Gì mà chỉ có mấy món để đãi khách đường xa? Ba người bọn họ còn chưa kịp hỏi gồm có những món gì, đã bị bà cụ này dội cho một gáo nước lạnh.
Bội Hoàn trong bụng ôm một cục tức, nhưng nghĩ đến dạ dày đang kêu gào đáng thương cũng chỉ biết im lặng qua bàn ngồi.
Hắn và Tình Ca đương nhiên không ngồi cạnh nhau, mà người có thể ngăn cách được họ chỉ có mỗi một người.
Quán ăn có thưa thớt vài người dùng bữa rồi đi ngay, có vẻ như cũng là người từ nơi khác tới.
Vì ở cạnh đường đi, nên nhìn những người trong thôn đi qua đi lại rất náo nhiệt.
Có tiếng trẻ con nói cười, có tiếng người mời chào hàng hoá.
Hàn Thiên Hinh cũng định nhân cơ hội này, đợi sau khi bà cụ kia mang thức ăn ra sẽ hỏi thăm một chút.
"Sư huynh! Ngày mai lại lên đường rồi ư, như vậy có nhanh quá hay không?"
Bội Hoàn cảm thấy không khí im lặng đợi thức ăn ra thật nhạt nhẽo, mới tìm chút chuyện vặt nói với y.
Hắn khom người đến gần, mắt thì nhìn ra bên ngoài đường náo nhiệt mà hỏi.
"Nơi này yên bình như vậy, chi bằng tận hưởng thêm vài ngày nữa rồi đi! Đến lúc chúng ta gặp được Hắc Yêu rồi, cơ hội thảnh thơi không còn nhiều đâu!"
"Đừng nói nhảm!"
Hàn Thiên Hinh mắng hắn một tiếng, sau đó vội quay mặt đi.
Chuyện mà y bận tâm, vẫn là lúc y cùng hắn ở trong phòng nói mấy lời mơ hồ không rõ mơ hay thực.
Thâm tâm từng khao khát có thể khác đi với Bội Hoàn, có thể trở thành một người tốt hơn.
Y vốn không phải người lạnh lùng, vô tâm, nhưng trời sinh gương mặt quá đỗi lạnh, chính là kiểu lạnh từ trong xương tủy.
Còn nhớ lần đầu tiên đến Hành Minh Tông bái sư, lão tông chủ suýt nữa đã không nhận y làm đồ đệ vì trông y quá khó gần, e rằng khó mà dưỡng dục.
Có ngờ đâu, sau này y lại là học trò thành công nhất của Hành Minh Tông, xứng đáng để người người noi theo ngưỡng mộ.
Hàn Thiên Hinh nghĩ tới nghĩ lui, cũng không phải đây là chuyện gì đó xấu.
Dẫu sao người thổ lộ tâm ý trước cũng là Bội Hoàn, người chịu mất mặt trước cũng là hắn.
Y xem như mình giả mù sa mưa, không thèm nói nhiều.
"Cái này..."
Tình Ca nhìn mấy món đầu tiên mà bà cụ kia mang ra, hai mắt tròn xoe có phần kinh ngạc.
Đây vậy mà lại là món ăn làm theo hương vị quê nhà của vùng Tam Đẩu.
Nơi đây không gần đồng bằng mà ở vùng núi, cũng không biết lấy đâu ra thịt cá dồi dào như vậy.
Hàn Thiên Hinh đương nhiên thấy lạ sẽ hỏi, nhân lúc bà cụ kia đi ra liền lên tiếng.
"Khách đường xa đến đây tá túc, vẫn còn nhiều nơi và nhiều điều chưa biết.
Nếu có gì sai sót, mong cụ chỉ bảo."
Bà ta vậy mà phớt lờ ý tốt của y, một mạch đi vào trong bếp.
Tình Ca đang cầm đũa trong tay, hậm hực chịu không được mà nghiến răng nghiến lợi.
"Bà ta làm sao vậy chứ? Không nghe thấy đại sư huynh của ta nói chuyện sao?"
Bội Hoàn quan sát thái độ của bà cụ kia, âm trầm nói.
"Cũng không hẳn là cố tình ra vẻ.
Ngươi không biết đấy thôi! Người trong làng sống gần gũi nhau đã lâu, có người từ nơi khác tới đương nhiên phải đề phòng không dám lơ là.
Chưa từng nghe qua những vụ đốt làng, giết người, cướp của ư? Tất cả đều là vì có kẻ từ nơi khác tới đấy!"
"Ngươi vậy mà cũng biết nhiều quá nhỉ?"
Nghe thấy Tình Ca hỏi hắn như thế, Hàn Thiên Hinh mới vô thức nhìn theo.
Quả nhiên, hắn cũng không phải kẻ điên ngốc nghếch cả ngày thích gây sự.
Những chuyện như này mà hắn cũng rõ, chứng tỏ cũng rất chịu khó đi theo lão tông chủ học tập.
Dù sao Hành Minh Tông sau này cũng cần người tiếp quản, hắn cứ vậy mà phát huy thì chẳng ai ý kiến được gì.
Bội Hoàn nghe Tình Ca hỏi thế, thói khoe khoang lâu ngày không bọc phát lại xuất ra.
"Còn phải nói? Dân chúng lầm than, nhất là ở những thôn làng gần Quỷ Trấn như vậy.
Hắc Yêu là kẻ tàn bạo ra sao, ta không nói chắc ngươi cũng hiểu."
"Nói như vậy thì nguy hiểm quá! Chúng ta vẫn là nhanh chóng lên đường, diệt trừ Hắc Yêu để dân nơi đây được bình yên trở lại."
"Không thể được đâu."
Đang bàn luận hăng say, thì tiếng của bà cụ kia vang lên khiến cả hai im lặng ngẩn người.
Bà quay lại nhìn, sau đó từ từ đi tới chỗ của ba người bọn họ.
Hàn Thiên Hinh vừa nhìn đã biết, bà ta quả thật giống như những gì Bội Hoàn đã nói, vì không tin tưởng người từ nơi khác tới mới luôn tỏ ra đề phòng.
Chỉ là khi nghe thấy hắn và Tình Ca nhắc chuyện Quỷ Trấn và Hắc Yêu, đoán rằng họ không có tâm địa gì xấu mới chịu cởi mở.
Hàn Thiên Hinh khiêm tốn, rót một ly trà đặt trên bàn ngụ ý mời bà cụ ngồi xuống cùng trò chuyện.
Bà ta cũng từ từ ngồi xuống ghế, vẻ mặt rầu rĩ mới dần thể hiện ra.
"Đã biết bao nhiêu lâu rồi, cũng có rất nhiều tiên nhân cao thâm đắc đạo đến nơi này nói rằng diệt trừ Hắc Yêu.
Nhưng các người nhìn đi, đâu lại vào đấy! Nơi này nhìn thì bình yên không có thương tổn, nhưng thật ra không phải như vậy!"
"Không phải như vậy?"
Hàn Thiên Hinh nhíu mày.
Trong khi hai tên tiểu tử thối kia vẫn đang miệng ăn không ngừng, thì y lại không nuốt trôi được.
Hiếm khi được đến nơi này để nán lại trong thôn, còn được nghe người trong thôn tận tình kể lại.
Y rất muốn biết, rốt cuộc nơi đây tại sao trông yên bình lại chẳng phải yên bình.
Là vì đang lo sợ điều gì đó, hay còn có uẩn khúc gì phía sau?
"Mọi hành động và mạng sống của người trong thôn, đều đã được Hắc Yêu kiểm soát cả rồi."
Bội Hoàn còn đang chén no nê thức ăn, nghe cụ bà nói xong câu này suýt nữa nghẹn chết.
Hắn uống một ngụm nước lã, hai mắt tròn xoe.
"Cái gì? Bà vừa nói sao?"
Tình Ca cũng đứng ngồi không yên.
"Nói như vậy, chúng ta đều bị phát hiện cả rồi?"
Cụ bà liền lắc đầu nói.
"Không.
Kết giới của Hắc Yêu tạo ra vô cùng đặc biệt, tạm thời vô hiệu hóa với những người từ nơi khác tới.
Trong vòng ba ngày nữa, các vị hãy nhanh chóng lên đường đi!"
"Vậy còn người ở đây thì sao?"
Bội Hoàn thật sự tò mò.
Hắc Yêu kia so với đám dân thường này mà nói chính là tiến xa hơn về mọi mặt.
Hắn chỉ cần vung tay, liền có thể biến nơi đây thành tro bụi.
Nhưng thay vì làm như thế, hắn vẫn giữ toàn mạng cho tất cả người trong thôn, còn tạo ra kết giới để họ sống yên bình.
Lẽ nào hắn từ lâu đã biết có ngày này? Ngày mà hắn cùng người của tiên giới đối đầu với nhau, một mất một còn?
Hàn Thiên Hinh đăm chiêu suy nghĩ, khó mà nói hết ra được những vướng bận trong lòng.
Tuy nói tạm thời nơi đây yên bình không gợn sóng.
Nhưng làm gì có ai biết, tâm tình của Hắc Yêu kia khi nào thì tốt khi nào thì xấu? Người dân ở nơi đây, tốt nhất nên được di tản đến nơi khác trước khi hắn nổi cơn thịnh nộ.
Y ăn chút điểm tâm ngọt, cảm thấy mùi vị này dường như không đúng.
Bánh này bên ngoài rõ ràng bằng bột, nhưng tại sao khi cắn vào trong lại dẻo dai như vậy? Lúc y ngước nhìn lên, gương mặt của bà cụ trước mặt kia đã vặn vẹo không còn nhìn rõ.
Còn có cả Tình Ca và Bội Hoàn, cả hai đều đang dần rơi vào trạng thái hôn mê.
"Bà...!Bà..."
Hàn Thiên Hinh cố gắng thi triển pháp thuật trong người, nhưng toàn thân đều vô lực mềm nhũn.
Vì tin tưởng rằng nơi đây là nơi nghỉ chân trước khi lên đường, mà cả ba người đều không chút phòng bị.
Y lòm còm bò trên đất, đến chỗ của Bội Hoàn để lay người hắn dậy, hi vọng hắn còn chút tỉnh táo.
"Bội Hoàn? Bội Hoàn?"
"Vô ích thôi! Các ngươi đã bước vào kết giới này rồi, muốn thoát ra dễ dàng như vậy sao?"
Hàn Thiên Hinh mơ màng, còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt hoá thành ai thì đã ngất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...