Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Sau khi điều tra nhiều mặt, đội hình sự cuối cùng cũng tìm được người đàn ông có sẹo trên mặt, giọng ngọng. Hắn tên Trương Lượng, sống tại phòng 602, khu 2, tòa G, khu Hạnh Phúc, đường Hoa Viên.

Bọn họ vừa đến dãy hành lang đã ngửi thấy mùi hôi thối. Không, nói đúng hơn là múi hôi của thi thể.

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt rút súng ra. Trương Lượng ở bên trong kia là ác ma giết người không chớp mắt, hơn nữa hắn còn vô cùng giảo hoạt.

Lưu Tuấn vội chạy lên đứng trước mặt Khúc Mịch, ở đây người duy nhất không có súng chính là anh.

Mọi người đi dọc theo hành lang tầng sáu, nghe có tiếng bồ câu kêu, cửa phòng 602 khép hờ. Lưu Tuấn đẩy cửa ra liền thấy một người đàn ông cao gầy đang ngồi đưa lưng về phía cửa, đối diện hắn là một cô gái, không, phải nói là thi thể!


Thi thể được đặt dựa vào sô pha đã bắt đầu thối rữa, mùi hôi xuất phát từ đây.

Nghe tiếng động, người đàn ông cao gầy đứng dậy xoay người: "Mấy anh tới rồi."

Hắn phát âm không chuẩn, vết sẹo dữ tợn ở đuôi lông mày kéo dài đến sau tai, mắt to nhưng hơi trợn ra ngoài, miệng thì nhỏ, dù không có vết sẹo kia thì hắn cũng không ưa nhìn mấy.

Dường như đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị bắt, thấy cảnh sát tới, hắn vô cùng bình tĩnh, cũng không có ý định kháng cự. Hắn phối hợp vươn tay, Lưu Tuấn đi qua còng tay hắn lại, mọi người lúc này mới cất súng.


Trương Lượng bị đưa đi, lúc tới cửa hắn còn quay đầu nhìn thi thể ngồi trên sô pha, mỉm cười.

Đồng nghiệp của khoa pháp chứng và Khang Bình nhanh chóng chạy tới, tiến hành kiểm tra nhà và thi thể. Theo kiểm tra sơ bộ của Khang Bình, người chết đã tử vong rất lâu nhưng vì được đông lạnh nên làm chậm quá trình thối rửa, muốn biết thời gian tử vong cụ thể phải đưa về khám nghiệm tử thi.

Trong tủ đông trong nhà có dấu vết cất giữ thi thể. Ngoài ra họ còn tìm được laptop, máy in và lều trại. Những thứ này đều được đưa về cục cảnh sát để kiểm tra kỹ hơn.

Trương Lượng khá thản nhiên, hắn ngồi trong phòng thẩm vấn, thái độ vô cùng phối hợp.


"Cậu là Trương Lượng?" Mạnh Triết chịu trách nhiệm thẩm vấn, Khúc Mịch ngồi cạnh.

Hắn gật đầu: "Mấy anh không cần tốn sức, tôi sẽ khai ra hết, mọi việc đều do một mình tôi làm!"

Thời điểm phá án tốn bao nhiêu công sức, không ngờ tội phạm lại khai dễ dàng như vậy.

