Kỹ thuật phục hồi khuôn mặt của Dương Thâm thuộc hàng tốt nhất nước, diện mạo sau khi được hồi phục tương tự người thật lên đến 90%.
Việc phục hồi khuôn mặt lần này khá thành công. Khúc Mịch bảo Cố Thành sàng lọc lại trong danh sách trăm người mất tích, nhanh chóng tìm được hai người có khuôn mặt tương tự.
Người đầu tiên tên Chu Tĩnh, 22 tuổi, sinh viên đại học năm ba, điều kiện gia đình khá giả, bố sở hữu một công ty riêng. Bất kỳ ai có tiền đều có thể theo học trường đại học của cô ta, đa phần không có ai học hành nghiêm túc. Bình thường cô ta chỉ ăn chơi, có khi đi bar cả đêm không về ký túc xá.
Trước khi biến mất, cô ta đã biến mất năm ngày, gia đình gọi điện liên tục nhưng điện thoại luôn trong trạng thái tắt máy, vậy nên họ mới đến trường tìm nhưng đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để điều tra, cảnh sát tìm kiếm đến giờ vẫn không có kết quả.
Người còn lại tên Tôn Dĩnh, 21 tuổi, tự mở một tiệm cà phê sau khi tốt nghiệp cấp ba, gia đình khá giả nhưng họ thấy con gái mình không thích học nên cho cô ta mở tiệm cà phê để đỡ buồn chán. Nhiều ngày liên tiếp cô ta không về nhà, cũng không ở tiệm cà phê nên mọi người báo cảnh sát. Tương tự, cảnh sát điều tra không có kết quả.
Không ngờ sau hai năm, cả hai đều biến thành bộ xương trắng, được phát hiện dưới hệ thống thoát nước. Khúc Mịch lục lại những vụ án năm xưa, dò hỏi một cái tên khá quen trong danh sách.
"Đội trưởng Khúc, Thôi Miểu Miểu này là con gái của Thôi Hải." Vương Thành cũng phát hiện ra điều bất thường, hai mắt sáng rực, "Cô ta và hai nạn nhân là bạn thân, thảo nào con nhà giàu đều là những kẻ phá gia bại sản."
Cảnh sát ghi chép lời khai vô cùng chi tiết, qua điều tra những người xung quanh nạn nhân, không hề phát hiện điều gì đáng ngờ.
Khúc Mịch nhờ người đi thông báo cho hai gia đình, lấy mẫu DNA để đối chiếu.
Kết quả đối chiếu DNA có ngay, chứng thực hai bộ hài cốt dưới hệ thống thoát nước là Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh. Hai nhà vốn còn chút tia hy vọng sau khi biết tin liền bật khóc trong đau đớn. Họ đưa hài cốt về tổ chức tang lễ. Hai gia đình vốn quen biết nhau, hai cô gái còn là bạn thân, lại chết cùng một nơi, vậy nên tang lễ được tổ chức đơn giản cùng nhau, thậm chí nơi chôn cũng ở cạnh nhau.
Khúc Mịch dẫn người đến tham gia tang lễ, ở đây, anh gặp khá nhiều người quen.
Có Vương Minh, Thôi Hải và vài nhân vật nổi tiếng trên thương trường, trong đó có một người phụ nữ mặc đồ đen đeo kính râm khiến Khúc Mịch chú ý. Cô ta cao gầy, đồ mặc trên người tuy nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại vô cùng xa hoa. Từ đầu đến cuối cô ta luôn đi theo Thôi Hải, chắc chắn là Thôi Miểu Miểu.
Thấy tang lễ chưa kết thúc cô ta đã bỏ đi, Khúc Mịch vội đuổi theo.
"Thôi Miểu Miểu."
Nghe có người gọi tên mình, cô ta quay đầu nhìn.
Cô ta không quen Khúc Mịch nên nhíu mày.
"Tôi là cảnh sát hình sự phụ trách điều tra vụ án của Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh."
Thôi Miểu Miểu tỏ ra khinh thường: "Xin lỗi, tôi còn có việc."
Vừa nói hết câu, cô ta lập tức xoay người.
"Không phải cô là bạn thân của họ à? Bây giờ hai người họ được ở cạnh nhau, cô không muốn tiễn họ thêm một lát hả?"
Thôi Miểu Miểu giật mình dừng lại.
"Anh có ý gì? Anh nghi ngờ tôi giết họ?"
"Trước khi tìm ra hung thủ, bất kỳ ai cũng đáng nghi! Hơn nữa không thể phủ nhận sự thật cô là bạn thân của họ, thời gian đi với nhau còn nhiều hơn gia đình. Nhưng hai năm trước khi cảnh sát điều tra, cô chỉ nói mình không biết, bản thân cô rất đáng nghi."
"Chúng tôi xảy ra mâu thuẫn, đã lâu rồi tôi không liên lạc với họ nên không biết tình hình của họ. Lúc sau cảnh sát tới hỏi thăm tôi, tôi mới biết họ mất tích." Chu Miểu Miểu có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Ba người tại sao lại có mâu thuẫn?" Khúc Mịch hỏi tiếp.
"Vì Mã Trì. Bọn họ đều khuyên tôi chia tay với Mã Trì, còn hạ nhục anh ấy trước mặt mọi người, vậy nên tôi đã tuyệt giao với họ." Nhắc đến cái tên này, cô ta rầu rĩ nói, "Tĩnh Tử và Dĩnh Tử mất tích hai năm, đến khi tìm được chỉ còn bộ xương khô. Không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu, còn sống hay không."
Xem ra cô ta thật sự có tình cảm với Mã Trì. Chỉ nhờ chi tiết này, Khúc Mịch đã có ấn tượng tốt hơn với cô ta.
"Có thể nói tôi nghe chuyện của Mã Trì không?" Khúc Mịch mời cô ta ngồi xuống.
Đã lâu rồi không có ai nhắc đến người này với cô ta, bây giờ ký ức như hồng thủy dâng trào, cô ta muốn kết hết dù đối phương là ai.
"Chắc anh cũng biết, tôi và Mã Trì là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt. Chúng tôi hẹn nhau cùng thi lên thạc sĩ, sau đó không dựa dẫm vào gia đình nữa, tự xây dựng sự nghiệp. Nhưng chỉ trong một đêm mọi thứ đều thay đổi, anh ấy trở thành con trai của quan tham ô, bị bạn bè kỳ thị. Anh ấy có tâm sự nhưng không chịu kể cho tôi nghe, cứ giữ trong lòng. Ba tháng sau đó, anh ấy không chịu nổi áp lực nữa, bị ban giám hiệu nhà trường đưa đến bệnh viện tâm thần. Tôi đi thăm nhưng không được cho vào. Ai ngờ hôm sau anh ấy trốn viện. Bệnh viện tâm thần đó là bệnh viện công lập, cơ sở hạ tầng không tốt, quản lý lại lơi lỏng, đó không phải lần đầu có bệnh nhân trốn viện. Nhưng những bệnh nhân khác đều được tìm thấy, hoặc là người hoặc là thi thể. Nhưng tôi sợ nghe được kết quả, sợ không thể gặp lại anh ấy nữa. Tôi thật sự không hiểu tại sao anh ấy lại chịu đựng áp lực kém như vậy? Bố tôi đã cố gắng giúp chú Mã, còn giữ lại nhà cho họ, hỗ trợ anh ấy học lên. Chỉ cần anh ấ nghĩ thoáng hơn, chúng tôi vẫn còn một tương lai tươi đẹp. Có khi tôi thật sự hận anh ấy. Anh ấy không quan tâm đến tình cảm với tôi thì thôi, ngay cả bố mình ở trong tù cũng mặc kệ. Nhưng tính ra chúng tôi đều sống trong nhung lụa từ bé, từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu khổ, đột nhiên trời sập, nếu đổi lại là tôi tôi cũng không chịu nổi. Đồng chí cảnh sát, anh điều tra giúp tôi đi. Mã Trì chắc chắn không chết, chắc anh ấy đang sống ở đâu đó thôi. Tinh thần anh ấy đang không ổn, mấy năm nay lang thang bên ngoài, không biết bị ngược đãi thế nào. Tôi cầu xin anh, giúp tôi tìm anh ấy đi. Từ khi biết Tĩnh Tử và Dĩnh Tử chết, tôi lại mơ thấy ác mộng. Tôi mơ thấy Mã Trì biến thành ăn may lang thang trên phố. Anh ấy gọi tôi, bảo tôi cứu anh ấy."
Nói tới đây, cô ta bật khóc, bất thình lình kéo ống tay áo của Khúc Mịch.
"Miểu Miểu!" Khúc Mịch đang định tránh đi thì nghe có tiếng quát lớn, "Con ở đây làm gì? A Tài đâu, sao không ở cạnh con?"
Thôi Miểu Miểu buông tay, Khúc Mịch quay đầu thì thấy Thôi Hải đang đi tới.
"Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con cứ lo học lên thạc sĩ, chuyện của Mã Trì bố sẽ cố gắng. Mấy năm nay con đã hi sinh cho cậu ta quá nhiều rồi. Con gái, con không thể vì một tên đàn ông mà tự hủy cuộc đời mình. Con còn trẻ, còn tương lai. Nếu bây giờ Mã Trì ở đây, cậu ta chắc chắn cũng không muốn thấy con thế này. Con sống tình cảm là tốt, nhưng con không thể đánh mất dũng khí để sống. Bố thật sự hối hận vì đã nuông chiều con. Mã Trì cũng vậy, một thằng đàn ông có thể thất bại nhưng không thể gục ngã!"
Thôi Miểu Miểu dần bình tĩnh lại. Hai năm qua, cô ta tưởng mình đã bước ra khỏi cơn ác mộng, nhưng hôm nay nhận được tin bạn cũ qua đời, cô ta mới quay lại trạng thái cũ.
"Con hiểu những gì bố nói. Trong tính cách của Mã Trì có một phần yếu đuối, nhưng ai trong chúng ta lại không như vậy? Con muốn quên anh ấy, thậm chí hy vọng anh ấy chưa từng xuất hiện, nhưng những ký ức trong quá khứ lại luôn in sâu trong tâm trí của con. Con muốn quên nhưng không quên được."
Thôi Hải tới ôm con gái, vỗ nhẹ lưng cô ta: "Con gái ngốc, để bố gọi bác sĩ Vương đến cho con. Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Thôi Miểu Miểu nằm trong lòng Thôi Hải, lặng lẽ khóc. Có một người đàn ông mặc đồ cổ phong bước tới, trông như vệ sĩ. Thôi Hải bảo anh ta đưa Thôi Miểu Miểu lên xe rồi đưa về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều gọi bác sĩ Vương tới khám.
Nhìn bóng lưng con gái, Thôi Hải thở dài.
"Đội trưởng Khúc, tính tình đứa con gái này giống tôi nhất, làm gì cũng quyết đoán bướng bỉnh. Mã Trì cũng vô cùng ưu tú, tôi định sau này sẽ giao công ty cho hai đứa nó quản lý, không ngờ... Đây là khó khăn mà Miểu Miểu bắt buộc phải vượt qua. Miểu Miểu là đứa con gái tôi yêu thương nhất, thân thế của con bé chắc đối trưởng Khúc cũng biết." Nhắc tới việc này, Thôi Hải buồn rầu.
Thôi Hải xuất thân từ một gia đình nghèo khó, để đạt được vị trí của ngày hôm nay là nhờ khả năng của chính ông ta, ngoài ra còn nhờ vào bố vợ. Nhưng kết hôn nhiều năm vợ ông ta không thể sinh con, bọn họ chỉ đành nhận nuôi con cả Thôi Chấn. Không ngờ đứa bé kia lên ba tuổi lại mắc bệnh bại liệt, để lại di chứng ở chân trái.
Theo chính sách, bọn họ nhận nuôi thêm Thôi Minh. Nhưng ba năm sau, vợ của Thôi Hải lớn tuổi vậy mà sinh được đứa con gái khiến cả nhà vô cùng hạnh phúc.
Vợ chồng nhà họ Thôi rất quan tâm, cố gắng bồi dưỡng hai đứa con trai. Thôi Hải tuy bị khuyết tật ở chân nhưng lại vô cùng xuất sắc. Hắn tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, còn đi du học, vốn dĩ hắn làm việc cho một công ty sinh học nhưng vì Thôi Minh xảy ra chuyện, Thôi Hải từ chức tiếp quản công ty nên hắn phải về nước giúp đỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...