Sự xuất hiện của Vương Tấn giúp vụ án có bước đột phá. Theo manh mối hắn cung cấp, Khúc Mịch đặt mọi nghi ngờ về phía Mã Trì.
Nhưng sau khi sắp xếp tất cả manh mối về Mã Trì, cảnh sát bọn họ phát hiện một chi tiết vô cùng kỳ lạ.
Thi thể của Tôn Dĩnh và Chu Tĩnh được phát hiện ở đường thoát nước phía đông thành phố, còn hiện trường vụ án là con hẻm nhỏ. Con đường ngắn nhất nối hai nơi này cũng phải 1km. Sau khi giết Tôn Dĩnh ở con hẻm, tại sao Mã Trì phải đi qua mấy con phố để vứt xác chứ?
"Tôi cảm thấy Tôn Dĩnh không tử vong ngay lúc đó. Mã Trì siết cổ khiến Tôn Dĩnh ngất rồi đưa cô ta đi, sau đó giết cô ta rồi vứt xác ở chỗ ống thoát nước phía đông thành phố."
Suy đoán của Mạnh Triết là có căn cứ. Theo lời khai của Vương Tấn, nhờ ánh đèn xe hắn mới quay đầu thoáng nhìn. Thử nghĩ xem, ánh đèn chiếu vào con hẻm, Mã Trì chắc chắn cũng phát hiện. Trong tình huống như vậy, rất có khả năng hắn sẽ lựa chọn bỏ trốn.
Có người gật đầu tán đồng, nhưng cũng có người có ý kiến khác.
"Em không đồng ý ý kiến của anh Mạnh, em nghĩ Mã Trì lúc đó đã mất hết lý trí. Hắn là kẻ dễ nổi nóng, là người cảm xúc không ổn định, trong tình huống ấy không thể suy nghĩ quá nhiều. Vậy nên em nghĩ khả năng Tôn Dĩnh bị giết ngay tại chỗ khá cao. Còn địa điểm vứt xác, tạm thời em chưa giải thích được."
Chỗ chưa giải thích được thì phải đi thực địa khảo sát, Khúc Mịch dẫn Thương Dĩ Nhu đến con hẻm, hơn nữa còn vào nửa đêm. Vì một dãy nhà bên cạnh con hẻm đã bị phá hủy nên con hẻm không còn tối như lần trước.
"Chúng ta thử diễn lại cảnh ở hiện trường, em giả làm Tôn Dĩnh, còn anh là Mã Trì." Khúc Mịch dẫn Thương Dĩ Nhu tới để nhập vai vào vụ án tố hơn, "Em sẽ không sợ đúng không? Yên tâm, anh không phải Mã Trì, dù em có làm gì anh cũng không nổi điên đâu."
Thương Dĩ Nhu sao có thể không tin anh? Trên đời này người không thể làm hại cô nhất là anh, việc này Thương Dĩ Nhu hoàn toàn không nghi ngờ.
"Bắt đầu thôi." Thương Dĩ Nhu đã chuẩn bị xong.
Cô đứng đối mặt với Khúc Mịch, tưởng tượng mình là Tôn Dĩnh, lần này hẹn gặp là để giúp Thôi Miểu Miểu chấm dứt tình cảm của họ.
"Anh thật sự không bị điên?"
Trong điện thoại chắc chắn Mã Trì đã một mực khẳng định vấn đề này với Tôn Dĩnh, nếu không cô ta cũng không dám một mình đi gặp hắn.
Khúc Mịch gật đầu: "Không nói mấy việc đó, hôm nay tôi hẹn cô ra đây là vì Miểu Miểu. Tôi không tìm được cô ấy, cũng không liên lạc được, cô có thể giúp tôi không?"
"Cô ấy ra nước ngoài chữa bệnh rồi." Thương Dĩ Nhu tỏ ra mất kiên nhẫn, "Tại anh, Miểu Miểu bị trầm cảm. Bệnh này không phải đột nhiên có, hai người ở bên nhau, chẳng lẽ anh không hề hay biết sao? Anh luôn nói mình yêu cô ấy nhưng tới lúc quan trọng, trong lòng anh chỉ có mỗi anh. Với tình hình bây giờ, anh đã không thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy, chi bằng buông tay. Anh đừng xuất hiện trước mặt Miểu Miểu, để cô ấy hoàn toàn quên anh đi. Nếu tôi là anh, tôi sẽ dùng cái chết để tạm biệt, dù gì sống cũng không còn hy vọng nữa, chi bằng khiến Miểu Miểu hết hy vọng. Tôi nói thật với anh, Miểu Miểu không về nước nữa đâu. Gia đình đã đính hôn cho cô ấy ở nước ngoài, nghe đâu là quý tộc, nhà người ta có cả vườn nho có tiền cũng không mua được."