"Tất cả đều bắt nguồn từ tiểu thuyết mạng." Hắn nhớ lại, "Tôi thích lên mạng đọc tiểu thuyết, khi Lá Cây Bách còn ở trang web nhỏ tôi đã chú ý đến cô ấy. Khi đó cô ấy chưa nổi tiếng, không, phải nói đúng là chẳng ai quan tâm, không một ai để lại bình luận dưới tiểu thuyết của cô ấy, chỉ có mình tôi là fan trung thành. Chúng tôi kết bạn QQ, trở thành những người bạn không có bí mật. Cô ấy kể cho tôi nghe sự tự ti của mình, trong lúc an ủi cô ấy, lần đầu tiên tôi tự tin đến vậy, thậm chí tôi có cảm thấy bản thân đã tìm được giá trị tồn tại. Cô ấy nói mình xấu xí đến nổi không dám ra đường mua đồ, bình thường toàn đặt đồ trên mạng. Hoàn cảnh của chúng tôi quá giống nhau, tôi cảm nhận được nỗi đau và tuyệt vọng của cô ấy. Tôi gửi ảnh của mình, còn nói cho cô ấy nghe mình có vấn đề về giọng nói. Cô ấy do dự rất lâu mới gửi ảnh. Chúng tôi đều đã để lộ khuôn mặt mà không muốn cho người ngoài biết, quan hệ càng được kéo gần lại. Tôi cổ vũ cô ấy thử đổi trang web, tiểu thuyết của cô ấy rất có chiều sâu, nhưng độ tuổi người đọc ở trang web này toàn là thiếu niên. Cô ấy nghe lời tôi đổi sang trang web lớn, lần này cô ấy nhận được sự ủng hộ, mỗi tháng kiếm được 7000-8000 tệ, hơn nữa còn có nhà xuất bản đề nghị xuất bản sách của cô ấy. Cô ấy cuối cùng cũng thành công, tương lai rạng rỡ đang chờ cô ấy phía trước. Tôi biết mình có chênh lệch với cô ấy nên chủ động xa cách. Nhưng cô ấy lại nói không muốn mất đi người bạn này, còn gửi tiền qua bưu điện cho tôi. Cô ấy biết tôi không có công ăn việc làm, chỉ làm quản lý của trang web trên mạng, tiền lương rất ít. Thật ra cô ấy không cần phải làm vậy, tôi có nhà, lại không thích mua mấy thứ linh tinh nên cuộc sống không thành vấn đề. Cô ấy làm thế tôi vô cùng cảm động, tôi biết cô ấy thật lòng coi tôi là bạn, dù sau này cô ấy có trở nên nổi tiếng hay không cô ấy đều sẽ không chê tôi. Cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô ấy được xuất bản, danh thu rất tốt. Cuốn tiểu thuyết thứ hai cũng nhanh chóng ra mắt, sáng tác của cô ấy bước vào thời kỳ đỉnh cao, ngay lúc này Ruột Cá Hồng đáng chết kia xuất hiện nhận nhầm Vu Ngu là Lá Cây Bách. Lá Cây Bách sợ bị fan chê nên không dám nhận mình là Bong Bóng, thậm chí cô ấy còn nhờ Vu Ngu giúp mình đi tham dự buổi họp mặt fan. Cứ thế Vu Ngu được trải nghiệm cảm giác được hâm mộ, bắt đầu nổi lòng tham, muốn chiếm lấy tất cả. Lá Cây Bách biết cứ tiếp tục như vậy không phải cách, cô ấy bắt buộc phải thay đổi. Sau này cô ấy sẽ có nhiều fans, sẽ còn phải tham gia nhiều buổi ký tặng hơn. Cô ấy thảo luận với tôi việc đi phẫu thuật thẩm mỹ, tôi thấy đây là cách hay, thời nay y học phát triển, phẫu thuật thẩm mỹ vô cùng an toàn. Nhưng chúng tôi đều không ngờ Vu Ngu lại tranh thủ cơ hội này cướp đi thân phận của Lá Cây Bách. Tất cả tin tức trên trang web đều là cô ta, Bong Bóng trong lòng người hâm mộ cũng là cô ta, nhà xuất bản cũng cảm thấy hình tượng của cô ta phù hợp với văn phong này nên quyết định đẩy nhanh tốc độ xuất bản. Vu Ngu bảo trang web lập tài khoản mới cho mình, đổi số điện thoại, còn dọn ra khỏi nhà trọ. Lá Cây Bách không tìm thấy cô ta, lại không đăng nhập được vào trang web, đến tận lúc này Lá Cây Bách vẫn không tin Vu Ngu đã phản bội mình, tôi giúp cô ấy điều tra ID của người giữ tiểu thuyết trên mạng, nhanh chóng tìm ra Vu Ngu."


Khúc Mịch tin Trương Lượng có bản lĩnh này, hắn có thể dễ dàng xóa dấu vết của mình trên mạng, Cố Thành và Tiểu Ni phải hợp tác mới tìm ra hắn. Cơ thể bị dị tật nên từ nhỏ hắn đã bị bạn bè nhạo báng, trước nay chưa từng được công nhận và khen ngợi, nhưng ở trên mạng hắn lại là kẻ mạnh, có thể được người ta ca tụng.

Có lẽ Lá Cây Bách là người bạn duy nhất trong cuộc sống hiện thực của hắn. Lá Cây Bách không chỉ là bạn mà còn là trụ cột tinh thần của hắn. Sự thành công và lột xác của Lá Cây Bách chính là kiệt tác thành công nhất của hắn.

