Vạn Ánh Nắng Xuyên Qua Tường Thành


Hàn Thiên Hinh vận chuyển linh khí, tạo ra một luồng khí màu trắng bạc đẩy vào người khiến Bội Hoàn bị hất ra.

Y không thể nuốt trôi cơn thịnh nộ này, dứt khoát vung tay đánh vào mặt hắn.
"Vô lễ!"
Y quay mặt đi nơi khác, dường như cảm nhận được vết hôn của hắn vẫn còn lưu lại trên môi.

Sau khi bị đánh một cái, Bội Hoàn lúc này mới nhận ra mình vừa làm chuyện gì.

Hắn đã hôn Hàn Thiên Hinh, thật sự cuồng nhiệt ôm lấy y mà hôn như thế.
"Ta, ta...!Đại sư huynh..."
Hắn cảm thấy mình lúc này như người điên quẩn trí, chuyện như vậy mà cũng có thể làm ra được.

Đại sư huynh hắn tôn kính lại giữ khoảng cách với tất cả các nam nhân lẫn nữ nhân tại Hành Minh Tông.

Dù là đường lão tông chủ, có muốn chạm vào người y cũng phải đợi y cho phép.

Còn tên tiểu tử này, hắn lại ngông cuồng cưỡng hôn y như vậy.

Lẽ ra ngoài việc đánh hắn, y còn phải dùng pháp khí dạy cho một bài học.
"Ra ngoài!"
"Thiên Hinh! Ta..."
Hàn Thiên Hinh nhất thời vừa thẹn trong lòng lại vừa mang theo lửa giận ngút trời, mày kiếm dựng đứng cả lên mà nhìn hắn.
"Tên của Bạch Dạ Tiên Quân là để đệ tùy tiện gọi hay sao? Có phải ngày thường đệ thấy ta không quản, nên mới ngông cuồng ngạo mạn như vậy không?"

Tùy tiện?
Ngông cuồng?
Ngạo mạn?
Hàn Thiên Hinh quả thực là người bên trong ấm áp bên ngoài lạnh băng.

Có điều từ lúc bước chân vào Hành Minh Tông cho đến khi được phong làm Bạch Dạ Tiên Quân, y chưa từng dùng thân phận này để thị uy với Bội Hoàn lần nào.

Lần này có lẽ vì hắn quá mất kiểm soát, vô tình chạm vào vảy ngược của y mới khiến y không thể kìm chế.
Hắn đứng ngây ngốc nhìn y, cuối cùng chỉ biết im lặng.

Vì những gì mà y nói đều không sai, đều đang nói về con người của hắn.

Từ lúc nhận thức được thế giới xung quanh và thân phận của mình, hắn hành xử với ai cũng đều tùy tiện không cần phép tắc.

Hắn đối với những đệ tử thấp kém hơn, luôn tỏ ra ngông cuồng, thích được người khác ca tụng, thích được reo hò.
Còn đối với Hàn Thiên Hinh thì sao?
Ngoài việc lần này Bội Hoàn như mất khả năng kiểm soát ra, từ trước đến nay nhìn thấy y đều chưa từng có ý mạo phạm.

Hắn sợ y sẽ nổi giận, sợ y lại không thèm nhìn đến hắn.

Nhưng cho đến cuối cùng, dù hắn có là người ra sao thì y vẫn lạnh nhạt.
"Xin lỗi đại sư huynh! Ta thất lễ rồi!"
Hắn nói rồi quay người rời đi, vậy mà lại im lặng không quấy rầy y nữa.

Hàn Thiên Hinh đứng đó một lúc lâu mới ngoảnh đầu nhìn.

Hắn đi thật? Hắn không quay lại thật? Cũng không làm ầm ĩ lên nữa? Y không biết có phải vừa rồi mình quá đáng hay không, có mạnh tay quá không? Nhưng đối mặt với việc bị Bội Hoàn cưỡng hôn, y cũng không thể thuận theo hắn mà làm.

Nhưng mà tại sao, lại không thể thuận theo? Về vấn đề này, Hàn Thiên Hinh không thể tự mình hiểu, cũng không thể tìm ai có thể giải thích cho y hiểu.

Thế là từ lúc Bội Hoàn rời đi, y ngồi thơ thẩn trong phòng nửa ngày trời.
Quỷ Trấn là nơi được đồn đại từ nhiều đời trước, hầu như các vị lão tiên từng đến đó bây giờ đều đã không còn.

Vậy nên, khi nghe đường lão tông chủ của Hành Minh Tông thông báo việc sẽ cử đệ tử đến đó diệt Hắc Yêu, cả Bát Vệ Thần Sư đều một phen trầm trồ.

Đệ tử thổi kèn, tiếng kèn trời vang vọng khắp núi biển rừng thiên.

Người dân dưới núi Hành Minh Tông từ lâu đã biết, mỗi khi tiếng kèn trời được thổi lên, cũng là lúc đệ tử của nơi này lên đường chinh phạt.
Toàn bộ đệ tử cả nam lẫn nữ, lớn lẫn nhỏ đều tập trung về trước Điện Long Châu.

Trên điện, ngồi ở vị trí cao cao tại thượng chính là đường lão tông chủ, xiêm y chỉnh tề, mũ rồng vàng sáng bóng.


Đứng bên trái của ông, Hàn Thiên Hinh vận bạch y thoát tục, mắt phượng mày kiếm, vẻ mặt vô biểu tình nhìn xa xăm.

Đứng bên phải của ông, đầu tiên là Bội Hoàn mặc giáp màu lam soái khí, khoanh tay trước ngực cầm thanh Mã Vi Đao.

Bên cạnh hắn là Tình Ca, giáp bạc thanh nhã cùng thanh Chùy Thiết Pháp.
Vì tu vi của Bội Hoàn và Tình Ca còn thấp bậc hơn Hàn Thiên Hinh, hơn nữa cũng chưa tỉ thí tại võ đường của Bát Vệ Thần Sư để nhận pháp khí, nên chỉ có thể dùng pháp khí được ban tại Hành Minh Tông.
Tiếng của đường lão tông chủ vang lên dõng dạc, cắt ngang những cuộc bàn luận sôi nổi phía bên dưới đại điện.
"Các đệ tử của Hành Minh Tông nghe rõ! Hiện giờ Quỷ Trấn lại xuất hiện sau hàng trăm năm mất tích, cô hồn dạ quỷ lầm than đói khát linh lực của chốn tiên nhân.

Hắc Yêu là kẻ khát máu vô tình, sẵn sàng giết người vô tội để thoả mãn dã thú.

Để người dân dưới núi yên tâm sống cuộc sống bình yên, để các đệ tử Hành Minh Tông được mở rộng tầm mắt.

Hôm nay, đường lão tông chủ ta sẽ để ba đệ tử của Hành Minh Tông, đến Quỷ Trấn sang bằng."
Bội Hoàn đứng ở trước mặt vô vàn đệ tử, lại không chú ý đến ai ngoài việc thi thoảng trộm nhìn Hàn Thiên Hinh.

Hắn tuy có tính cách ngông cuồng, nhưng vẻ ngoài phong nhã lại khiến biết bao nữ đệ tử phải si mê.
Đường lão tông chủ đứng dậy, quay người sang nhìn Bạch Dạ Tiên Quân tôn quý, ôn tồn nói.
"Lần này lên đường, Bội Hoàn và Tình Ca, trông cậy vào Bạch Dạ chăm sóc."
Y rũ mắt, khoé môi hơi cong lên.
"Tông chủ không cần nhắc nhở, đó là bổn phận của con."
Đệ tử Hành Minh Tông bên dưới đồng loạt hô hào, cầu mong ba vị đệ tử có tài năng này sẽ diệt được Hắc Yêu, mang bình yên về cho người dân và làm rạng danh môn phái.

Cả ba đều đã lên lưng mã thiên, lướt trên mây xuất phát.

Ánh rạng đông hùng vĩ, màu trời của Hành Minh Tông chiếu lên lưng của bọn họ huy hoàng mà sáng rực.

Những áng mây phiêu dạt, lướt qua người của Hàn Thiên Hinh, chạm lên vai của Bội Hoàn, lại tựa như dừng trên tóc Tình Ca.
Ba người đi xa, các đệ tử còn lại của Hành Minh Tông vừa mang theo ánh nhìn ngưỡng mộ lẫn luyến tiếc.


Để được đường lão tông chủ cân nhắc trao hi vọng, cũng phải là người có trí khôn và năng lựa không tầm thường.

Ban đầu bọn họ còn nghĩ, ông vì thương con trai không muốn Bội Hoàn chịu khổ sẽ ứng cử người khác.

Nhưng thật không ai ngờ rằng, người tình nguyện đi đến Quỷ Trấn đầu tiên lại là hắn.
Đoạn đường từ Hành Minh Tông đến Quỷ Trấn khá xa.

Mã thiên băng qua một khu rừng rậm rạp thì hoàng hôn đã tắt.

Hàn Thiên Hinh nhìn một lượt, không tìm thấy bất kì căn nhà nào để tạm trú qua đêm cả.

Y kéo dây cương mã thiên, dừng bước.

Đám người Bội Hoàn và Tình Ca đang cao hứng cũng buộc phải dừng theo.
"Đại sư huynh! Sao thế?"
Bội Hoàn thường ngày luôn là người để ý đến y nhanh nhất, nhưng hôm nay lại không lên tiếng hỏi câu nào mà im lặng trước Tình Ca.

Từ lúc còn đứng ở Điện Long Châu nhìn y, thấy y không có phản ứng gì khác thường.

Có lẽ hắn dần hiểu ra, dù mình có kích động hay ngông cuồng, ngạo mạn ra sao.

Ngoài những lời trách móc của y, sự hờ hững của y thì hắn không nhận được thêm bất kỳ thứ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui