Khúc Mịch và Mạnh Triết đến thăm hỏi các nhà xem có ai gặp Mã Nghênh Xuân vào khoảng 23:00 ngày 30 tháng 6 không.
Nếu khu dân cư này ở kín thì có lẽ phải hơn trăm hộ. Bọn họ qua dãy nhà bên trái trước, dưới lầu lều bạc tùm lum. Ba nhà ở tầng một đều có người ở, đều là người ở lâu năm, tất cả đều đã lớn tuổi, mắt và tai đều kém, không hỏi thăm được gì.
Trên tầng hai chỉ còn một hộ gia đình ba người, người chồng làm việc ở công trường, người vợ cùng đứa con ba tuổi ở nhà. Theo lời người vợ thì 20:00 con mình phải ngủ, còn người chồng phải đi làm từ sớm nên nhà họ lúc nào cũng ngủ đúng 20:00.
Tầng ba và tầng bốn không có ai ở, theo lời kể của ông cụ tầng một thì đây là nơi tập trung của đám thanh niên, trời vừa tối là kêu la um sùm, có khi còn mở họp hô hào khẩu hiệu, có vẻ như là tập thể bán hàng đa cấp.
Các hộ gia đình ở đây từng báo cảnh sát nhưng bọn họ giải tán được vài ngày thì lại quay về tụ tập. Sau này dân cư ở đây thấy họ nhân nghĩa, chưa từng gây họa, lúc họp cũng đã nhỏ tiếng nên cũng mắt nhắm mắt nhỏ.
Lúc này nhóm Khúc Mịch đi xe cảnh sát tới, mọi người bên trong nghe thấy tiếng động sớm đã giải tán.
Cả tòa nhà chỉ có một hộ bọn họ mở cửa mãi.
Một người chưa tẩy trang lộ gương mặt buồn ngủ ra, có vẻ là người làm việc ban đêm.
Mạnh Triết lấy thẻ cảnh sát ra đưa đến trước mặt người phụ nữ: "Cảnh sát!"
"Tháng này mấy lần rồi hả? Chẳng biết đứa nào muốn chơi bà đây, để bà đây biết bà đây sẽ lột nó!" Người phụ nữ kia tức giận mắng một hồi rồi mở cửa cho họ vào, "Đồng chí cảnh sát, mấy anh rảnh thật đấy. Ban ngày ban mặt đến chỗ tôi kiểm tra thì kiểm tra được gì? Hơn nữa bây giờ tôi chỉ tiếp rượu ở quán bar, không còn làm mấy việc đó nữa."
Rèm trong nhà kéo che kín mít, chăn trên giường rơi lung tung, hai cái túi ném trên sô pha, giày cao gót một chiếc ở đầu giường, một chiếc không biết ở đâu, áo thì ném giữa nhà làm Mạnh Triết suýt dẫm lên. Người phụ nữ khom người nhặt treo lên giá quần áo, trừng mắt nhìn Mạnh Triết một cái.
"Chúng tôi không phải đến để điều tra chị, chúng tôi đến để hỏi thăm vài chuyện."
Người phụ nữ rút điếu thuốc ra hút một lúc mới tỉnh táo lại. Ngôn Tình Tổng Tài
"Khoảng 23:00 ngày 30 tháng 6, chị ở đâu?" Mạnh Triết hỏi.
"Bây giờ đã là tháng 11 rồi, ai mà nhớ chuyện xảy ra lâu rồi chứ?"
"Thế bình thường mấy giờ chị về nhà? Thường đi đường nào?" Mạnh Triết dò hỏi, còn Khúc Mịch thì đi dạo xung quanh nhà.
Căn nhà này được gộp lại từ hai căn riêng lẻ, khá thông thoáng. Nhà vệ sinh ở phía bắc, bên trong có một cửa sổ nhỏ, nhìn từ cửa sổ xuống vừa hay là con hẻm kia. Trong nhà không có bếp, xem ra cô ta không nấu cơm ở nhà.
