Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Khúc Mịch uống một ly cà phê tận nửa tiếng đồng hồ, thấy Thương Dĩ Nhu tỏ vẻ đuổi khách, anh chỉ đành đứng dậy ra về.

Nhưng khi nghe Thương Dĩ Nhu nói "Tạm biệt đội trưởng Khúc", tâm trạng anh càng khó chịu, rõ ràng là vợ mình nhưng lại đối xử với mình như người ngoài vậy.

Anh dừng bước quay đầu, Thương Dĩ Nhu ở sau bất ngờ đâm vào lồng ngực anh.

"Thương Dĩ Nhu, chúng ta là vợ chồng đấy! Tuy chưa đăng ký kết hôn ở Trung Quốc nhưng theo phong tục truyền thống, tổ chức tiệc cưới thì nghĩa là vợ chồng. Nếu anh muốn ở lại, em không có lý do để từ chối!" Khúc Mịch nắm cánh tay Thương Dĩ Nhu.

"Đội trưởng Khúc, anh như vậy mới là người mà tôi biết." Thương Dĩ Nhu cảm thấy đây mới chính là Khúc Mịch trong tưởng tượng, anh ngang ngược kiêu ngạo, chẳng thèm nghe bất kỳ ai, luôn coi mình là trung tâm vũ trụ.

Đối diện với ánh mắt của cô, Khúc Mịch buông tay thở dài: "Lúc nào em cũng có cách khiến anh mất kiểm soát nhưng anh lại không thể làm gì em cả. Trả chìa khóa cho em, anh đi đây."

Nói rồi anh lấy chìa khóa đặt trên tủ giày, sau đó mở cửa bỏ đi.

Chịu thua nhanh như vậy hình như không phải tính cách của Khúc Mịch. Thương Dĩ Nhu thầm nói một câu như thế, sau đó xoay người đi dọn ly cà phê và đĩa bánh trên bàn.

Vô tình nhìn qua cửa sổ, cô thấy Khúc Mịch chưa đi mà đang đứng cạnh xe hút thuốc.


"Không phải anh ta không hút thuốc sao?" Thương Dĩ Nhu tự hỏi, ngay sau đó liền giật mình. Có vẻ như cô biết rất rõ sở thích của Khúc Mịch, tuy không thể nói cụ thể nhưng có một số thứ tự nhiên mà biết.

Chắc mẹ Khúc nói đúng, tình cảm đã khắc sâu vào tim không phải nói không còn là không còn nữa. Có lẽ cô thật sự yêu Khúc Mịch, chẳng qua có một cục tẩy đã xóa đoạn ký ức ấy trong đầu mà thôi. Nhưng dù ký ức biến mất, những thứ từng tồn tại vẫn để lại dấu vết. Giống như vừa rồi cô và Khúc Mịch ngồi đối diện nhau, cả hai uống cà phê hơn nửa tiếng nhưng cô không hề thấy xấu hổ.

Cơ thể và linh hồn của cô không hề bài xích Khúc Mịch, mà ngược lại còn càng ngày càng hòa hợp.

Thương Dĩ Nhu đứng trên lầu nhìn xuống dưới, di động đột nhiên đổ chuông. Cô vừa đi, Khúc Mịch liền ngẩng đầu, thấy bên cửa sổ không có ai thì vô cùng mất mát. Vốn dĩ anh không hút thuốc, khi nãy buồn bực nên chỉ lấy thuốc ra cầm mà thôi. Anh tức giận ném thuốc lá xuống đất, sau đó lấy di động đang đổ chuông trong túi ra.

Anh vừa nghe máy vừa lái xe đi. Khi Thương Dĩ Nhu quay lại bên cửa sổ, thấy dưới nhà không có ai thì vô cớ buồn.

"Alo, Dĩ Nhu, cô còn nghe không?" Khang Chỉ Kỳ ở đầu bên kia điện thoại gọi.

Ở nước ngoài Thương Dĩ Nhu có nhận điện thoại của Khang Chỉ Kỳ. Là bác sĩ, chính Khang Chỉ Kỳ cũng khá ngạc nhiên trước trường hợp của Thương Dĩ Nhu. Cô kể cho Thương Dĩ Nhu nghe chuyện mình biết và những gì xảy ra trong ba năm qua, bao gồm việc Dương Thâm thích thầm Thương Dĩ Nhu không có kết quả, vào hôn lễ cô từng cảnh cáo Thương Dĩ Nhu, sau đó đến việc cả hai trở thành bản thân. Ngoài ra Khang Chỉ Kỳ còn kể rất nhiều chuyện của Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu, nhất là cảm nhận của mình khi có thời gian ở nhà họ.

Khang Chỉ Kỳ nói Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch rất yêu nha, bố mẹ chồng đều vô cùng hiền tự, họ coi Thương Dĩ Nhu nhu con gái ruột, cả gia đình hòa thuận khiến ai thấy cũng phải hâm mộ.


Sau khi Thương Dĩ Nhu mất trí nhớ, Khang Chí Kỳ là người thường xuyên liên lạc với cô nhất. Tuy Thương Dĩ Nhu không nhớ cô ấy trông thế nào nhưng cả hai rất thân, đến gần đây giữa họ đã không còn bí mật gì giấu giếm nhau nữa.

"Cô định cứ thế này mãi à? Như thế rất không công bằng với giáo sư Khúc." Khang Chỉ Kỳ kêu oan thay Khúc Mịch, "Hay là hai người ở chung với nhau đi, tình cảm giữa nam nữ vi diệu lắm, huống hồ đâu phải hai người không có cơ sở tình cảm, biết đâu vừa lên giường là nhớ ra hết."

"Bậy bạ!" Thương Dĩ Nhu đỏ mặt.

Khang Chỉ Kỳ là bác sĩ nên mấy chuyện này cô không hề e thẹn, thậm chí cô từng kể cho Thương Dĩ Nhu mình từng thấy rất nhiều đàn ông trần truồng nhưng chẳng có cảm xúc gì cả, ai cũng như heo ở lò sát sinh, chỉ khi gặp Dương Thâm, cô mới biết thế nào là xấu hổ, đây có lẽ là duyên phận.

"Đã kết hôn còn gì phải thẹn thùng chứ? Hơn nữa cô với giáo sư Khúc là vợ chồng, ngủ với nhau rất bình thường mà, trạng thái của hai người bây giờ mới là bất thường đấy, nếu không nhanh chóng giải quyết thì sẽ xảy ra vấn đề lớn. Đàn ông là động vật bị chi phối bởi nửa thân dưới, một khi hormone của họ được tiết ra nhiều mà không có chỗ giải tỏa thì t*ng trùng sẽ lên não. Nếu cô và giáo sư Khúc ở riêng quá lâu, cô không sợ anh ta bị người phụ nữ khác cướp đi à? Cho dù ý chí của giáo sư Khúc kiên định, chỉ tìm người thỏa mãn dục vọng nhưng với người thích sạch sẽ từ tinh thần đến thể xác như cô còn cần anh ta không?"

Trước giờ Thương Dĩ Nhu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, không phải cô không suy xét chu đáo mà theo bản năng, cô cảm thấy Khúc Mịch sẽ không như thế.

"Không đâu, anh ấy còn ở sạch hơn tôi, đừng nói là để phụ nữ chạm vào, cho dù là đồ phụ nữ từng đụng, anh ấy đều không dùng tay không cầm lấy." Thương Dĩ Nhu buột miệng nói.


"Cô nhớ ra gì rồi hả?" Khang Chỉ Kỳ vội hỏi. Thương Dĩ Nhu nói ký ức của mình dừng lại ở thời điểm hai ngày sau khi Khúc Mịch vào đội hình sự. Trong hai ngày bọn họ không thể tiếp xúc quá nhiều, thế thì làm sao hiểu nhau như vậy?

"Không có, gần đây cứ luôn như vậy. Có một số việc cứ nhảy ra khỏi đầu nhưng tôi lại không nhớ ra."

"Xem ra giáo sư Khúc không còn khổ lâu nữa đâu, cô sắp nhớ ra rồi. Tôi nói mà, nếu tôi có một người yêu mình như vậy thì tôi chắc chắn sẽ không quên!"

"Cô nói xem liệu có phải trong đầu tôi có máu bầm chưa được phát hiện không?"

Dù gì Thương Dĩ Nhu cũng là pháp y, bản thân cô cũng nghi ngờ tình hình của mình hiện tại. Đầu không có vấn đề gì cả, sao lại bị mất trí nhớ ba năm? Chuyện kỳ lạ như vậy cô chưa từng nghe kể. Khúc Mịch đã dẫn cô đi gặp các bác sĩ ở Mỹ và Canada, những chuyên gia đó nhìn cô như nhìn chuột bạch trong phòng thí nghiệm vậy.

"Với thiết bị bây giờ thì có thể khảo sát được hầu hết các vị trí trong não, vấn đề cô nói không tồn tại đâu, thế nên đừng suy nghĩ lung tung nữa. Con người chưa khám phá hết não bộ, ngay cả các nhà khoa học vĩ đại, họ chỉ dùng khoảng 30% công suất của não thôi."

Những gì Khang Chỉ Kỳ nói Thương Dĩ Nhu đều hiểu, bây giờ cô chỉ có thể chấp nhận sự thật. May mà chỉ mất đi một phần ký ức, phần còn lại không có vấn đề gì, nhưng đó hình như lại là ký ức mà cô quý trọng nhất, thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc sống của cô và đã làm tổn thương một vài người. Nhớ lại cảnh Khúc Mịch cô đơn hút thuốc, Thương Dĩ Nhu cảm thấy vô cùng có lỗi.

Khang Chỉ Kỳ nói đúng, cô như thế là không công bằng với Khúc Mịch, còn làm tổn thương tình cảm của anh. Nhưng bảo hai người ngủ chung thì cô lại không dám tưởng tượng.

Đúng lúc này bên kia điện thoại có tiếng em bé gọi mẹ, là Tiểu Dương Dương. Khang Chỉ Kỳ nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Thương Dĩ Nhu đi nấu cơm tối, trong nhà chỉ có tiếng của một mình mình khiến cô thấy vô cùng lạnh lẽo. Cảm giác này với Thương Dĩ Nhu bây giờ là một trải nghiệm mới. Cô cứ nghĩ mình đã quen với cuộc sống chỉ có một mình, nhưng bây giờ, cô lại thấy trong nhà quá trống vắng.


Thương Dĩ Nhu ăn xong rồi đọc sách, xem TV, nhưng có làm gì cô cũng thấy nhàm chán.

Di động đổ chuông, cô vội cầm lên xem, khoảnh khắc thấy người gọi là Khúc Mịch, cô thế mà cảm thấy hạnh phúc.

"Alo."

"Anh về nhà lâu rồi nhưng nghĩ lại thì vẫn thấy nên gọi cho em." Khúc Mịch có vẻ buồn bực. Bây giờ nằm trên giường đôi chỉ có mình anh, cảm giác này hết sức khó chịu.

"Ừ." Thương Dĩ Nhu ngồi ngoài sô pha ôm gối ôm, trên đó có ảnh chụp của cô và Khúc Mịch, "Anh về nhà bình an thì tốt."

"Ăn tối chưa?"

"Ăn rồi, chỉ có khổ qua và trứng chiên." Thương Dĩ Nhu thoải mái chia sẻ những gì mình làm, chính cô không phát hiện bản thân lúc này hệt như làm nũng.

"Yêu tinh!" Khúc Mịch nghiến răng mắng rồi đột nhiên cúp máy.

Gì vậy? Nghe tiếng bíp bíp, Thương Dĩ Nhu không khỏi nghi ngờ. Sao cái người này gọi điện mới nói chuyện mấy câu tử tế đã mắng chửi chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận