Thương Dĩ Nhu bật cười thành tiếng, Khúc Mịch xấu hổ ho khan.
"Ở đây có cơm gà chiên, cơm cà ri, còn có sữa nóng." Đa Đa lanh lợi nói, "Cháu đi mua cho chú nhé!"
Rồi cậu bé nhảy xuống ghế, chạy đi.
"Đừng chạy, coi chừng té ngã." Thương Dĩ Nhu vội nhắc nhở, nhìn theo Đa Đa.
"Bác sĩ Thương, cô có ý kiến gì về ba thi thể không?" Dù đang trong bữa ăn, Khúc Mịch hoàn toàn không thấy đề tài này có vấn đề gì cả.
Thương Dĩ Nhu quay đầu lại: "Đội trưởng Khúc, kết quả khám nghiệm ba thi thể đa phần tương đồng nhau, có điều thi thể thứ ba có một chút khác biệt với hai thi thể trước.
"Ý cô nói là nội tạng và tử cung?"
"Đúng vậy. Nếu hung thủ muốn bảo tồn thi thể thì tại sao không lấy nội tạng của Yến Ni đi? Sở dĩ các vụ án giết người được ghi nhận là vì hung thủ liên tục gây án, cách thức gây án giống nhau, ngoài ra nạn nhân phải có đặc điểm tương đồng. So sánh ba vụ án hiện tại, đương nhiên hung thủ giết Yến Ni có thể là một người khác. Nhưng theo chứng cứ hiện có, cả ba vụ án này đều liên quan tới một người phụ nữ kỳ lạ, điều này khiến tôi vô cùng băn khoăn. Tôi chỉ là nghiệp dư trong phương diện phá án, đội trưởng Khúc là người chuyên nghiệp, chắc sẽ có cao kiến."
"Thế cô nói xem đặc điểm tương đồng của Đường Ninh và Nghê Giai Ni là gì?"
Thương Dĩ Nhu trả lời ngay: "Trẻ, xinh đẹp, ngây thơ, đều là nữ sinh."
"Yến Ni không trẻ như họ, càng không ngây thơ, cũng chưa từng học đại học. Cô ta không phù hợp với thẩm mỹ của hung thủ." Khúc Mịch tiếp lời, "Từ bằng chứng mà chúng ta có được, chứng thực Yến Ni từng mang thai, hơn nữa cô ta có làm kiểm tra giới thính, là thai long phượng!"
Đây là lần đầu Thương Dĩ Nhu nghe chi tiết này, cô vô cùng kinh ngạc, đồng thời cảm thấy hung thủ quá tàn nhẫn.
"Thế cô nói xem tại sao hung thủ phải lấy tử cung của Yến Ni đi?" Khúc Mịch hỏi tiếp.
"Tôi nghĩ có hai nguyên nhân, một, hung thủ không chấp nhận việc Yến Ni chưa kết hôn đã có con, muốn lấy tử cung đi thanh lọc, nếu nghĩ như vậy, có lẽ hung thủ là cùng một người; hai, hung thủ là một người khác, hơn nữa còn có liên quan tới đứa bé trong bụng Yến Ni, hắn muốn giấu sự thật Yến Ni mang thai."
"Đúng vậy, theo khẩu cung của trợ lý và người đại diện của Yến Ni, bạn trai của cô ta có thể đã có gia đình hoặc quyền cao chức trọng nên mới che giấu thân phận. Dù hắn thuộc loại nào thì vẫn có một sự thật, đó là hắn tạm thời không thể kết hôn với Yến Ni. Nhưng Yến Ni lại muốn kết hôn, trước khi chết cô ta đã bỏ rất nhiều công việc, nhất là ba tháng trước và sau khi sinh, cô ta không nhận bất kỳ nào cả. Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc sinh con, phòng làm việc trong nhà cũng đang trang trí đồ của em bé." Ở trước mặt Thương Dĩ Nhu Khúc Mịch chưa từng che giấu điều gì cả."
"Thế thì trước khi chết cô ta đi Bali có thể là để chuẩn bị kết hôn, rất nhiều minh tinh đều thích tổ chức hôn lễ ở những nơi lãng mạn như vậy."
"Thế sao?" Nghe Thương Dĩ Nhu nói, Khúc Mịch cau mày, "Cô cũng thích tổ chức hôn lễ ngoài đảo? Ở đó có gì lãng mạn chứ, toàn là gió biển, không khí thì ẩm ướt rít người. Nếu xui xẻo gặp hôm gió to thì váy cưới sẽ không trong kiểm soát!"
"Phụt!" Thương Dĩ Nhu bật cười.
Cô đột nhiên nhớ tới một bài báo, nữ minh tinh tổ chức hôn lễ ở bờ biển, tạo hình ban đầu vốn là tóc xõa đầu đội vòng hoa, váy cưới màu trắng dài mấy mét. Nhưng hôm đó trời lại có gió lớn, cô dâu kia vô cùng khó khăn, tóc bay tán loạn, còn váy cưới thì cứ bay lên, ngay cả đi đường bình thường cũng rất lao lực.
"Dì Thương, dì không giận chú Thúc nữa hả?" Đa Đa bưng khay đồ ăn trở về, bên trên có một phần cơm gà và một ly sữa nóng hổi, "Chú Khúc lợi hại thật đấy, không cần hoa không cần quà cũng dỗ được dì Thương vui. Bố cháu kém lắm, phải dẫn mẹ đi đảo Bali chơi cơ.". Truyện Hệ Thống
"Bố mẹ cháu đi công tác!"
"Không phải đâu." Đa Đa kiên trì, "Mẹ dạo này cứ buồn bực, cũng tại bố bận đi làm, đi công tác, ngay cả khi mẹ nằm viện cũng không thể về. Mẹ giận lắm, để dỗ mẹ vui nên bố nói sẽ đưa mẹ đi đảo Bali chơi. Bọn họ bảo cháu là bóng đèn nên mới bắt cháu ở nhà."
Người lớn sao có thể nói chuyện đi tra án máu me cho con trẻ được?
Có Đa Đa ở đây, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu không bàn về vụ án giết người nữa. Đa Đa ríu rít kể chuyện ở trường, thỉnh thoảng Thương Dĩ Nhu trả lời mấy câu, còn Khúc Mịch chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Thương Dĩ Nhu và Đa Đa đi bộ đến đây, Khúc Mịch muốn lái xe đưa họ về nhưng bị Thương Dĩ Nhu từ chối, anh cũng không ép buộc, một mình lái xe đi trước.
Điều này cũng giúp Thương Dĩ Nhu thở phào, nếu anh cứ tiếp tục dây dưa, cô sẽ cảm thấy có gánh nặng và phản cảm. Lần trước lúc hai người nói vấn đề này, cô cảm thấy mình đã tỏ rõ quan điểm của mình. Khi nãy Khúc Mịch nói anh và cô chỉ là đồng nghiệp, còn giữ khoảng cách phù hợp, xem ra anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi.
Nhưng Khúc Mịch còn chưa lái xe đi xa đã vòng về, lặng lẽ đi theo sau Thương Dĩ Nhu và Đa Đa từ xa, hộ tống họ đến dưới chung cư, nhìn cô dẫn Đa Đa lên lầu, đợi cửa sổ tầng 4 sáng đèn mới yên tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...