"Cô nói bậy! Miểu Miểu sẽ không phản bội tình yêu của chúng tôi!"
"Đồ ngốc còn tưởng mình là thần thánh!"
Mắng xong, Thương Dĩ Nhu quay đầu bỏ đi.
Khúc Mịch ở phía sau siết cổ cô, ngay giây sau lập tức buông ra.
"Mã Trì là người thiếu tự chủ, khi gặp nhiều biến cố càng dễ mất khống chế cảm xúc. Vương Thành nói đúng, trong tình huống như vậy hắn sẽ càng dùng sức. Tôn Dĩnh hẳn chết ngay tại chỗ, đây là hiện trường vụ án đầu tiên." Khúc Mịch đưa ra kết luận, sau đó quan sát xung quanh.
Đột nhiên có tiếng động khác thường.
Anh nhìn theo âm thanh thì phát hiện Thương Dĩ Nhu đang cúi đầu: "Anh giúp em đi, gót giày cao gót của em kẹt vào cống nước rồi."
Bình thường Thương Dĩ Nhu không mang giày cao gót nhưng hôm nay cô tiễn gia đình Khang Chỉ Kỳ ra sân bay nên nổi hứng mang, đến tối Khúc Mịch lại kéo cô đến đây nên cô chưa kịp thay giày.
Khúc Mịch vội quay lại, cúi đầu nhìn, gót giày của Thương Dĩ Nhu đang mắc kẹt giữa miệng cống. Anh bảo Thương Dĩ Nhu rút chân ra trước, sau đó lắc nhẹ chiếc giày, chiếc giày dễ dàng được lấy ra.
Trong lúc Thương Dĩ Nhu mang giày, anh vẫn còn ngồi xổm quan sát rồi mở nắp cống ra. Cái nắp dễ dàng được dịch chuyển, bên trong tối om không thể thấy gì.
Khúc Mịch nhìn bên dưới một lúc rồi đậy nắp cống lại.
"Đi theo anh tới hai nơi nữa." Khúc Mịch nắm tay Thương Dĩ Nhu rời khỏi con hẻm, lên xe.
Anh chở Thương Dĩ Nhu đến nhà họ Mã, hai người vào sân, Khúc Mịch không định vào trong mà chỉ xem xét trong nhà. Quả nhiên anh tìm thấy một cái nắp cống thoát nước bị lỏng, chắc chắn có người thường xuyên sử dụng.
Bọn họ lại đến chỗ cống thoát nước ở gần công viên, cũng là nơi phát hiện thi thể của Mã Nghênh Xuân. Phía đông thành phố đang khởi công, đường thoát nước đã bị phá hủy, tạm thời không kiểm tra được.
Trời đang tối nhưng Khúc Mịch lại đi xem cống thoát nước khắp nơi, bên dưới vừa dơ vừa hôi còn đen như mực, Thương Dĩ Nhu thật sự không biết anh muốn xem cái gì.
"Mạnh Triết, cậu có sơ đồ hệ thống thoát nước của thành phố đúng không? Gửi tôi một bản. Đúng rồi, chỗ xảy ra vụ nổ, đường ống thoát nước sao rồi?" Khúc Mịch gọi điện cho Mạnh Triết.
Khi anh về đến nhà, Mạnh Triết cũng gửi bản thiết kế qua, đồng thời trả lời: "Nhân viên kỹ thuật đã kiểm tra xong, những chỗ bị phá hủy đa phần đều đã cũ và ngừng sử dụng. Đường ống mới bị tổn hại không nghiêm trọng, đã sửa chữa xong. Tôi đã hỏi các chuyên gia, những thứ làm ngầm dưới lòng đất không thể sai sót dù chỉ một chút. Ngày xưa bản vẽ này do một chuyên gia nước ngoài phó thị trưởng Mã mời về vẽ. Vì có những chỗ mượn lại thiết kế cũ nên tình hình càng phức tạp."
"Có nghĩa là người hiểu rõ nhất hệ thống thoát nước của thành phố Nam Giang là Mã Liên Vinh?" Khúc Mịch hỏi.
Thấy Mạnh Triết gật đầu, anh suy nghĩ một lát.
"Không, vẫn còn một người nữa."
"Đội trưởng Khúc, ý anh là... Mã Trì?"
"Ừ, cậu quên chuyên ngành đại học của Mã Trì là gì rồi sao? Hơn nữa bản vẽ này được thiết kế vào năm năm trước, thời điểm Mã Trì là sinh viên năm ba đại học."
"Anh đang nghi ngờ Mã Trì... Nhờ vào hệ thống thoát nước mà vứt xác?"
Có thể đưa thi thể từ phía đông thành phố đến công viên, còn không bị mọi người phát hiện, di chuyển dưới lòng đất là cách hay nhất.
"Ừ. Mã Trì đã mất tích hai năm, cảnh sát và Thôi Trì cũng không thể tìm thấy hắn. Tôi luôn nghĩ hắn rốt cuộc đang trốn ở đâu. Có lẽ hắn đã không còn ở thành phố này, nhưng tình yêu của hắn ở đây, sao hắn có thể không quay về!" Khúc Mịch quyết định ngày mai sẽ đi gặp Mã Liên Vinh, xem có thể có được manh mối gì không.
Hôm sau, Khúc Mịch đến trại giam chung của thành phố Nam Giang và Bắc Hải. Tuy không phải thời gian người nhà thăm tù, nhưng với thân phận của mình, Khúc Mịch dễ dàng gặp được Mã Liên Vinh.
"Cậu là phóng viên hay tác giả?" Thấy Khúc Mịch, Mã Liên Vinh hỏi.
"Tại sao ông lại hỏi như vậy?"
Khúc Mịch quan sát Mã Liên Vinh ngồi đối diện, tinh thần khá tốt, ăn nói hùng hồn.
Khúc Mịch lập tức đưa ra kết luận nội tâm người này cực kỳ vững.
"Bởi vì mấy năm qua người đến thăm tôi nếu không phải phóng viên thì là tác giả viết sách, nhất là mấy tác giả viết sách, họ đều muốn dùng câu chuyện của tôi đều sáng tác, tiếc là họ đều uổng công. Chàng trai, cậu muốn làm gì thì làm cái đó đi, tôi sẽ không nói gì cả."
"Tôi tới không phải để nghe ông kể chuyện năm xưa ông rơi đài thế nào, tôi muốn nhờ ông xem giúp cái này." Khúc Mịch đặt bản thiết kế hệ thống thoát nước lên bàn, đẩy đến trước mặt ông ta, "Tôi biết ông là chuyên gia trong lĩnh vực này, hơn nữa thời điểm nâng cấp hệ thống, ông thường xuyên đến công trường cùng ăn cùng ngủ với công nhân. Vậy nên ông là người có quyền lên tiếng nhất về bản thiết kế này."
Nhìn bản thiết kế, Mã Liên Vinh cảm thán: "Nhớ hồi đó còn làm bên sở xây dựng, tôi đã đề xuất cải tạo hệ thống thoát nước cũ. Khi đó tôi có nhiều tham vọng, rất muốn làm gì đó cho người dân. Hơn nửa tháng tôi không về nhà, con trai tôi cứ mỗi cuối tuần đều từ trường đại học đến tìm tôi. Nó cũng học ngành này nên muốn ở công trường hỗ trợ tôi. Khi đó tuy vất vả nhưng lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong sự nghiệp của tôi. Đến khi tôi lên chức phó thị trưởng, suốt ngày tôi chỉ có ở phòng họp."
"Con trai ông? Là Mã Trì bị nhà trường đưa vào bệnh viện tâm thần, sau đó trốn viện, mất tích đến bây giờ đúng không?"
"Con trai tôi không bị bệnh!" Mã Liên Vinh lập tức phản bác.
Khúc Mịch phát hiện ra một vấn đề. Thời điểm nhắc đến con trai, cảm xúc của ông ta vô cùng ổn định, nhưng khi nghe anh nói Mã Trì bị bệnh, ông ta lại sốt ruột nóng nảy. Điều này chứng minh ông ta rất quan tâm đến trạng thái tinh thần của con trai mình chứ không quan tâm hắn ở đâu, có an toàn không. Nói cách khác, Mã Liên Vinh cảm thấy con trai mình rất an toàn, không cần lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...