Cảnh sát đặc nhiệm xuống hệ thống thoát nước khám xét đã phát hiện một đứa bé bảy tám tuổi bất thường, Vương Hành chỉ thị cho giám đốc bệnh viện cố gắng chữa trị cho cậu bé. Ngoài ra họ còn phát hiện tấm ảnh của Thôi Miểu Miểu và dấu vết của sự sống. Về cơ bản có thể xác định người trốn ở đây là Mã Trì, chẳng qua vẫn chưa tìm được tung tích của hắn.
Mạnh Triết theo sát bảo vệ Lưu Thiết, sợ Mã Trì đột nhiên xông ra dẫn ông ta đi.
Từ vị trí này bọn họ tiếp tục đi về phía công viên, trên đường không còn phát hiện nào khác.
Vương Hằng cau mày hỏi ý kiến của Khúc Mịch xem có cần tiếp tục tìm kiếm hay không. Nếu không thể bắt được hung thủ trong cuộc tìm kiếm này thì cơ hội bắt hắn sẽ khá mong manh, nhưng nếu tiếp tục đi sâu vào trong thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Tuy bọn họ có bản thiết kế, có Lưu Thiết dẫn đường nhưng không có gì đảm bảo an toàn cho cả nhóm. Bọn họ bắt buộc phải xếp hàng đi từng người một, giả sử Mã Trì trốn bên trong, nếu hắn giở trò chặn đường thì chắc chắn sẽ có thương vong.
"Không cần đi tiếp nữa, mọi người lắp camera đi."
Tiếng của Khúc Mịch qua loa được phóng đại đến từng ngóc ngách trong đường nước. Có lẽ từ lúc bọn họ xuống đây, Mã Trì trốn trong bóng tối đã nghe thấy nên bỏ chạy sớm.
Vương Hằng đồng ý ý kiến của Khúc Mịch, ra lệnh cho họ lắp camera độ phân giải cao rồi quay về bằng đường cũ.
Thấy hôm nay không bắt được Mã Trì, Vương Hằng vô cùng sốt ruột. Nhưng Khúc Mịch lại bình tĩnh, thỉnh thoảng còn xem đồng hồ. Khoảng hai mươi phút sau, di động của Khúc Mịch đổ chuông. Anh bắt máy, nghe Lưu Tuấn hào hứng báo cáo.
"Đội trưởng Khúc, bắt được rồi! Đúng như anh đoán, cái tên Mã Trì kia chui ra từ nắp giếng đã bị em bắt lại!"
"Ừ, cậu làm tốt lắm!" Hiếm khi Khúc Mịch khen ai. Bình thường Lưu Tuấn nghịch ngợm, nhưng vào những thời điểm quan trọng thì đều làm việc đâu ra nấy.
Khúc Mịch báo cáo việc này với Vương Hằng, Vương Hằng cười nói: "Hay cho kế dụ rắn ra khỏi hang! Ngay cả tôi cũng không biết gì."
"Không đâu, ông là Thái Tuế trấn giữ núi, dọa tất cả yêu ma quỷ quái bỏ chạy!"
"Khó mà nghe được lời khích lệ từ cậu, xem ra gần đây cậu bớt thờ ơ lạnh lùng rồi." Vương Hằng vỗ vai anh, "Thành phố Nam Giang không thể không có nhân tài như cậu. Nếu cậu đồng ý, hai bên gia đình ủng hộ, sau khi về nước cậu có thể nộp đơn vào hệ thống công an, vị trí cục trưởng để lại cho cậu. Với bằng cấp và kinh nghiệm của cậu, không ai có ý kiến đâu!"
Khúc Mịch chỉ thản nhiên cười nói mình phải về thẩm vấn Mã Trì, sau đó bàn giao công việc. Kể từ khi về nước, anh mới dành vài ngày trọn vẹn cho gia đình, vị trí cục trưởng kia chưa từng nằm trong kế hoạch của anh.
Mã Trì đã bị đưa về đội hình sự, trên người hắn tỏa ra mùi hôi mà ai gặp cũng phải bịt mũi lại.
Không biết đã bao lâu rồi hắn không tắm rửa, tóc thì bết, quần áo không còn màu sắc như ban đầu, móng tay đầy bùn đen.
Hắn bước vào phòng thẩm vấn, chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ.
Khúc Mịch vừa vào liền cau mày đi ra ngoài, cái mùi bên trong anh thật sự không chịu đựng được. Anh nhờ người đưa Mã Trì đi tắm, sau đó đưa về. Mã Trì ngồi yên bất động, ai khuyên cũng như không nghe. Hết cách, Lưu Tuấn lại đành phải đi tìm Khúc Mịch, Khúc Mịch bảo cậu ta nói với Mã Trì Mã Liên Vinh đang ở trong tù chờ hắn.
Nghe vậy, quả nhiên Mã Trì ngoan ngoãn đi tắm. Đến khi quay về phòng thẩm vấn, Mã Trì trông hoàn toàn khác trước.
"Mã Trì, năm nay 27 tuổi, bố là Mã Liên Vinh hiện đang ở trong tù." Khúc Mịch xác nhận thân phận của hắn bằng một câu đơn giản.
Nghe đến cái tên Mã Liên Vinh, hắn nhíu mày, tay vô thức nắm chặt thành đấm.
"Bố tôi sao rồi?" Một lát sau, hắn mới hỏi.
Giọng hắn nghèn nghẹn vì lâu rồi không nói chuyện.
"Ông ta rất khỏe, chỉ lo cho cậu. Tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau. Còn bây giờ thì kể chuyện của cậu đi."
Mã Trì đương nhiên hiểu ý Khúc Mịch. Sự việc đã tới lúc này, hắn biết mình khó thoát cái chết, chỉ mong trước khi chết có thể gặp lại bố một lần.
Câu chuyện của Mã Trì không dài, hắn kể lại vụ giết người đầu tiên của mình. Khi đó hắn mới trốn khỏi bệnh viện tâm thần, đang trong trạng thái suy sụp, bố vào tù, mẹ qua đời, nhà mất, chỉ còn người thân duy nhất là Thôi Miểu Miểu. Tại thời điểm đó, hắn không dám chắc tình cảm Thôi Miểu Miểu dành cho mình. Chỉ cần ai đó nói không tốt, hắn đều trở nên điên cuồng.
Hắn cảm thấy Chu Tĩnh là kẻ chia rẽ mình và Thôi Miểu Miểu nên có ý định giết cô ta. Hắn biết Chu Tĩnh có thói quen chụp ảnh khoe lên mạng nên từ bài đăng mới nhất biết được cô ta đang đi dạo ở trung tâm thương mại.
Vì thế hắn tìm được xe của Chu Tĩnh ở bãi đỗ, sau đó lặng lẽ trốn ở đuôi xe. Chờ Chu Tĩnh tới, hắn bịt miệng cô ta rồi kéo cô ta vào trong xe, cầm dao đâm cô ta vài nhát rồi chở cô ta lang thang ngoài đường, vừa hay gặp một đoạn đường đang thi công, nắp cống mở, đằng trước có biển báo để đề phòng người qua đường bất cẩn ngã xuống.
Hắn lập tức nghĩ ra chỗ vứt xác. Ngày xưa khi sửa chữa hệ thống thoát nước, hắn từng tham dự thiết kế bản vẽ, còn đến công trình quan sát học tập. Hắn vẫn nhớ vài con đường trong hệ thống, trong đó có một con đường thông đến nhà hắn.
Hắn ném thi thể ở phía đông thành phố, sau đó theo đường hầm dễ dàng về nhà. Dùng cách này để về nhà, hắn cảm thấy cuộc đời đúng là thay đổi một cách chóng mặt. Mấy hôm trước hắn còn là sinh viên tràn ngập lý tưởng và khát vọng, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể trốn dưới cống nước như chuột nhắt.
"Về đến nhà, nhìn mọi thứ thân quen, tôi có cảm giác mình sắp điên thật rồi. Tôi biết từ khoảnh khắc tôi giết Chu Tĩnh, tôi đã không thể trở về ngày xưa nữa. Tôi lấy tấm ảnh chụp Miểu Miểu đi, định lén gặp cô ấy lần cuối, sau đó kết thúc cuộc đời của mình." Nhắc tới Thôi Miểu Miểu và bố mẹ, trên khuôn mặt của Mã Trì mới để lộ chú cảm xúc, "Tôi gọi điện cho Tôn Dĩnh, hẹn cô ta ra ngoài gặp. Tôi muốn cô ta giúp mình hẹn Miểu Miểu ra, tôi chỉ cần đứng nhìn cô ấy từ xa là được. Nhưng cô ta lại nói rất nhiều lời cay nghiệt với tôi, tôi không kiềm chế được cảm xúc nên siết cổ cô ta. Thấy cô ta chết rồi, tôi kéo cô ta xuống hệ thống thoát nước, đặt cạnh thi thể của Chu Tĩnh. Tôi quay về nhà định tự sát thì phát hiện một bức thư nhét ở khe cửa. Thời đại này rất ít khi viết thư nên tôi thấy rất kỳ lạ. Lần trước tôi về chưa có bức thư này, rốt cuộc là ai gửi? Tôi vội mở ra xem, nội dung bên trong thật sự làm tôi chấn động. Cũng nhờ bức thư đó mà tôi đã từ bỏ suy nghĩ tự sát."
Nói đến đây, Mã Trì nghiến răng nghiến lợi.
"Bức thư đó đâu?" Bức thư kia rốt cuộc đã viết gì mà khiến một người sắp từ bỏ sinh mệnh lại thay đổi suy nghĩ? Khúc Mịch đoán trừ tình yêu thì chỉ có thù hận mới cho hắn sức mạnh lớn như vậy.
Quả nhiên, điều mà Mã Trì thuật lại tới đây hoàn toàn nằm trong suy đoán của anh: "Cả đời tôi cũng không thể nào quên được nội dung trong bức thư đó. Trong thư nói bố tôi bị oan, thật ra ông ấy là một lãnh đạo tốt. Cả nhà chúng tôi không ai biết căn biệt thự kia từ đâu ra, sự thật là có kẻ lừa cậu tôi, gạt bố tôi sập bẫy. Cậu tôi là người bình thường, chỉ biết khoe khoang mình có anh rể làm chính trị. Nếu không phải bị bố tôi mấy lần, cậu tôi chắc chắn sẽ lấy danh nghĩa của bố tôi ra ngoài lừa bịp. Người ta giả bộ có lòng tốt mời cậu tôi làm việc, còn thanh toán bằng biệt thự nên cậu tôi mới đồng ý. Đến khi thanh tra đến kiểm tra, cậu tôi có nói mình làm việc cho người ta thì ai mà tin chứ? Vậy nên cuối cùng mới liên lụy đến bố tôi, đáng giận nhất là sau chuyện đó, mẹ tôi... Tôi cũng vì vậy mà giết người, gia đình chúng tôi một người chết, một người vào tù, tôi thì sống trốn chui trốn nhủi. Tôi nhất định phải tìm ra kẻ hại bố tôi, nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết!"
Hai năm trôi qua, nước mắt của hắn sớm đã cạn. Bây giờ nhắc đến những việc đó, dù thấy đau lòng nhưng hắn vẫn không rơi một giọt nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...