Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Vương Thành không có xe nên Khúc Mịch đưa cậu ta về ký túc xá của đội hình sự. Từ đầu đến cuối Khúc Mịch không nói gì, Vương Thành thấy bầu không khí trong xe quá căng thẳng nên chủ động nói chuyện.

"Đội trưởng Khúc, Thôi Hải kia ở trước mặt người ta luôn kiêu ngạo hất mặt, chỉ có với anh mới khom người thôi. Anh đúng là lợi hại."

Khúc Mịch không tỏ ra vui vẻ gì, cũng không trả lời. Bầu không khí trong xe càng trở nên xấu hổ.

Ngay khi Vương Thành thấy mất tự nhiên, Khúc Mịch hỏi: "Cậu cảm thấy Thôi Hải thế nào?"

"Kiêu ngạo, trục lợi, rất tham vọng, giỏi nịnh nọt, ăn nói quen thói quan liêu."

"Đánh giá của cậu chỉ toàn mặt tiêu cực." Khúc Mịch nhìn cậu ta qua kính chiếu hậu, "Co được dãn được, có thủ đoạn, có mưu lược, hơn nữa lý trí máu lạnh đến mức tự chặt cánh tay để bảo vệ bản thân. Nếu vào thời điểm chiến tranh, ông ta chắc chắn sẽ là một anh hùng vĩ đại."

"Đội trưởng Khúc, có phải anh nghi ngờ những gì Thôi Minh làm đều do bố của hắn sai khiến đúng không?" Trước khi tiếp xúc với Thôi Hải, Vương Thành đã tìm hiểu mọi chuyện về ông ta, biết được sự việc xảy ra hai năm trước. Thôi Minh bị kết án chung thân nhưng gần đây sửa thành hai mươi lăm năm do cải tạo tốt.

Khúc Mịch lại im lặng.

Xe đến trước ký túc xá của đội hình sự.

"Đội trưởng Khúc, cảm anh anh đã đưa em về." Vương Thành cảm ơn xong định xuống xe.


"Còn trẻ đừng vội phán xét, phải học giữ bình tĩnh." Khúc Mịch nói, "Về phòng nếu ngủ không được thì nghĩ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, có ý tưởng gì cứ gọi điện cho tôi."

Vương Thành gãi đầu nhìn Khúc Mịch lái xe đi. Cậu ta đang định lên lầu thì đột nhiên có người vỗ vai khiến cậu ta giật mình run rẩy.

"Anh Lưu, sau này đừng hù người ta vậy nữa!" Thấy Lưu Tuấn đứng sau lưng, Vương Thành thở phào.

"Có gì phải sợ, là cảnh sát hình sự dương khí của chúng ta nặng lắm, không có cô hồn dã quỷ nào dám tới gần đâu, còn con người thì càng không cần phải sợ." Lưu Tuấn đứng trên lầu thấy Khúc Mịch chở Vương Thành về nên vội chảy xuống, "Đi thôi, tôi đã chuẩn bị bia với đậu phòng, chúng ta lên trên uống mấy ly đi."

"Em không có tâm trạng nhậu đâu, đội trưởng mới Khúc giao bài tập cho em."

"Bài tập gì? Tôi giúp cậu." Lưu Tuấn khoác vai Vương Thành, kéo cậu ta lên lầu.

Là cảnh sát hình sự, họ phải sẵn sàng làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào. Hai người họ chỉ có một chai bia, tuy nói là nhậu nhưng chẳng khác nào súc miệng.

Nghe Vương Thành kể lại buổi gặp mặt, Lưu Tuấn cũng phải suy nghĩ.

"Tôi nghĩ ra rồi!" Lưu Tuấn vỗ đùi, "Là thời điểm! Hai bộ hài cốt tìm thấy dưới hố ga tử vong hai năm trước, hai năm trước phó thị trưởng Mã rơi đài, hai năm trước kế hoạch công viên giải trí của Thôi Hải bị gác lại, ba việc này tưởng chừng không có liên quan nhưng thật ra có liên quan tới nhau."

"Đúng vậy, sao em không nghĩ ra nhỉ? Anh Lưu lợi hại quá, có điều vẫn thua đội trưởng Khúc."


Lưu Tuấn nghe thế không hề giận: "Miệng cậu tuy ngọt nhưng tốt hơn vẫn nên giữ mồm giữ miệng. Nếu cậu khen tôi hơn đội trưởng Khúc, tôi sẽ lập tức bỏ đi, sau này mặc kệ cậu. Cậu đã gọi tôi là anh, tôi mới góp ý cho cậu một chút. Là cảnh sát hình sự, chúng ta phải làm việc nhờ vào cái đầu chứ không phải tay chân. Thời nay tội phạm IQ cao, nếu không có đầu óc chúng ta chắc chắn sẽ không đấu lại chúng. Tôi biết cậu là quán quân vật lộn tự do, nhưng thứ đó đôi khi không có tác dụng. Tôi đi theo đội trưởng Khúc phá nhiều vụ án lớn nhưng chưa từng cần dùng đến súng. Tôi nói cậu nghe, đội trưởng Khúc của chúng ta là Khổng Minh chuyển thế, trên đời này không có vụ án nào mà anh ấy không phá được, không có phạm nhân nào anh ấy không cạy được miệng ra!"

Lưu Tuấn nói đến nổi nước miếng bay tứ tung, còn Vương Thành hâm mộ đến nổi hai mắt tỏa sáng, chỉ tiếc bản thân không tốt nghiệp sớm hơn để tận mắt chứng kiến giây phút lịch sử của Khúc Mịch.

Khúc Mịch hắt xì hai cái liên tục, không biết ai cứ nhắc đến mình. Anh đậu xe trước cục cảnh sát, thấy Thương Dĩ Nhu và một người đàn ông cùng đi ra.

Anh mở cửa xe, vẫy tay với họ: "Tiểu Nhu, Dương Thâm, ở bên này."

Hai người lên xe, Dương Thâm cười nói: "Biết hai người về nước, tôi định rủ hai người đến Bắc Hải chơi, không ngờ chưa kịp tiếp đãi đã làm phiền hai người rồi."

"Gia đình anh đang đi nghỉ dưỡng lại bị em gọi điện làm phiền, bọn em mới thấy ngại đấy. Nhắc đến khả năng phân tích hộp sọ thì đại sư huynh là nhân tài trong nghề. Ban đầu bí thương Vương định liên lạc với lãnh đạo Bắc Hải để tạm thời điều anh đến đây mấy hôm, nhưng với quan hệ của chúng ta thì làm vậy xa lạ quá."

Hiện giờ Thương Dĩ Nhu cũng không còn là pháp y của đội hình sự mà chỉ được mời tới hỗ trợ, vậy nên người gọi điện mời vốn không nên là cô, nhưng cô và Dương Thâm khá thân, xưa giờ không quá quan trọng hình thức, nhưng cô lại nghĩ đến Khúc Mịch, vì thế lần này không chỉ mời Dương Thâm, cô còn mời Khang Chỉ Kỳ và con của họ đến, hơn nữa sắp xếp gia đình họ ở nhà mình. Lúc này mẹ Khúc đang giúp Khang Chỉ Kỳ trông đứa bé, vô cùng bận rộn.

Bọn họ vừa về nhà đã nghe tiếng trẻ con khóc. Khang Chỉ Kỳ đang pha sữa cho nó, còn mẹ Khúc thì bế nó dỗ dành không ngừng.

"Giọng thằng nhóc này khỏe thật đấy!" Mẹ Khúc cảm thấy bất lực với việc trông trẻ.


Dương Thâm vội cởi áo khoác, đi rửa tay. Thằng bé thấy bố về lập tức ngừng khóc, nhưng chưa chờ được bố ôm đã há miệng khóc t o hơn.

"Nào nào, bố ra bế con thôi."

Dương Thâm nhanh chóng quay lại, cẩn thận nhận đứa bé từ trong tay mẹ Khúc. Đứa bé lập tức ngừng khóc, mở to hai mắt nhìn anh, còn bật cười.

"Chỉ cần thấy bố là đứa bé này không chịu theo ai cả." Khang Chỉ Kỳ mang bình sữa tới đưa cho Dương Thâm.

Dương Thâm cầm lấy, một tay bế con cho đứa bé nâng đầu lên, tay còn lại cầm bình sữa nhẹ nhàng cho vào miệng đứa bé.

"Thằng nhóc này ăn cũng khỏe thật." Nhớ đến Khúc Mịch hồi còn bé, mẹ Khúc lại áy náy.

Khang Chỉ Kỳ nhìn con trai của mình: "Ai cũng bảo trẻ con bú sữa mẹ mới khỏe mạnh, tiếc là lúc sinh nó cháu lại không thể cho nó bú."

"Cháu đã là người mẹ tốt rồi, không, phải nói là người mẹ vô cùng ưu tú."

Một lúc sau, đứa bé đã bú hết một bình sữa. Khang Chỉ Kỳ cầm bình sữa đi rửa sạch rồi đổ nước ấm vào.

"Mới uống sữa xong lại uống nước có ổn không?"

"Không sao, chỉ là cho nó súc miệng thôi." Dương Thâm giải thích, "Lát nữa cho nó nằm trên giường chơi một lúc rồi đưa nó đi tắm, sau đó dỗ nó ngủ."


Mẹ Khúc nhíu mày, thì ra nuôi con lại bận rộn như vậy. Vốn dĩ bà rất muốn Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu sinh một đứa, nhưng bà biết đứa bé nên sống cùng bố mẹ, mà bây giờ hai người họ đều không có thời gian chăm sóc con cái. Thôi, khi nào sinh con thì cứ để hai người họ sắp xếp, bây giờ mẹ Khúc không hỏi nhiều nữa.

Chân của bố Khúc đã khỏe hơn, trừ việc không thể đứng lâu thì đã có thể sinh hoạt bình thường, ông cũng rất thích trẻ con.

Đứa bé sáu bảy tháng tuổi đang ở thời điểm tập bò. Cho con uống sữa xong Dương Thâm cho đứa bé ngồi dậy, đặt lên thảm, thằng bé như con rùa đen lật qua lật lại, trông rất buồn cười.

Thương Dĩ Nhu xuống bếp rửa trái cây, Khúc Mịch đi theo giúp cô.

"Xem ra gia đình họ rất hạnh phúc. Thấy đại sư huynh được như vậy, em thật sự mừng thay anh ấy. Sao hả? Thấy đứa bé đáng yêu như vậy, anh không có suy nghĩ gì à?" Thương Dĩ Nhu hỏi Khúc Mịch.

Thương Dĩ Nhu khẽ cười: "Vấn đề này chúng ta để lên giường rồi thảo luận đi."

"Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!" Thương Dĩ Nhu nhìn ra bên ngoài, "Bố mẹ có vẻ rất thích trẻ con, nhất là bố. Ban ngày anh không ở nhà nên anh không biết, bố anh nhắc đến cháu trai không dưới mười lần. Lỡ sau này em sinh con gái thì phải làm sao đây?"

"Không có chuyện đó đâu." Khúc Mịch khẳng định.

"Sao anh dám chắc hả?" Thương Dĩ Nhu trừng mắt.

"Tiểu Nhu, em là bác sĩ, còn bố mẹ anh chuyên nghiên cứu động vật hoang dã, họ hiểu việc sinh con trai hay con gái không phải do người mẹ quyết định. Em yên tâm, họ không trách em đâu. Hơn nữa với vòng eo của em... Vừa nhìn là biết có số sinh con trai rồi!"

Nghe vậy, Thương Dĩ Nhu đấm Khúc Mịch một cái rồi bưng đĩa trái cây ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận