Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Thương Dĩ Nhu để anh một mình ở lại phòng khách để có thời gian suy nghĩ, bản thân trở về phòng ngủ.

Nhưng cô không ngủ được, trằn trọc mãi đến sáng. Lúc ra ngoài, cô thấy đĩa phim trên bàn đều được mở ra, máy tính vẫn còn tản nhiệt, không thấy Khúc Mịch đâu, trong phòng khách đầy mùi thuốc lá, chắc là xem phim đến nửa đêm mới đi.

Anh không dây dưa nữa, có vẻ đã bị cô thuyết phục.

Thương Dĩ Nhu đi mở cửa sổ, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Trời ạ, tên kia quay lại sao? Sao anh ta không nghe hiểu tiếng người vậy?

Thương Dĩ Nhu bực bội đi mở cửa, bên ngoài chẳng có ai, chỉ có một túi đồ dưới đất.


Cô cầm lên xem, thấy bên trong là túi bánh bao còn nóng và chai sữa đậu nành. Cô sửng sốt, vội về phòng khách, đứng từ cửa sổ nhìn xuống thì thấy Khúc Mịch đang ở bên dưới, quần tây đầy nếp nhăn.

Khúc Mịch là người có thói ưa sạch sẽ, quần áo mặc vào người trước nay luôn thẳng tắp. Bây giờ quần tây có nếp nhăn, chứng tỏ anh rất mệt mỏi. Từ trưa qua đến giờ anh không hề ăn cơm, hơn nữa còn phải làm việc liên tục, dù có là người sắt cũng không chịu nổi.

Thương Dĩ Nhu muốn gọi anh lên ăn sáng, nhưng lại nghĩ vất vả lắm mới khiến anh nhìn rõ quan hệ của hai người, chỉ đành nhịn xuống, đóng cửa sổ lại, xoay người vào bếp.

Cô không biết rằng sau khi cô rời đi, Khúc Mịch xoay người ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà cô, mặt đầy thâm ý.

Đột nhiên di động của anh đổ chuông, anh bắt máy, sắc mặt dần trở nên u ám.

Trên các tờ báo lại xuất hiện ảnh chụp, lần này là nạn nhân Nghê Giai Ni trong tạo hình Nữ Oa.


Lần này, ngay cả mấy tờ báo nổi tiếng ở các thành phố khác cũng đăng bài, sát thủ biến thái đã không còn chỉ gây sóng gió ở mỗi thành phố Nam Giang nữa.

Điện thoại ở văn phòng đội hình sự như muốn nổ tung, bên phía cục trưởng Hoàng cũng không khác gì. Đích thân bí thư Vương tới cục cảnh sát nghe Khúc Mịch báo cáo tiến triển vụ án.

"Vụ án này đã kinh động lên tận tỉnh, trên tỉnh đã ra công văn yêu cầu chúng ta phải nhanh chóng phá án, trấn an tâm lý người dân."

Tất cả đều nằm trong dự đoán của Khúc Mịch, nhưng hung thủ như một con lươn trơn trượt, tưởng chừng đã sắp bắt được nhưng lại để nó trốn thoát.

Hung thủ lần nữa khiêu khích, thành công chọc giận Khúc Mịch.

"Chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức phá án, sẽ không vì lãnh đạo tỉnh hay người dân hoang mang mà có thể đẩy nhanh tiến độ." Anh nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn, không cho ai mặt mũi hay bậc thang bước xuống như vậy.

Cũng may bí thư Vương không để ý, nhưng cục trưởng Hoàng lại áp lực đến mức đầu đầy mồ hôi.

Có một việc Khúc Mịch không biết, đó là bí thư Vương đã ra tối hậu thư cho cục trưởng Hoàng, nếu trong vòng một tháng không phá được vụ án này, vị trí cục trưởng sẽ phải thay người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui