Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Khúc Mịch luôn đợi kết quả của Cố Thành, quả nhiên những tài liệu này không làm anh thất vọng. Anh bảo Cố Thành in thêm vài bản cho mọi người cùng xem.

"Đây là nhật ký anh trai Mã Quốc Liên của cô viết trên mạng. Chắc cô không biết hắn có thói quen này đúng không? 15:00 thứ tư mỗi tuần là thời gian nhà máy bọn họ có hoạt động nhóm, vào thời gian này anh trai cô đều sẽ lên mạng. Hắn không thích chơi game vì hắn không mua nổi trang bị, hắn không thích lên mạng nói chuyện với các cô gái trẻ khác vì hắn đã có người thương. Hắn thích viết ra những lời trong tim mình, ở thế giới xa lạ không có ai quen biết đó hắn có thể thổ lộ tất cả tiếng lòng của mình, đồng thời cũng không cần sợ bị cô phát hiện, bởi vì nhà cô không có máy tính, mà cô cũng chưa từng đến quán net lên mạng."

Mặt Mã Dung Dung xám như tro tàn. Cô ta nhìn tài liệu trong tay Khúc Mịch, trong lòng vẫn thầm ôm hy vọng. Sống cùng anh trai bao nhiêu năm, cô ta tự nhận mình như trang giấy trắng trước mặt hắn, chắc Khúc Mịch chỉ đang lừa cô ta thôi.

Khúc Mịch đặt tài liệu lên bàn, ra hiệu bảo cô ta xem. Cô ta vừa cầm lên xem thì đã có thể khẳng định đây là nhật ký do anh trai mình viết, bởi vì cách nói chuyện, cách miêu tả đều vô cùng chân thật.

Khúc Mịch không sốt ruột, anh cho cô ta thời gian để xem. Cô ta xem vài trang rồi đặt tất cả tài liệu lên bàn.


Lúc này Mã Dung Dung như biến thành một người khác, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

"Chỉ là vài dòng nhật ký thôi thì có thể chứng minh được gì? Thứ này không thể xem là chứng cứ!"

Thấy cô ta vẫn còn cố gắng giãy giụa, Khúc Mịch cười nói: "Nhật ký đương nhiên không thể xem là chứng cứ có giá trị, nhưng nội dung bên trong lại có thể cung cấp manh mối cho chúng tôi điều tra. Ví dụ như trong đó có nói sau khi cô giết Dương Nhạc Nhạc đã bị Mã Quốc Liên phát hiện, hắn xử lý thi thể giúp cô. Nếu từ vị trí ghi trong nhật ký chúng tôi tìm được thi thể của Dương Nhạc Nhạc, giao cho pháp y khám nghiệm tử thi, muốn lấy được chứng cứ chứng minh cô giết người không hề khó."

Nghe đến đây, Mã Dung Dung hoàn toàn suy sụp.


"Một tai nạn giao thông không đủ để thay đổi thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan của cô. Tôi vô cùng muốn biết cô đã trải qua những gì mà biến một cô gái bề ngoài ngây thơ trở nên độc ác như vậy.""

Nhật ký của Mã Quốc Liên bắt đầu được viết từ hai năm trước bởi vì ngày xưa nhà máy của họ không có phòng giải trí cho nhân viên, máy tính có thể lên mạng chỉ có ở văn phòng sếp mà thôi.

Ánh mắt Mã Dung Dung lại toát ra sự thù hận.

"Từ lâu tôi đã biết gia đình mình khác với các bạn, cái tên đàn ông ghê tớm kia cũng chính là bố dượng của tôi, ông ta là cầm thú súc sinh cũng không bằng! Để giữ danh dự của mình ông ta nói với người ngoài tôi là con gái ruột của ông ta, giành được sự kính trọng và biết ơn của mẹ, nhưng trên thực tế ông ta luôn hay lén giở trò đáng khinh với tôi!"


Vừa nghe cô ta nói, mọi người đều giật mình. Theo tài liệu hiện có, năm mười ba tuổi bố mẹ cô ta gặp tai nạn giao thông qua đời. Nếu lời cô ta nói là thật nghĩa là trước năm mười ba tuổi, cô ta luôn phải chịu đựng sự quấy rối của bố dượng, thậm chí là hành động đi xa hơn!

"Sau này ông ta gặp tai nạn giao thông qua đời, có điều tôi cũng không còn mẹ nữa, cuộc sống lại càng thêm khó khăn."

Theo miêu tả của Mã Dung Dung, dường như cô ta không có quá nhiều tình cảm với mẹ mình. Mẹ cô ta qua đời, việc cô ta quan tâm chỉ là không còn nguồn kinh tế.

