rõ ràng cả hai không chịu nhường nhau lại để mình hắn chịu tội.
Đương nhiên không cam lòng, hắn cũng lên tiếng tự biện minh.
"Con không có! Là Bội Hoàn hôm nay làm lỡ giờ học.
Lúc thi triển linh khí còn dùng sức quá đà gây ra phản vệ, khiến đại sư huynh phải ra tay cứu giúp một phen.
Thúc thúc! Trước mặt nhiều người mà Bội Hoàn lại không ra thể thống như vậy! Người không thể trách con được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...