Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Thương Dĩ Nhu tức giận bỏ về văn phòng, các đồng nghiệp khác đều đã tan làm, đơn vị im ắng, trên bàn làm việc vẫn còn bánh ngọt cô thích mà Khúc Mịch mang đến.

Cô luôn cho rằng bản thân không mấy quan tâm đến xung quanh nên không thường hay tức giận. Chẳng biết hôm nay bị làm sao, nghe Châu Châu nói như thế, cô cảm thấy lồng ngực mình nặng nề muốn chết, nhất là khi thấy Khúc Mịch, cơn giận liền bùng lên.

Cô cũng không ngờ khi tức giận mình lại nói chuyện cay nghiệt đến vậy. Cô chỉ muốn chọc tức Khúc Mịch, nhưng khi thấy anh nghe lời Châu Châu mà buông lỏng tay, cô càng tức muốn chết.

Cô mở hộp bánh, cho một miếng to vào miệng, bánh ngọt xốp giòn thơm ngon khiến tâm trạng người ta lập tức tốt lên.

Bình tĩnh lại, Thương Dĩ Nhu suy ngẫm thái độ khi nãy của mình, thấy bản thân cũng quá đáng. Nhưng cô khi đó thật sự không thể kiểm soát được cảm xúc, tất cả hành vi lời nói đều không phải điều thật lòng.

Châu Châu trẻ hơn cô, tư tưởng thoáng hơn cô, có sức sống hơn cô, có dũng cảm thể hiện tình yêu của mình. Ở trước mặt Châu Châu, Thương Dĩ Nhu cảm thấy mình chẳng có ưu điểm gì cả, cô thậm chí còn giận chính bản thân.

Trải nghiệm này trước nay cô chưa từng có, phụ nữ một khi ghen ghét đúng là sẽ có những hành động điên cuồng. Nhớ lại những chuyện mình từng gặp, đa số phụ nữ phạm tội đều là vì ghen ghét.

Thương Dĩ Nhu biết trạng thái của mình hiện giờ không tốt, thật ra cô không cần căng thẳng đến vậy, nhưng dường như cô rất sợ mất đi Khúc Mịch. Nhận ra vấn đề này, Thương Dĩ Nhu vô cùng kinh ngạc. Con người đúng là kỳ lạ, ký ức dù mất đi nhưng cảm xúc vẫn còn đó. Càng ở bên Khúc Mịch, cô càng cảm nhận được tình yêu của mình dành cho anh nhiều hơn tưởng tượng.

Thương Dĩ Nhu đang suy nghĩ lung tung, cửa văn phòng mở, Khúc Mịch đi vào.

Anh chạy tới kéo tay phải của cô, ở cổ tay có vết bầm rất rõ, có thể thấy khi nãy anh mạnh tay thế nào.


Thương Dĩ Nhu nghe thấy anh thở dài, sau đó anh lấy thuốc ra phun lên cổ tay của cô.

Không sao, không cần phun thuốc, khi không lại biến văn phòng toàn mùi thuốc khó ngửi. Thương Dĩ Nhu gạt tay anh ra, anh lại nghĩ cô vẫn còn giận mình.

"Vừa rồi thái độ của anh không tốt, là anh lỡ tay, xin lỗi em." Chỉ có với cô Khúc Mịch mới ăn nói khép nép đến vậy.

"Không, phải là em xin lỗi anh mới đúng." Thương Dĩ Nhu cúi đầu nói, "Anh mắng đúng, mất trí nhớ không thể trở thành lý do để em tổn thương những người quan tâm em, yêu em. Em là người bị hại, mọi người cũng vô tội nhưng mọi người còn phải cẩn thận suy nghĩ cho cho em. Tới giờ em thật ích kỷ. Hôm nay bị anh mắng, em đã bình tĩnh suy nghĩ lại rồi, thật ra có rất nhiều chuyện em không xử lý tốt. Gặp chuyện gì em cũng muốn trốn tránh rồi suy nghĩ cho bản thân. Em ghét con người em như vậy, em không thích mình trở nên ích kỷ. Anh nhận ra điều này nên mới mất kiên nhẫn với em. Anh luôn nói chúng ta rất yêu nhau, anh rất yêu em. Em sợ có một ngày anh cảm thấy em không còn hoàn hảo nữa, sẽ bị cô gái xuất sắc hơn thu hút. Em sợ..."

Khúc Mịch lập tức ôm cô vào lòng: "Em biết không Tiểu Nhu, đây là lời âu yếm nhất mà em từng nói đấy. Khi nãy em ghen nên mới nói vậy với anh có đúng không?"

Thương Dĩ Nhu cắn môi, do dự vài giây rồi gật đầu. Cô ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch, sợ nhìn thấy thái độ chê bai của anh.

Không ngờ Khúc Mịch lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Thương Dĩ Nhu run rẩy, tay vòng qua cổ anh, nhón chân đáp lại.

Cảm nhận được sự phối hợp của cô, anh càng hưng phấn, hành động càng trở nên mãnh liệt. Tay anh vuốt ve sau lưng cô, mỗi cái vuốt ve đều khiến cơ thể cô nóng bừng.

Khúc Mịch bế Thương Dĩ Nhu lên, vừa hôn vừa đi về phía trước, để cô dựa vào vách tường.


"Tiểu Nhu, Tiểu Nhu." Tay anh từ sau lưng di chuyển đến eo, sau đó trượt ra trước.

"Vâng."

Ký ức trong cơ thể Thương Dĩ Nhu như bị đánh thức, mỗi một tế bào đều chào đón Khúc Mịch.

"Để anh giúp em nhớ lại."Khúc Mịch thì thầm.

Thương Dĩ Nhu không hề phản kháng, cảm giác quen thuộc ùa về.

Hai tiếng sau, văn phòng mới yên tĩnh trở lại. Bàn làm việc lộn xộn, tài liệu rơi đầy dưới đất. Thương Dĩ Nhu nằm trên sô pha, khuôn mặt hồng hào, khóe mắt ươn ướt.

Váy cô bị ném đi, quần lót bị xé làm hai ném dưới đất, áo sơ mi cũng bị cởi tất cả các nút. Cô ngồi dậy muốn chỉnh lại trang phục để có thể ra ngoài nhưng đương nhiên quần áo cô lúc này không thể che được những vị trí quan trọng.

Khúc Mịch đáng chết! Sao anh cứ như sói đói vậy? Thương Dĩ Nhu liếc xéo Khúc Mịch đang chỉnh lại quần áo.

Cái trừng mắt này lại suýt khiến Khúc Mịch mất kiểm soát, một người đàn ông bình thường như anh phải nhịn hơn nửa tháng đã sắp chịu không nổi từ lâu rồi.


Anh khoác áo vest của mình cho Thương Dĩ Nhu, sau đó giúp cô chỉnh lại váy, rồi đi sắp xếp lại văn phòng.

"Đói bụng rồi đúng không? Đi thôi, chúng ta đi ăn."

Áo vest của Khúc Mịch có thể che Thương Dĩ Nhu từ trên xuống đầu gối, giờ thì không cần sợ nữa, có điều nhìn vào cứ là lạ.

May mà mọi người ở đơn vị đều đã tan làm, xe của Khúc Mịch đậu ngay dưới lầu. Bọn họ lên xe, đi ngang siêu thị, Khúc Mịch xuống xe đi mua thực phẩm đông lạnh. Ở nhà không còn đồ tươi nữa, tối nay chỉ có thể nấu vài món đơn giản thôi.

Tới dưới chung cư, Thương Dĩ Nhu lập tức xuống xe chạy lên lầu. Vào phòng, cô mới dám thở phào, may mà không gặp người quen. Cô vội vào phòng tắm tắm rửa, thay đồ, đến khi trở ra, dưới bếp đã có mùi thơm.

Khúc Mịch làm sủi cảo và canh trứng, đủ bữa tối cho cả hai.

Thương Dĩ Nhu bị Khúc Mịch hại cho chằng còn sức lực, bây giờ rất đói.

"Em ăn từ từ thôi, vẫn còn mà." Khúc Mịch cười nói, "Ăn thêm canh đi."

Cơm nước xong, Khúc Mịch đi chuyển đồ của mình từ phòng dành cho khách vào phòng ngủ chính. Thương Dĩ Nhu không nói gì cả, nếu cả hai đã khôi phục cuộc sống hài hòa thì không cần ra vẻ nữa.

Thấy cô ngầm đồng ý, Khúc Mịch càng vui hơn: "Tuy Châu Châu đáng ghét nhưng nếu không nhờ cô ta, chẳng biết anh phải chờ đợi đến khi nào nữa!"

"Anh còn dám nhắc đến Châu Châu? Có phải chưa buông bỏ được không?" Thương Dĩ Nhu ghen tuông, "Chắc chắn là anh nhân lúc không có em đã đùa giỡn con gái nhà người ta, nếu không ai lại đi thích đàn ông già không lãng mạn như anh?"


Năm nay Khúc Mịch đã 35, Châu Châu chỉ mới 35, bọn họ hơn kém nhau 12 tuổi. Có nghĩa là thời điểm Khúc Mịch tốt nghiệp tiểu học, Châu Châu còn nằm trong lòng mẹ bú sữa. Đối với Châu Châu anh thật sự là đàn ông già.

"Anh thề, anh chưa bao giờ đùa giỡn quyến rũ cô gái nào cả. Dù họ có bất kỳ ý định gì thì anh đều kiên định từ chối. Ông trời làm chứng, Khúc Mịch anh chỉ yêu Thương Dĩ Nhu, nếu có bất kỳ câu nào giả dối, ông trời cứ để anh không làm đàn ông." Nghe Thương Dĩ Nhu nửa đùa nửa thật, Khúc Mịch vội thề.

Khó khăn lắm anh với Thương Dĩ Nhu mới có bước tiến triển đột phá, anh không muốn kiếm củi ba năm thiêu một già. Tuy Châu Châu có tác dụng quạt gió thêm củi, nhưng bây giờ chỉ còn rắc rối, phải nghĩ cách đuổi cô ấy rời xa cuộc sống của họ càng xa càng tốt.

Nghe Khúc Mịch thề, tâm trạng Thương Dĩ Nhu đã thoải mái hơn nhiều, đồng thời cô cảm thấy bản thân thật ấu trĩ, đàn ông có đáng để mình dựa dẫm hay không không phải nghe anh thề non hẹn biển, mà là nhìn hành động. Mà con người Khúc Mịch rất đáng tin cậy, xưa nay trước khi nói gì anh đều suy nghĩ, không hề hứa hẹn dễ dàng.

Thương Dĩ Nhu vào phòng làm việc, cô đang sắp xếp lại tài liệu giáo sư Wells để lại, hy vọng có ngày có thể tiếp tục nghiên cứu, hoàn thành di nguyện của giáo sư.

Khúc Mịch không đi theo làm phiền, tuy rằng tình cảm của họ rất tốt nhưng vẫn có không gian riêng.

Trong lúc Thương Dĩ Nhu tập trung làm việc, di động đột nhiên đổ chuông. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã 20 giờ rồi, giờ này ai còn gọi điện nữa?

Thấy người gọi là Lục Li, Thương Dĩ Nhu lập tức bắt máy thì được báo là có án mạng.

Cô vội gọi điện cho Khang Bình, thông báo địa điểm. Cô cũng thay đồ để chuẩn bị chạy đến hiện trường.

Khúc Mịch thấy trời đã tối nên lái xe chở cô. Điểm điểm xảy ra vụ án ở một tòa văn phòng náo nhiệt, đó là vị trí đắc địa, công ty nhỏ hoàn toàn không có tiền thuê mặt bằng ở đấy.

Phát hiện người chết là bảo vệ tòa nhà, trong lúc tuần tra bảo vệ phát hiện bên trong còn sáng đèn nên vào kiểm tra, không ngờ lại phát hiện người chết, hơn nữa cảnh tượng đáng sợ đến mức ông ta tiểu ngay ra quần. Những bảo vệ khác vội báo cảnh sát, không ai dám vào văn phòng xem xét tình hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận