Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Weibo của Đường Ninh tiết lộ rất nhiều tin tức, có hai người lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, một bật là "anh ấy" thần bí, hai là Trác Nhĩ.

Trác Nhĩ là đàn anh của Đường Ninh, Đường Ninh tình cờ gặp cậu ta trong hội thao của trường, rất đẹp trai, là điển hình của nam sinh ở tuổi thanh xuân dạt dào.

Đối mặt với cảnh sát, cậu ta nói mình không có ấn tượng với Đường Ninh, chỉ thỉnh thoảng gặp mấy lần, chưa từng nói chuyện, ngày Đường Ninh mất tích cậu ta chơi bóng rổ ở sân vận động, sau đó về phòng tắm rửa rồi ngủ, mấy ngày sau không phải đi học thì là chơi bóng, bạn bè và các thành viên trong đội bóng rổ đều có thể làm chứng. Cậu ta căn bản không có động cơ và thời gian gây án, hiềm nghi lập tức được loại bỏ.

Còn về "anh ấy" mà Đường Ninh nhắc trên weibo, bạn bè đều chưa từng nghe cô ấy nhắc tới. Hơn nữa Đường Ninh thường thích ở một mình, hay trốn học đêm không về ký túc xá, phải nhờ bạn cùng phòng hỗ trợ.

Vương Nhân Phủ lần nữa tới khách sạn Duyệt Lai lấy video giám sát, lần này cậu ta kiểm tra tất cả đoạn ghi hình ngày hôm đó, nhưng tiếc là xem đến đầu váng mắt hoa vẫn không có phát hiện gì.

Khúc Mịch thì như vừa phát hiện món đồ chơi mới, cả ngày ngồi trước máy tính của Đường Ninh lên mạng.

Nghe nói anh còn xin cục trưởng cấp cho mỗi đồng nghiệp trong văn phòng mỗi người một máy tính, cục trưởng hứa chỉ cần phá được vụ án sẽ chi tiền.

"Bác sĩ Thương, cô có ở đó không?" Từ lúc biết dùng QQ, anh cũng tự tạo một nick, rảnh rỗi không có gì làm sẽ quấy rầy Thương Dĩ Nhu.

"Tôi thấy cô đang trực tuyến."

"Bận lắm hả?"

...


Không chờ Thương Dĩ Nhu trả lời, anh đã nhắn một cái icon. Thương Dĩ Nhu từ nhà vệ sinh ra, thấy khung thoại trên màn hình cứ nhảy, tin nhắn cuối cùng là biểu cảm uất ức, tâm trạng có hơi hỗn loạn. Người này thật sự là Khúc Mịch sao?

"Tôi mới ra ngoài một lát." Nói thế nào thì cũng là đồng nghiệp cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, làm lơ như vậy không tốt lắm. Thương Dĩ Nhu suy nghĩ vài giây, quyết định giải thích một chút.

Bên kia không có động tĩnh gì, chắc là làm việc rồi. Thương Dĩ Nhu cũng không để ý lắm, tiếp tục công việc của mình. Một tháng nữa ở thành phố bên cạnh có buổi giao lưu về ngành pháp y, chủ tọa đàm là một giáo sư nổi tiếng, cô định tham gia, nhưng lại không nhận được thư mời, vì thế chỉ đành lên mạng liên lạc với giảng viên thời đại học của mình, hy vọng có thể lấy được một suất. Giảng viên vẫn chưa trả lời, cô còn đang chờ tin tức.

Đột nhiên bên đội hình sự gọi điện tới, nói bố mẹ Đường Ninh tới nhận thi thể, bảo cô qua làm thủ tục ký tên. Google‎ t𝑟a𝓃g‎ 𝓃à𝔂,‎ đọc‎ 𝓃ga𝔂‎ khô𝓃g‎ q𝓊ả𝓃g‎ cáo‎ +‎ Т𝑟𝑈𝒎Т𝑟‎ 𝓊𝔂e𝓃.𝚟𝓃‎ +

Cô vội chạy tới nơi thì lại gặp Khúc Mịch buồn bực đau thương ở ngoài hành lang.

"Bác sĩ Thương, cô bận lắm hả?"

Gì đây? Cô bắt nạt anh lúc nào sao, sao anh lại có biểu cảm này chứ?

"Có phải tôi quấy rầy công việc của cô rồi không?"

Là sao? Thương Dĩ Nhu chẳng hiểu gì hết.

"Tôi ở trên mạng nói chuyện với cô, cô chẳng quan tâm đến tôi." Khúc Mịch tủi thân lên án, "Cô biết đấy, tôi ở bệnh viện tâm thần mấy năm, không hề biết lên mạng. Tôi cũng không có bạn bè, mà là đội trưởng của đội hình sự, gặp chuyện không rõ đương nhiên ngại hỏi cấp dưới. Nếu cô chê tôi phiền, sau này... Tôi sẽ không quấy rầy cô nữa."


"Tôi không có chê anh phiền..."

"Cô không cần an ủi tôi, cô biết tôi từng ở bệnh viện tâm thần, rất nhiều người ở sau lưng nói tôi bất thường mà. Cô ghét tôi, chê tôi, không muốn để ý tới tôi cũng rất bình thường, tôi không trách cô." Anh thở dài, dáng vẻ cô đơn khiến người nhìn phải đau lòng.

"Tôi thật sự không có chê anh..."

"Thật không?"

"Thật." Thương Dĩ Nhu gật đầu thật mạnh. Không biết gia đình anh thế nào, cho anh hoàn cảnh trưởng thành ra sao lại khiến anh có tính cách mâu thuẫn như thế. Bề ngoài lạnh lùng, không thích chỗ đông người, nói chuyện sắc bén khiến người ta thấy ghét, nhưng nội tâm lại yếu ớt, không tự tin, khiến người ta phải đồng cảm.

"Vậy sau khi tan làm cùng tôi đi mua máy tính." Khúc Mịch vội nói, ngay sau đó mở to hai mắt nhìn cô chằm chằm, "Được không?"

"Hả? Được thôi." Thương Dĩ Nhu chỉ đành đồng ý.

"Đội trưởng Khúc, bố mẹ Đường Ninh nói muốn mang máy tính của con gái về giữ làm kỷ niệm, cần làm thủ tục thế nào ạ?" Vương Nhân Phủ từ trong văn phòng đi ra, nhìn thấy Khúc Mịch, cẩn thận xin chỉ thị.

Cả buổi chiều bầu không khí trong văn phòng vô cùng áp lực, nguyên nhân chính là vì sắc mặt đội trưởng Khúc không hiểu sao lại không tốt lắm. Bình thường dáng vẻ anh ít nói ít cười đủ khiến người ta lùi bước rồi, bây giờ như thế càng khiến mọi người căng thẳng. Không ai muốn tự tìm phiền phức cho mình, thế nên làm việc đều vô cùng cẩn thận, không muốn trở thành chỗ anh trút giận.

"Làm theo quy định là được, có điều chúng ta cần máy tính để tra án, hiện tại tạm thời chưa thể trả lại được."


Không ngờ Khúc Mịch không chỉ không tức giận, trên khóe miệng thậm chí có ý cười, hơn nữa còn phá lệ kiên nhẫn giải thích: "Trong máy tính của Đường Ninh có dấu vết lên mạng của cô ấy, tôi đang vào những trang web đó kiểm tra, hy vọng có thể tìm được chút dấu vết. Cậu nói với bố mẹ cô ấy, chờ vụ án có tiến triển, chúng ta sẽ trả máy tính cho họ."

"Vâng." Vương Nhân Phủ trả lời, sau đó mời Thương Dĩ Nhu vào văn phòng, cậu ta đã giúp bố mẹ Đường Ninh làm xong thủ tục, chỉ còn chờ cô ký tên.

Ở phòng họp, Kha Mẫn tiếp đón bố mẹ Đường Ninh, Lục Li xuống chào hỏi. Hiện Mạnh Triết và Hách Minh đang bị nhốt trong phòng tạm giam, cả văn phòng to như vậy chỉ có mỗi Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu.

"Bác sĩ Thương, máy tính này tại sao càng ngày càng chậm vậy?" Anh nhờ Thương Dĩ Nhu hỗ trợ.

Thương Dĩ Nhu thấy trên máy tính có phần mềm diệt virus không biết tên nên thử mở ra xem, không ngờ phần mềm này rất hữu dụng, không chỉ diệt sạch virus trong máy tính mà còn sửa lại những lỗ hổng.

Ở phương diện này Đường Ninh có thể nói là chuyên gia, đáng tiếc...

"Vụ án có tiến triển gì mới chưa?" Thương Dĩ Nhu hỏi.

"Tạm thời không có."

Cô ngồi ở vị trí của Khúc Mịch, Khúc Mịch đứng ngay bên cạnh cô, cúi người nhìn màn hình máy tính, vừa nói, hơi thở liền phả vào bên mặt Thương Dĩ Nhu khiến cô thấy nhột nhột, không được tự nhiên.

Trong phòng có mở điều hòa nhưng Thương Dĩ Nhu lại đột nhiên thấy nóng. Cô theo bản năng tránh đi một chút, nhìn xung quanh: "Có nước không? Tôi khát nước rồi."

Cảm giác áp bách bên cạnh biến mất, cô thầm thở phào.

Một lúc sau, một ly nước ấm đặt ngay trước mặt.


Thương Dĩ Nhu cúi đầu nhìn thì thấy trong nước có long nhãn, cẩu kỷ và mấy trái táo đỏ.

"Ngâm ba thứ này với nước uống vào bổ khí bổ huyết, đặc biệt hợp cho phụ nữ." Khúc Mịch giải thích.

Lần trước anh bế Thương Dĩ Nhu lên lầu, cảm thấy cô quá nhẹ, ở gần nhìn mặt cô lại thấy mặt cô quá chắc không có sắc hồng, vì thế đã tìm không ít tài liệu, hỏi thăm mấy trung y, ai cũng nói uống nước nấu với ba thứ này rất hữu dụng, không chỉ bố khí bổ huyết mà còn không có tác dụng phụ, có thể uống dài hạn.

Thương Dĩ Nhu cầm lên thử một ngụm, hương vị thơm ngon, uống vào dạ dày liền ấm lên, nếu uống vào mùa đông sẽ càng thoải mái.

"Ngon lắm." Cô thầm nghĩ tan làm sẽ đi mua số nguyên liệu này, khi nào rảnh rỗi nấu nước uống cũng không phiền.

"Thời điểm này thì đừng uống."

Thời điểm này là thời điểm nào? Thương Dĩ Nhu quay đầu nhìn Khúc Mịch, tỏ ra khó hiểu.

"Long nhãn tính ôn, có tác dụng phá huyết." Khúc Mịch nghiêm túc giải thích.

Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp hiểu gì, Vương Nhân Phủ đã vào văn phòng, bảo cô ký tên lên thủ tục, sau đó dẫn bố mẹ Đường Ninh đi nhận thi thể.

Nhìn vợ chồng hai người họ dìu dắt nhau, Thương Dĩ Nhu vô cùng khó chịu, nhưng cô lại không tìm được lời an ủi nào. Nỗi đau mất con gái, chỉ sợ không có cách nào giảm bớt. Nỗi đau này sẽ theo thời gian mà ẩn sâu trong tim, nhưng một khi chạm đến sẽ đau như dao cắt!

Lần trước tới nhận diện tử thi, mẹ Đường còn chưa kịp nhìn thấy thi thể đã ngất xỉu. Lần này, bà khăng khăng muốn được gặp con gái.

Thương Dĩ Nhu chậm rãi vén tấm vải trắng lên, khoảnh khắc khuôn mặt Đường Ninh lộ ra, mẹ Đường lảo đảo, phải nhờ bố Đường đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận