Sau khi hỏi thăm quản lý siêu thị, Vương Thành phát hiện một điểm đáng nghi.
"Chị nói Bạch Khiết tốt nghiệp trường đại học hàng đầu? Thế tại sao cô ấy lại đến siêu thị làm nhân viên sale? Trước đây cô ấy làm việc ở đâu?"
Quản lý trả lời: "Lúc mới đầu đọc sơ yếu lý lịch của cô ta tôi cũng thắc mắc, cô ta giải thích rằng sức khỏe không tốt, sau khi tốt nghiệp phải nghỉ ngơi ba năm, vậy nên không có kinh nghiệm làm việc, vì vậy mới tới siêu thị của chúng tôi. Nghĩ lại cũng đúng, hàng năm có hàng ngàn hàng vạn sinh viên tốt nghiệp, với tình hình như cô ta chắc chắn không dễ tìm được việc làm."
Vương Thành gật đầu, cậu lại hỏi thăm quản lý và các nhân viên khác xem Bạch Khiết có từng xung đột với ai không, mọi người đều trả lời không có, tuy Bạch Khiết không muốn tiếp xúc nhiều với đồng nghiệp nhưng là người hiền lành nên bình thường không trêu chọc ai.
Thi thể của Bạch Khiết vẫn do Khang Bình giải phẫu chính, Đinh Duệ Nghĩa làm trợ thủ, Tiểu Vương ở bên quan sát ghi chép học tập, Thương Dĩ Nhu giám sát. Khoa của họ chỉ có bốn người, mỗi khi có thi thể cần giải phẫu thì tất cả đều phải tham dự. Đinh Duệ Nghĩa tốt nghiệp đúng ngành pháp y nên Thương Dĩ Nhu định mài giũa cậu, để cậu tương lai có thể tự tin xử lý.
Khang Bình kiểm tra bên ngoài thi thể trước, phát hiện dấu vết bị trói ở cổ tay nạn nhân, căn cứ vào tình hình máu bầm thì vết trói được tạo thành khi nạn nhân còn sống.
Ngoài ra vết thương ở ngực chảy máu quá nhiều tạo nên nguyên nhân tử vong chính, kết hợp với khoang miệng xuất huyết, có thể khẳng định nạn nhân bị cắt lưỡi lúc còn sống. Dây thần kinh chỗ cổ tay bị cắt đứt nhưng vì kỹ thuật không chuyên nghiệp, không tìm thấy vị trí chính xác nên không cắt trúng động mạch.
Nhưng từ tình hình ở hiện trường, nạn nhân khi đó đã thoi thóp, máu trào ra từ vết thương ở lồng ngực, cổ tay không chảy máu nhiều lắm.
Những phán đoán này giống hệt suy đoán của Thương Dĩ Nhu ở hiện trường. Kế tiếp, Khang Bình tiến hành giải phẫu. Nội tạng không có gì bất thường nhưng khi kiểm tra đến tử cung, Khang Bình phát hiện nạn nhân từng phá thai. Vết thương ở tử cung vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, bên trong còn ít phôi thai còn sót lại, xem ra chuyện sinh non chỉ mới diễn ra trong ba tháng qua.
Kỹ thuật y học bây giờ rất tiến bộ, phá thai chỉ là một tiểu phẫu. Phương pháp phá thai được sử dụng phổ biến là dùng thuốc hoặc nạo, thai nhi chưa đầy ba tháng có thể dùng thuốc để xử lý, tử cung không tổn thương nhiều, cảm giác đau đớn cũng ít. Nhưng nếu mang thai hơn ba tháng thì phải dùng đến phương pháp nạo, nếu uống thuốc có thể gây ra tình trạng xuất huyết, tử cung không sạch.
Với tình hình tử cung của Bạch Khiết thì đội pháp y nghi ngờ cô ta đã mang thai hơn ba tháng nhưng vẫn tự ý uống thuốc, dẫn đến việc phôi thai còn sót.
Khang Binh lấy mẫu phôi thai đưa đến khoa pháp chứng làm xét nghiệm, sau đó bảo Đinh Duệ Nghĩa khâu thi thể lại.
Chàng trai này rất bình tĩnh, cả quá trình rất thuận lợi.
Em gái của Bạch Khiết là Bạch Vân đang học đại học ở Bắc Hải, cô ấy chạy đến đội hình sự trước, nhìn thấy thi thể của chị gái thì không khỏi ngơ ngác.
"Không thể nào, không thể nào!" Mặt Bạch Vân trắng bệch, cả người lảo đảo, phải đỡ tường mới có thể đứng vững.
Thương Dĩ Nhu bảo Khang Bình rót cho Bạch Vân ly nước ấm, đỡ cô ấy ra ngoài ngồi xuống ghế.
"Hôm qua chị ấy còn gọi điện cho tôi nói công việc đang bận, một thời gian nữa sẽ đến trường thăm tôi." Cô bắt lấy cánh tay Khang Bình như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, "Chỉ giống thôi, không phải chị gái tôi đúng không? Trên rốn của chị ấy có một vết bớt nhỏ bằng đầu ngón tay út màu đen, cầu xin anh giúp tôi kiểm tra lại, cô ấy không phải chị tôi!"
Khang Bình lắc đầu, "Khi khám nghiệm tử thi quả thật tôi đã nhìn thấy vết bớt màu đen trên rốn, vị trí, màu sắc, kích thước đều giống như cô mô tả. Điều này càng chứng minh thi thể nằm bên trong là Bạch Khiết, chị gái của cô." Lời này tuy tàn nhẫn nhưng cậu không thể không nói.
Bạch Vân suy sụp bật khóc, làm ướt ống tay áo Khang Bình. Gần một tiếng sau cô ấy mới bình tĩnh lại, đôi mắt sưng như quả đào, giọng cũng nghèn nghẹn.
"Tôi nên làm gì tiếp đây?" Bạch Vân bất lực hỏi.
Khang Bình dẫn cô ấy đi làm thủ tục nhận thi thể rồi đưa cô ấy đến đội hình sự lấy lời khai.
"Hôm qua lúc gọi điện cho cô chị cô có nói gì đặc biệt không?" Vương Thành hỏi.
Bạch Vân lắc đầu: "Chị em chúng tôi thường sẽ gọi điện cho nhau mỗi tuần một lần, bình thường đều là tôi nói chị ấy nghe. Tôi biết công việc của chị ấy rất bận nên mỗi lần gọi điện đều chỉ khoảng 10 phút, hôm qua cũng vậy, tôi nói với chị ấy sau khi tốt nghiệp tôi muốn đến công ty chị ấy thực tập, sau đó cúp máy."
"Đến công ty của chị cô thực tập?" Vương Thành cảm thấy trong đây có hiểu lầm. "Chị cô là nhân viên sale của một siêu thị, tuy cô đang học ngành marketing nhưng đâu nhất thiết phải đến đó thực tập đúng không?"
"Nhân viên sale của siêu thị?" Lần này đến lượt Bạch Vân ngơ ngác, "Có phải mấy anh nhầm rồi không? Hay là người đó không phải chị gái tôi?"
Nói tới đây Bạch Vân vội lấy di động ra gọi cho chị gái, vẫn liên lạc được.
Bạch Vân vô cùng vui mừng, nhưng lời người nhận điện thoại nói lại khiến cô ấy lần nữa rơi xuống địa ngục. Thì ra di động đang được khoa pháp chứng cất giữ như vật chứng, chờ người nhà đến lấy về.
"Mấy anh xét nghiệm DNA chưa? Tôi sẽ cung cấp mẫu cho các anh đối chiếu?" Bạch Vân có kiến thức cơ bản y khoa, biết đối chiếu DNA là phương pháp xác nhận danh tính chính xác nhất.
Khoa pháp chứng đồng ý, lập tức tiến hành lấy mẫu, kết quả nhanh nhất phải sau một ngày mới có, họ bảo cô về chờ tin.
Hôm sau, Bạch Vân cùng bố mẹ tới. Nhận dạng thi thể thêm lần nữa, lại có kết quả đối chiếu DNA của khoa pháp chứng, mọi người đều không còn hoài nghi gì, người chết thật sự là Bạch Khiết.
Bố mẹ Bạch Khiết cũng rất bất ngờ việc con gái mình làm công ở siêu thị: "Bạch Khiết vừa tốt nghiệp đại học đã vào làm trong một công ty lớn, năm ngoái còn được thăng chức thành giám đốc kinh doanh khu vực Nam Giang, bạn trai con bé là bạn thời đại học đang làm việc ở ngân hàng, cả hai chuẩn bị kết hôn. Sao đột nhiên các cậu lại nói nó đang ở nhà thuê, còn làm công ở siêu thị?"
Không chỉ họ kinh ngạc, ngay cả cảnh sát cũng thấy thắc mắc. Tất cả chứng cứ đều cho thấy người chết là Bạch Khiết, nhưng tất cả thông tin về Bạch Khiết đều không khớp. Vương Thành vội đến công ty mà bố Bạch nói để điều tra, còn Vương Nhân Phủ liên lạc với bạn trai Lưu Địch của Bạch Khiết, kết quả lần nữa khiến mọi người giật mình.
Thì ra trước đó Bạch Khiết quả thật là giám đốc kinh doanh của công ty kia, tiền lương mỗi tháng tận 20.000 tệ, nhưng trong một lần kiểm tra sức khỏe của công ty, cô ấy bị phát hiện mắc AIDS, bị công ty cho thôi việc. Lưu Địch biết được tin này thì rất sợ hãi, vội đến bệnh viện kiểm tra, may mà chưa bị lây bệnh. Bọn họ lập tức chia tay, cắt đứt mọi liên lạc.
"Cậu có biết khi đó Bạch Khiết đã mang thai không?"
Câu hỏi của Vương Nhân Phủ khiến mặt Lưu Địch tái mét, cậu ta lắc đầu: "Có hay không thì có gì khác? Dù gì thì chúng tôi cũng không thể bên nhau, hơn nữa với tình hình của cô ấy cũng không nên có con. Tôi thậm chí còn không muốn biết tại sao cô ấy lại mắc AIDS. Sau chuyện lần đó, tôi quyết định sau này phải tìm bạn gái không hướng ngoại."
Đúng là tên đàn ông lạnh lùng, Bạch Khiết và hắn mới chia tay hơn nửa năm, hai người còn từng tính đến việc kết hôn, kết quả chỉ nhận được một câu kết luận như vậy của hắn.
"Ngoại trừ qua lại với cậu, cô ấy còn thân thiết với đàn ông nào khác không?" Vương Thành hỏi, "Hay là cô ấy có thích đi quán bar, hay từng bị thương nằm viện truyền máu không?"
Lưu Địch lắc đầu: "Cô ấy không có quá nhiều quan hệ với bạn bè khác giới, mấy người chơi thân thời đại học tôi đều quen. Cô ấy không thích đi quán bar, thỉnh thoảng đi cũng là đi với tôi. Sức khỏe cô ấy tốt lắm, từ lúc quen cô ấy tôi chưa từng thấy cô ấy nằm viện chứ đừng nói tới việc truyền máu. Có điều tôi nghe cô ấy kể năm nhất đại học cô ấy từng đi hiến máu."
"22 giờ đến 0 giờ ngày 16 tháng này cậu ở đâu? Có nhân chứng không?"
Lưu Địch trả lời ngay: "Hôm đó cả nhà chúng tôi đi ăn với gia đình bạn gái, sau đó hai bên cùng đi xem phim khuya. Tôi đặt vé trên mạng nhưng lúc lấy vé lại xảy ra chút vấn đề, phải nhờ đến nhân viên. Các anh có thể đến rạp chiếu phim điều tra, bọn họ chắc chắn vẫn còn nhớ."
Xem ra hắn đã tìm được tình yêu mới, hai gia đình còn gặp nhau thì chắc cũng gần tiến đến hôn nhân. Hai người chia tay, hoàn cảnh lại khác nhau một trời một vực. Một người phải đi làm sale ở siêu thị, sống trong phòng trọ chất lượng thấp, bị giết chết tàn nhẫn, người còn lại thì đã quen bạn gái mới, chỉ mới nửa năm đã chuẩn bị kết hôn.
Từ chỗ Lưu Địch Vương Thành lấy được cách liên lạc với bạn bè của Bạch Khiết thời đại học, định điều tra thêm.
Cùng lúc đó khi bố mẹ và em gái Bạch Khiết biết cô ấy mắc bệnh AIDS, mọi người đều không dám tin, nhất là Bạch Vân, cô ấy vô cùng kích động: "Chị ấy rất biết giữ mình, thời cấp ba thì chỉ lo học tập để thi vào trường đại học hàng đầu, vào đại học rồi chị ấy luôn giành được học bổng, còn tích cực tham gia các hoạt động của trường, sau khi tốt nghiệp thì vào công ty, tiền lương mỗi tháng đều gửi về nhà, không hề tiêu xài bậy bạ. Hơn nữa chị ấy đã có anh rể, không, có bạn trai rồi, sao lại mắc AIDS?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...