"Lá Cây Bách rất buồn, không chỉ là vì tâm huyết của cô ấy mà còn vì tình cảm. Vu Ngu ở cùng cô ấy hai năm, là chị em thân thiết, thậm chí là người thân. Thời điểm Vu Ngu gặp khó khăn, cô ấy đã vươn tay giúp đỡ, nhưng kết quả Vu Ngu lại là một con rắn độc! Tôi nói có thể giúp cô ấy bằng cách đăng nhập vào tài khoản của Vu Ngu, xóa sạch tất cả tiểu thuyết. Nhưng Lá Cây Bách nói những bộ tiểu thuyết đó là công sức của cô ấy, cái người hâm mộ thích là tiểu thuyết, chúng vô tội. Cô ấy biết Vu Ngu sắp có buổi ký tặng, cô ấy muốn đi vạch trần bộ mặt thật của Vu Ngu, cô ấy luôn tin thế giới này công bằng, đen mãi mãi là đen, trắng mãi mãi là trắng. Nhưng cô ấy quá ngây thơ, trắng và đen trên thế giới này không phải do chúng tôi quy định. Cô ấy bị khinh thường, bị xua đuổi ở buổi ký tặng, cái đám fans kia thích chỉ là vẻ bề ngoài. Lá Cây Bách buồn lắm, cô ấy khóc suốt ba ngày. Lúc này trên mạng lại xuất hiện ảnh của cô ấy trước khi phẫu thuật thẩm mỹ, vô số lời châm biếm lại làm tổn thương cô ấy. Tâm lý của cô ấy bắt đầu trở nên không bình thường, lúc nào cũng ngồi trước máy tính. Cô ấy không ăn không uống cũng không ngủ, cố đến ngày thứ tư thì ngã, đến khi không còn sức đánh máy cô ấy mới chịu ăn cơm, nhưng vừa lấy lại tinh thần là lại bắt đầu sáng tác. Cứ thế trong một tháng ngắn ngủi, cô ấy đã hoàn chỉnh một bộ tiểu thuyết. Tôi đọc cuốn tiểu thuyết ấy, đó là tác phẩm xuất sắc nhất của cô ấy, nếu được xuất bản thì các nhà xuất bản chắc chắn sẽ tranh giành nhau bản quyền. Tôi động viên cô ấy đi gửi bài, cô ấy là người có tài năng, bất kể là khi nào cũng có thể tỏa sáng. Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ sự cổ vũ của tôi lại khiến cô ấy chết nhanh hơn."

Nói tới đây, Trương Lượng tỏ ra áy náy và hối hận.

"Lá Cây Bách cầm bản thảo đi tìm nhà xuất bản, bọn họ đã gặp nhau ở buổi ký tặng trước. Cô ấy cố gắng giải thích mình là Bong Bóng, còn nói ra quá trình mình viết một cuốn sách. Nhưng nhà xuất bản kia lại nói với cô ấy ai là Bong Bóng không quan trọng, quan trọng là fans thích ai. Nếu bây giờ làm rõ việc này thì sách của ông ta sau này ai thèm mua nữa, chẳng phải ông ta phải bồi thường rất nhiều sao? Bản thảo cô ấy viết rất chỉnh chu nhưng muốn xuất bản thì cần danh tiếng, nếu một hai đòi xuất bản cũng được thôi nhưng không thể lấy tên Bong Bóng, hơn nữa giá mua đứt bản quyền là 5000 tệ. Xã hội luôn hiện thực như vậy, chẳng ai quan tâm đúng sai, trong mắt họ chỉ có tiền và lợi ích. Lá Cây Bách không đồng ý xuất bản, cô ấy cầm bản thảo về. Tôi hiểu cảm giác của cô ấy nhưng lại không biết an ủi thế nào. Ngay lúc này chỗ cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ có vấn đề nghiêm trọng, cô ấy lúc này càng khiến người ta khó chấp nhận hơn ngày xưa. Tôi cùng cô ấy đến bệnh viện yêu cầu bồi thường, nhưng toàn bộ quá trình cô ấy đều thờ ơ. Nếu lúc đó tôi chú ý đến sự thay đổi của cô ấy, có lẽ vẫn còn cơ hội giữ cô ấy lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui