Cũng không biết bao nhiêu lâu sau, khi Thanh Dương không còn kích động như vậy Dịch Trạch mới buông người ra.
Dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt Thanh Dương, thấp giọng nói : “Có lẽ em cảm thấy ta thực ti bỉ, nhưng nhìn em vì ta mà quyết định ở lại chỗ này, ta thật sự rất vui.”
Thanh Dương nắm chặt tay Dịch Trạch, năm ngón dính sát vào nhau dây dưa không 1 khe hở.
Thanh Dương nhìn 2 bàn tay kia đột nhiên mở miệng: “Dịch Trạch, ngươi tu chân đi.”
Dịch Trạch sửng sốt một chút, hắn chưa bao giờ nghĩ Thanh Dương sẽ nói ra những lời này.
Trước đây hắn từng nghe Thanh Dương nói sinh mệnh có thể tồn tại vô hạn, hắn cũng từng nghĩ đến việc hắn và Thanh Dương cùng nhau tu luyện, nhưng đây vĩnh viễn cũng chỉ là ý nghĩ của hắn.
Nhưng trong lời nói của Thanh Dương cũng lộ ra ý tứ, y không thể dạy tâm pháp của đại đạo môn cho người ngoài.
Cho dù Dịch Trạch và y lưỡng tình tương duyệt, cho dù bọn họ hoàn toàn tín nhiệm đối phương cũng không được.
Thanh Dương có thể đem tánh mạng của mình giao cho Dịch Trạch, nhưng không thể đem vạn năm tâm huyết của đạo môn ra mạo hiểm.
Sau khi gia nhập sơn môn đều cần lập rất nhiều huyết thệ mới có thể tu luyện tâm pháp bổn môn, một khi có người phản bội sư môn, sư môn có thể phế bỏ công lực bọn họ, tẩy đi bổn môn tâm pháp trong trí nhớ bọn họ.
Dịch Trạch không có tầng hạn chế này nên tuyệt đối không thể tu tập tâm pháp đại đạo môn.
“Ta… Vẫn luôn tưởng không thể .”
“Là không thể.” Thanh Dương gật đầu.
Dịch Trạch không hỏi vì cái gì chỉ chờ Thanh Dương giải thích.
“Cho nên ta muốn ngươi phát thệ, lấy tâm huyết phát thệ, kiếp này quyết không làm bất luận chuyện gì tổn hại đến Thiếu Dương Tông, vi phạm lời thề, trời tru đất diệt.” Lời thề dùng tâm huyết phát thệ và lời thề phổ thông có chút bất đồng, lời phổ thông nếu vi phạm cùng lắm thì trong lúc tu luyện sẽ dễ bị tâm ma xâm lấn, nhưng lời thề tâm huyết thì nhất định sẽ được thực hiện .
“Hảo.” Dịch Trạch không do dự nửa điểm trả lời.
“Chờ ngươi thọ tẫn hai trăm năm ở thế giới này, cũng giải quyết toàn bộ duyên trần ở đây, chúng ta sẽ tim biện pháp về đại đạo môn, ngươi có thể chính thức bái nhập sư môn.”
“Hảo.” Dịch Trạch nói, “Không cần hai trăm năm, chờ giải quyết xong chuyện này, em đi đâu ta cũng đi cùng em, chúng ta có thể vào lỗ đen rồi đi tìm không gian lượng tử.”
Thanh Dương gật đầu: “Phát thệ đi.”
Tay đứt ruột xót, tâm huyết đó là máu ở đầu ngón tay, Dịch Trạch vừa muốn giảo phá đầu ngón tay đã bị Thanh Dương ngăn lại trụ.
“Không phải ngươi phát thệ, mà là ta.” Thanh Dương cắn đầu ngón tay, tâm huyết trên không trung xẹt qua thành hình chữ triện , thản nhiên tỏa ra kim quang.
Thanh Dương quỳ trên mặt đất, hướng về phương hướng lỗ đen vừa rồi nặng nề dập đầu lạy ba cái: “Thanh Dương quá phận, hôm nay thay thế đại sư thu đồ đệ, thu Dịch Trạch làm môn hạ đại đạo môn.
Nếu như Dịch Trạch dùng Thiếu Dương Tông tâm pháp gây ra bất cứ chuyện gì nguy hại đến đại đạo môn, Thanh Dương nguyện nhận hết vạn cổ phệ tâm chi khổ, thân thể tẫn hủy, linh hồn tiêu tán, chỉ còn một tia tàn hồn trong thiên địa để thay Dịch Trạch đền tội.”
Thời điểm y quỳ xuống Dịch Trạch không hề ngăn cản, chỉ chăm chú nhìn Thanh Dương, nghe y thề độc.
Sau khi kết thúc lời thề, huyết triện tiến vào trong cơ thể Thanh Dương, bám vào kim đan cho dù tương lai y tu thành nguyên anh cũng không thể biến mất.
“Em giao mệnh mình cho ta quyết định sao?”
“Ta tin ngươi, cũng luyến tiếc ngươi.” Thanh Dương nghiêm túc nói.
Dịch Trạch ôm cổ Thanh Dương: “Em không sợ mình tín sai người sao? không sợ ta không để ý chết sống của em dùng phương pháp tu luyện thần kỳ này để làm chuyện xấu sao?”
“Ta tin ngươi.” trong mắt Thanh Dương là kiên định vô hạn, là không hề hối hận.
Dịch Trạch vuốt tóc y , khẽ hôn bên tai y, thấp giọng gọi: “Thanh Dương, Thanh Dương.”
Có một người, đặt tính mệnh mình trong lòng bàn tay hắn, ở cùng một chỗ cùng hắn dây dưa đời đời kiếp kiếp.
Dịch Trạch không bị huyết thề trói buộc, lại bị Thanh Dương buộc trụ.
Hắn có thể không để ý tánh mạng của mình làm ra sự tình xúc động, nhưng hắn không thể làm cho Thanh Dương gặp dù chỉ một chút ít nguy hiểm.
Nhưng mà vừa rồi hắn không ngăn cản Thanh Dương, bởi vì hắn biết ngăn cản cũng không có hiệu quả.
Thanh Dương đã quyết định thì không đổi ý, việc hắn có thể làm , cũng chỉ là tôn trọng y và ước thúc hành vi của mình để bảo hộ y.
Hơn nữa Thanh Dương cũng không cưỡng cầu hắn, trong lời thề vừa rồi Thanh Dương nói là Dịch Trạch dùng “Thiếu Dương Tông tâm pháp”, nói cách khác, nếu Dịch Trạch dùng dị năng nguyên bản cũng sẽ không bị ước thúc.
Y trói buộc hắn nhưng lại không trở ngại con đường hắn đã lựa chọn trước kia.
“Ta hiện giờ chưa muốn tu luyện vì ta còn 1 vài việc chưa hoàn thành, ta vẫn muốn giết người, vẫn muốn làm 1 vài sự tình có lẽ ở thế giới của em sẽ cho rằng đó là không thể tha thứ.
Chờ hết thảy trần ai lạc định, ta sẽ theo em .” Dịch Trạch kéo tay Thanh Dương qua dán lên trái tim mình lập lời thề.
Lời Dịch Trạch nói không phải là hứa hẹn, mà là sự thật.
Người có thể vi phạm hứa hẹn, nhưng không thể thay đổi sự thật.
Thanh Dương rốt cục lộ ra tươi cười, thoải mái gật đầu, y tựa đầu tựa vào trong ngực Dịch Trạch.
Ngàn năm vạn năm, y và hắn vẫn ở cùng nhau.
–
Sau khi Dịch Trạch rời đi, hai người một lang đúng tại chỗ bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Lúc đầu Tuyết Lang cũng đuổi theo sau nhưng nó căn bản đuổi không kịp cơ giáp,nên chạy về chỗ cũ nhìn chằm chằm hồng hồ tử, vẻ mặt buồn bực.
Hồng hồ tử cũng không rảnh nhìn nó, ổn định trong chốc lát cơ thể thư thái không ít, thậm chí dị năng cũng đã khôi phục lại một chút.
Xác định chính mình sẽ không biến thành phế vật hồng hồ tử rốt cục an tâm , không nhìn đến sự tồn tại của Tuyết Lang , một phen ôm lấy thắt lung Tư Diệu Tiền, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Tạm thời ta không thể về chỗ của ngươi.”
Tư Diệu Tiền nhăn lại mi: “Ngươi thiếu ta .”
“Chưa nói không đi mà, ta chỉ muốn đi tìm 1 chút đồ vật cũ ở Tác trong á tinh hệ.”
Tư Diệu Tiền nghe vậy trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái.
Tác trong á tinh hệ vốn là đại bản doanh của hồng hồ tử, hiện tại nơi đó đã thành hang ổ của bọn phản đồ.
Bên ngoài Tác trong á tinh hệ có hệ thống phân hình, ngay cả một hạt bụi vũ trụ bay vào đó cũng bị người ta phát hiện, hồng hồ tử 1 mình đi tới đó chính xác là muốn tìm chết.
“Nơi đó không giống trước kia.” Tư Diệu Tiền nói xong, hồng hồ tử đã “chết ” 6 năm, 6 năm có thể phát sinh rất nhiều sự tình mà khoa học kỹ thuật càng ngày càng tiến bộ.
Hồng hồ tử nheo lại mắt: “Ngươi quả nhiên đã đi qua nơi đó, lúc nào đi ?”
“Nửa năm trước, ta gặp 1 tường phòng chắn rất khó phá , sau khi cố sức xâm nhập ta mới phát hiện nơi đó cư nhiên là tác trong á tinh hệ, nên đi qua nhìn.
phòng ngự hệ thống nơi đó cách biệt 1 trời 1 vực với 6 năm trước, quả thực rất giống… quân bộ liên minh.”
Lúc đó là lúc ngươi bị người xuống tay sao? Hồng hồ tử dấu đi đau lòng dưới đáy mắt, vuốt tóc Tư Diệu Tiền trấn an : “Yên tâm, ta thiếu tiền của ngươi nên không thể chết được.”
“Không được!” chẳng mấy khi Tư Diệu Tiền lại cứng đầu như thế, ngoài quang não và tiền tài hắn chưa bao giờ chấp nhất với cái gì, còn đối với bản thân mình thì luôn thích ứng trong mọi tình cảnh , hiện tại lại cố chấp như vậy.
Cảm xúc kích động đi qua hắn mới giật mình, thật kỳ quái, dù lúc trước hắn tức giận thương tâm cũng không khống chế được giống như bây giờ.
Tư Diệu Tiền vừa sinh khí, vừa cảm thấy đầu óc của mình có chút trầm, trước mắt dần dần mơ hồ, không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của hồng hồ tử.
Giống như vừa bị người ta đánh 1 trận, Tư Diệu Tiền cảm thấy toàn thân vô lực, mệt mỏi nhắm mắt lại, không nghe thấy tiếng gầm giận dữ đã ngã vào trong lòng ngực của hồng hồ tử.
Thời khắc hắn mất đi ý thức hắn còn đang suy nghĩ, khắc lai thụy đức không thể đi tác trong á tinh hệ, tuyệt đối không được.
Y thiếu hắn nhiều tiền như vậy, phải bán mạng cho hắn.
Nhưng mà hắn không biết, sau khi hắn té xỉu thì tay hồng hồ tử bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Sợ hãi, hồng hồ tử từ lúc sinh ra tới nay lần đầu tiên cảm nhận được loại tình cảm này.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình là kẻ có lá gan lớn nhất toàn vũ trụ, trên cái thế giới này không có gì đáng giá để hắn sợ hãi.
Thẳng đến hôm nay hắn mới biết được, hắn không phải không sợ, mà là không thèm để ý.
Không thèm để ý tiền tài, không thèm để ý thân thể, không thèm để ý sinh mệnh.
Hắn cướp đoạt chỉ vì muốn thỏa mãn nội tâm dục vọng chính mình, nhưng trên thực tế ngay cả loại dục vọng này hắn cũng không thèm để ý.
Khi chân chính đem 1vật gì đó bỏ vào đáy lòng thì hắn mới biết cái gì là sợ hãi, cái gì là quý trọng.
Hồng hồ tử run rẩy vuốt ve lên thái dương Tư Diệu Tiền, vừa rồi lúc Tư Diệu Tiền tức giận, hắn mắt mở trừng trừng mà nhìn từng đường gân nổi lên ở thái dương y, đỏ như máu lộ ra hoa văn trên trán, hóa thành hình xăm yêu dị.
Lúc hình săm huyết sắc bắt đầu xuất hiện cũng là lúc ánh mắt Tư Diệu Tiền bắt đầu tan rã, cước bộ hư hoảng, cơ thể không thể đứng vững.
Trong nháy mắt Hồng hồ tử tiếp được Tư Diệu Tiền, người này liền thống khổ mà nhắm mắt lại.
Khi Tư Diệu Tiền té xỉu huyết văn cũng không biến mất, thậm chí càng ngày càng thêm khắc sâu, khiến dung nhan vốn có chút biếng nhác của y nay có thêm một tia dữ tợn.
Ngón tay Hồng hồ tử dán lên hoa văn huyết sắc nổi lên kia, cảm nhận tiếng tim đập mãnh liệt của người nọ.
Là ký sinh vật đã xâm nhập đầu óc của y, hiện tại đang sử dụng tốc độ cực nhanh để sinh sôi nẩy nở !
Một khắc kia hồng hồ tử cảm thấy thực sự khó thở, bàn tay có lực lượng vô tận nhưng không thể phát tiết ra.
Bàn tay hắn đặt lên cái cố mảnh khảnh của Tư Diệu Tiền đại não trống rỗng, không tự giác mà dùng sức.
Gặp sự vật nguy hiểm thì phải bài trừ nó trong thời gian ngắn nhất, đây là điều đầu tiên hồng hồ tử được dạy, cũng là điều đầu tiên khắc cốt vào trong xương tủy hắn.
Tư Diệu Tiền là vật nguy hiểm , y chiếm lấy toàn bộ nội tâm hồng hồ tử, khiến hắn không vô tình như trước kia nữa, y trở thành uy hiếp của hắn; trong cơ thể y có ký sinh vật không biết tên, có thể lây nhiễm không hắn cũng không biết.
Nếu muốn giải thoát cho hai người bọn họ, giết là biện pháp tốt nhất.
Đầu ngón tay Hồng hồ tử vuốt ve trên cổ Tư Diệu Tiền, lướt qua hầu kết, đặt gần động mạch chủ, cảm giác nhịp đập kia còn mạnh mẽ hơn tiếng trái tim đập ở bên dưới.
Hắn mãnh liệt rút về tay, đem người ôm thật chặt vào trong ngực, trong lòng đau nói không nên , hân nói không nên lời .
Nửa năm trước nhiễm ký sinh vật vì sao gặp hắn được vài ngày lại lập tức phát tác? Đây không phải là trùng hợp,chắc chắn nguyên nhân nằm trên người hắn.
Ký sinh vật muốn cắn nuốt đại não Tư Diệu Tiền, nó ký sinh và bắt đầu sinh trứng, sau đó đem trứng này vào trong đại não Tư Diệu Tiền nở thành thực nghiệm thể, khi đại não chưa bị cắn nuốt , thực nghiệm thể sẽ có được trí thức, kinh nghiệm và chỉ số thông minh của Tư Diệu Tiền.
Nhưng khi ký sinh vật tiến vào nhân thể vẫn đang ở dạng ngủ say , cần phải có kích thích kích thích mới có thể bị kích hoạt.
Mà có thể làm cho tuyến yên sinh ra loại kích thích này chỉ có thể là cảm xúc kích động của nhân loại.
Tư Diệu Tiền quan tâm tới rất ít thứ, cho dù là đối lĩnh vực mà y am hiểu thì đó cũng chỉ là chuyên chú chứ không phải hứng thú, có thể khiến y kích động chỉ có một việc, một người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...