Khúc Mịch ra khỏi nhà vệ sinh, vừa hay nghe cô ta đang trả lời vấn đề của Mạnh Triết.
"Thường thì gần sáng tôi mới về, sau đó ngủ đến tận trưa rồi tắm rửa ra ngoài ăn gì đó, đến 18:00 lại đến quán bar đi làm. Đồng chí cảnh sát, anh rốt cuộc muốn biết cái gì hả? Tôi đã không làm việc đó mấy tháng rồi, tôi bây giờ trong sạch lắm!" Cô ta mất kiên nhẫn, "Thật ra nghề nào cũng vậy, đám đàn ông thúi không kiếm chác được gì đó sẽ không chịu trả tiền. Tôi uống ngàn ly không say nên nghề hiện tại phù hợp với tôi hơn, còn kiếm được nhiều hơn trước đây. Tôi định làm thêm hai năm rồi tìm ai đó kết hôn ổn định cuộc sống."
Có vẻ như cô ta không có bản nên đối diện với cảnh sát mới trút hết bầu tâm sự.
"Chị đi tiếp rượu mấy tháng rồi?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.
"Khoảng ba tháng."
Nghe vậy hai mắt Mạnh Triết sáng rực: "Nghĩa là ngày 30 tháng 6 chị vẫn đi bán dâm đúng không? À xin lỗi, ý tôi là..."
"Đúng vậy, tôi vừa nói mình mới đổi nghề mà." Cô ta hoàn toàn không để bụng cách nói chuyện của Mạnh Triết, dù gì mọi người đều biết quá khứ của cô ta, không cần phải giấu giếm.
"Trước khi tiếp rượu cô kiếm khách ở đâu?"
Mại dâm chia làm hai loại. Loại thứ nhất là làm ở quán bar, karaoke, khách sạn, khách hài lòng thì chọn, giá cả niêm tiết. Loại thứ hai là hoạt động cá nhân, bọn họ sẽ đứng ở các khu vực, thấy có đàn ông đi ngang sẽ tiếp cận, thấy giá cả ổn thì đưa về nhà giao dịch.
Thường thì những làm nghề này đều là các cô gái trẻ đẹp, trên 35 tuổi cô ta thức đêm nhiều da sớm đã lão hóa, chắc cũng không dễ kiếm cơm.
Khúc Mịch đoán không sai, trước đây cô ta tìm khách ở ga tàu, một lần 100-200 tệ, muốn qua đêm thì nhiều tiền hơn. Chính vì tại nhiều khách xong xuôi không chịu trả tiền nên cô ta mới quyết định đổi nghề.
"Mỗi lần tìm được khách tôi đều đưa họ về đây, nhưng tôi chưa bao giờ đến con hẻm đó, chỗ đó không có đèn đường, tôi sợ mấy tên đàn ông kia giở trò. Thất thân không sợ, tôi chỉ sợ mất tiền thôi!"
"Con hẻm đó từng xảy ra chuyện gì sao? Tại sao chị không đi đường tắt?" Khúc Mịch bắt giữ được một thông tin quan trọng.
"Hai năm trước ở đây từng có một cô gái mất tích, cô ấy làm ở trung tâm thương mại, cả đêm không về. Cô ấy hay đi con hẻm đó vì tiết kiệm được mười mấy phút. Gia đình đã báo cảnh sát và dán giấy thông báo tìm người khắp nơi nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức. Mấy ngày trước, gia đình của cô ấy chuyển đi nơi khác rồi. Ngày xưa tôi cũng từng đi qua con hẻm đó một hai lần nhưng lần nào cũng có cảm giác bị theo dõi nên sau này không đi nữa. Sau khi xảy ra vụ việc mất tích kia, tôi càng không dám đến gần."
Khúc Mịch nhíu mày: "Cửa sổ thông gió trong nhà vệ sinh của chị không lắp rèm, có vẻ như chị không chỉ sợ con hẻm từng xảy ra vụ mất tích mà còn hiếu kỳ. Đến tối, chị đứng ở chỗ đó nhìn trộm xuống giường, mong rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng nào đó, tiếc là chị không thấy, sau mấy lần chị đã bỏ cuộc, có điều cảm giác sợ hãi sâu trong lòng vẫn khiến chị theo bản năng không tránh con hẻm kia. Có điều tôi phải công nhận trực giác của chị rất đúng. Một năm trước, Trương Dĩnh mất tích ở con hẻm kia đến nay không rõ tung tích. Hơn bốn tháng trước, một người phụ nữ tên Mã Nghênh Xuân cũng mất tích ở khu vực đó, thi thể được phát hiện ở công viên cách nơi này khá xa."
"Trong con hẻm đó có ác ma giết người sao? Trời ạ, chắc không phải hắn đang ở gần đây chứ? Thảo nào tôi cứ nghe thấy tiếng động kỳ lạ, tôi cứ tưởng mình nghe lầm." Cô ta đột nhiên nhớ đến một việc bị mình bỏ qua, vốn dĩ cô ta thấy việc này không quan trọng, bây giờ nghe Khúc Mịch nói mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, "Có lần tôi về nhà nửa đêm, đang tắm thì nghe loáng thoáng có người kêu cứu. Tôi cố gắng lắng tay nghe thì không nghe thấy nữa. Anh biết đấy, tòa nhà của chúng tôi và tòa nhà đối diện con hẻm tựa lưng vào nhau, bên kia không có người ở. Tôi thử nhìn qua cửa sổ thì không thấy ai, ngày hôm sau tôi cố tình đến con hẻm kia xem thử thì không thấy có gì khác thường cả nên tôi nghĩ có lẽ do bản thân quá mệt nên nghe lầm tiếng của hàng xóm hoặc tiếng TV dưới lầu thành tiếng có người kêu cứu. Nhưng âm thanh ấy lại xuất hiện, hình như là mấy tháng trước, thời gian cụ thể thì tôi quên rồi. Khi đó tôi đang vừa đi vệ sinh vừa xem ảnh của bạn mới đăng trên Wechat. Lần này thì tôi nghe rõ lắm, âm thanh đến từ con hẻm, nhưng giống như lần trước, tôi không thấy gì cả."
Khúc Mịch vội bảo cô ta vào Wechat tìm đến tấm ảnh cô ta xem hôm đó, thời gian bên trên hiển thị 30 tháng 6, hình ảnh đăng vào lúc 22:50. Nói cách khác, khoảng 22:50 ngày 30 tháng 6 cô ta đã nghe thấy tiếng động lạ.
Phát hiện này làm Mạnh Triết vô cùng phấn chấn, điều tra mấy ngày cuối cùng cũng tìm được ít dấu vết Mã Nghênh Xuân để lại. Và ngày 30 hôm đó, một mình Mã Nghênh Xuân băng qua con hẻm nhỏ, ở đó cô ấy đã gặp hung thủ.
Hung thủ bóp cổ cô ấy không cho cô ấy kêu cứu. Đến khi cô ấy hoàn toàn ngất đi thì bế lên xe đậu ở đầu hẻm. Vì nơi này khá hẻo lánh, thời điểm cũng khá muộn nên không ai phát hiện. Mạnh Triết đoán hung thủ có vấn đề về giới tính hoặc sinh lý, căm ghét những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, có điều kiện kinh tế ổn định.
Nghe cậu phân tích, Khúc Mịch cười lắc đầu: "Chỉ riêng việc Mã Nghênh Xuân không bị xâm hại đã cho thấy suy đoán hung thủ có vấn đề về giới tính và sinh lý là quá hấp tấp. Ngoài ra mâu thuẫn lớn nhất trong phân tích của cậu là nếu hung thủ đã có điều kiện kinh tế ổn định, tại sao hắn lại lấy tất cả đồ đạc trên người nạn nhân?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...