"Từ đó anh trai bỏ học để đi làm, vì tuổi còn nhỏ với không có tay nghề nên không kiếm được nhiều tiền, nhưng anh ta rất thương tôi, anh ta cố gắng không để tôi phải đói. Mãi đến có một ngày tôi bắt đầu ghét anh ta. Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó khi tôi đang tắm thì đột nhiên phát hiện có đôi mắt nhìn vào khe cửa. Tôi nhận ra đó là đôi mắt của anh trai, anh ta vậy mà lén nhìn tôi tắm. Phải công nhận di truyền đúng là kỳ diệu, anh ta giống cái tên đàn ông ghê tởm kia vậy, chỉ muốn quấy rối tôi. Từ đó tôi chú ý quan sát ánh mắt và cử chỉ của anh ta, phát hiện anh ta không hề coi tôi là em gái. Nhưng khi đó tôi còn nhỏ, nếu bỏ nhà đi chắc chắn sẽ bị đói. Vậy nên tôi làm bộ không biết, chỉ âm thầm đề phòng anh ta. May mà anh ta không có hành động gì quá đáng hơn. Cuộc sống của chúng tôi vẫn cứ tiếp tục như thế. Cho đến một ngày Nhạc Sơn xuất hiện, thay đổi tất cả. Tôi cảm thấy anh ấy rất giỏi, ít nhất có thể hiểu những lời tôi nói, hơn nữa anh ấy có thể tự nuôi sống bản thân và gia đình, có thể trở thành lốp xe dự phòng của tôi. Nếu như tôi và anh trai trở mặt, anh ấy có thể trở thành nơi tiếp theo che mưa chắn gió cho tôi. Tai nạn giao thông kia quả thật là sự cố, nó ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi, khiến tôi trở tay không kịp. Hồ Ân chết rồi, nếu không có Nhạc Sơn tự nguyện nhận tội, người phải vào tù là tôi. Tôi hận Dương Nhạc Nhạc, nếu không phải hắn đuổi Hồ Ân ra đường, Hồ Ân đã không bị tôi đụng trúng. Tên ngốc Nhạc Sơn kia vào tù rồi vẫn trông mong sau khi ra ngoài sẽ kết hôn với tôi. Để an ủi Nhạc Sơn, tôi chỉ có thể thuận theo. Nhưng đến khi Nhạc Sơn ra tù, tôi chắc chắn sớm đã cao bay xa chạy, anh ấy không thể tìm thấy tôi. Ai ngờ Dương Nhạc Nhạc lại đến tìm tôi, hắn nói hắn thấy người lái xe là tôi chứ không phải Nhạc Sơn, dùng việc này đã tống tiền tôi. Tôi giả vờ đồng ý, bảo hắn ngày sau đến nhà tôi lấy tiền. Tôi chuẩn bị sẵn thuốc ngủ, cho vào nước dụ hắn uống, chờ thuốc ngủ phát huy tác dụng, tôi nhẹ nhàng chấm dứt sinh mạng của hắn. Nhưng tôi không ngờ anh trai thấy khỏe nên tan làm sớm. Thấy bị anh trai phát hiện, tôi chỉ đành nói vì Nhạc Sơn đã ở trong tù nên Dương Nhạc Nhạc đến tìm tôi báo thù cho vợ con. Hắn muốn cưỡng hiếp tôi, tôi chỉ thuận tay lấy con dao gọt trái cây trên bàn ra tự vệ, không ngờ lại vô tình giết hắn. Thấy tôi run rẩy khóc, anh trai vội an ủi tôi, còn giúp tôi xử lý thi thể, bảo tôi quên chuyện đó đi. Tôi thấy anh ta chặt thi thể thành từng miếng, sau đó chất vào hai bao tải cõng ra ngoài nửa đêm. Giải quyết xong Dương Nhạc Nhạc, tôi cứ tưởng cuộc sống của mình sẽ bình thường trở lại, không ngờ Dương Càn đã nhận ra điều gì đó, tôi phát hiện hắn theo dõi tôi mấy lần. Tôi lo lắng bất an, sợ Dương Nhạc Nhạc đã từng nói gì với ông ta. Tôi bắt đầu muốn tiêu diệt dương Càn, dù gì thì tôi cũng giết người rồi, giết thêm một người nữa cũng không sao cả."


Mã Dung Dung nhếch mép cười, trong mắt cô ta, kế hoạch giết Dương Càn vô cùng hoàn mỹ.

"Tôi bắt đầu viết nhật ký, cố tình để anh trai thấy. Ở trong nhật ký tôi vu oan cho Dương Càn cưỡng hiếp tôi, hơn nữa không chỉ một lần. Quả nhiên anh trai bắt đầu có ý định giết ông ta, bởi vì trong nhật ký tôi có viết nếu để người đời biết chuyện này, tôi sẽ không còn mặt mũi sống nữa, chỉ cần người cưỡng hiếp tôi còn sống trên đời này nào, tôi sẽ không có cảm giác an toàn."

Thấy cô ta tự hào kể lại kế hoạch của mình, Khúc Mịch nói: "Phải thừa nhận với IQ và tâm lý của một học sinh cấp ba thì cô đúng là thiên tài. Kế hoạch của cô không có lỗ hổng, cô thậm chí còn nắm bắt được tâm lý của Mã Quốc Liên. Hắn tự nhận mình là anh hùng bảo vệ em gái nhưng không ngờ trong mắt cô hắn chỉ là công dụ do cô khống chế mà thôi. Nếu tôi đoán không lầm, cô còn viết cụ thể cách giết người vào nhật ký, sau khi Dương Càn bị giết cô đã xé bỏ trang giấy đó đúng không? Trong nhật ký có dấu trang giấy bị xé rách."

"Đúng vậy, những cách đó đều do tôi âm thầm dạy anh trai. Nếu không với IQ của anh ta, có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được. Anh ta không chỉ giết Dương Càn theo kế hoạch của tôi, mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Anh ta vậy mà lấy số và và kim cương kia về, tuy tôi biết không dễ xử lý, còn dễ bị cảnh sát chú ý, nhưng khi thấy anh ta nhét chúng vào cà tím, tôi bắt đầu nổi lòng tham. Nơi đó rất bí mật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự cũng không nghĩ đến. Cho dù các anh có điều tra lu ủ muội thì cũng sẽ không chú ý đến những trái cà tím bình thường đó. Đây cũng là chỗ tôi bỏ sót, quả nhiên người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà."

Nghĩ lại toàn bộ quá trình, Mã Dung Dung cảm thấy chính số vàng và kim cương đó đã hại bản thân nên cô ta mới bị bại lộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui