Thương Dĩ Nhu chỉ xin giáo sư Well cho nghỉ vài ngày, lại vì bão tuyết ở Whistler mà trễ thêm mấy ngày nữa, sau khi hung thủ bị bắt, tình hình giao thông khôi phục bình thường, ngay hôm sau Khúc Mịch dẫn các nàng về Toronto.
Vụ án lần này có thể nói là kinh điển, Khúc Mịch xếp nó vào bài giảng của mình.
Việc học tập của Thương Dĩ Nhu ở phòng thí nghiệm cũng quay về quỹ đạo, cô từ lúc đầu còn thua kém đến khi đuổi kịp bạn bè, gian khổ thế nào chỉ có Khúc Mịch biết. Cuộc sống của hai người vừa phong phú nhưng cũng vừa đơn giản hạnh phúc.
Ba tháng sau, một cú điện thoại phá tan nhịp độ cuộc sống của họ. Người gọi là Lục Li, anh nói bố Khúc gặp tai nạn giao thông hiện đang ở bệnh viện. Vốn dĩ bố Khúc không định cho Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu biết, nhưng Lục Li vô tình biết được, cảm thấy không thể gạt họ, nếu không sau này Khúc Mịch mà biết thì sẽ trách anh.
"Đừng lo, chú Khúc bị taxi đâm trúng, tài xế đã báo cảnh sát với đưa chú Khúc đến bệnh viện. Cảnh sát giao thông là sư đệ của tôi nên tôi mới biết. Tôi có đến bệnh viện thăm chú khúc, chú ấy gãy chân phải, đã phẫu thuật, hiện đang nghỉ ngơi. Taxi có bảo hiểm, thái độ của tài xế cũng rất tốt, chỉ là phải để chú Khúc phải chịu khổ. Chú ấy phải nằm trên giường ba tháng, một mình dì Khúc không lo hết được nên đã mời hộ lý."
Nghe vậy sao Thương Dĩ Nhu có thể không lo lắng? Cô vội gọi cho mẹ Khúc, mẹ Khúc còn muốn giấu giếm, mãi đến khi nghe họ nói đã biết hết mọi chuyện, bà mới chịu nói thật.
"Hai đứa đừng lo, bố con làm phẫu thuật xong rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi, tiền thì do tài xế gây chuyện trả, chúng ta không cần bỏ ra đồng nào. Hai đứa xem, tâm trạng của bố con đang tốt lắm." Mẹ Khúc quay màn hình sang bố Khúc đang nằm trên giường.
Bố Khúc đang mặc đồ bệnh nhân ngồi dựa vào gối đầu giường, chân phải quấn băng treo lên, tay cầm cuốn sách. Thấy màn hình hướng về mình, ông giơ tay chào, tinh thần đúng là rất tốt.
"Hai đứa cứ yên tâm đi làm với đi học đi, bố không sao." Bố Khúc cười nói, "Mấy cô dì chú bác rồi em họ của mấy đứa vừa biết tin liền đến thăm, mấy hôm nay bố tiếp họ mệt lắm, hai đứa đừng về gây thêm phiền phức nữa."
Sau đó bố Khúc nói mình muốn ngủ nên cúp máy. Bố Khúc nào muốn nghỉ ngơi chứ, thật ra là muốn đi đại tiện. Đừng nói là ở trước mặt con dâu, ông cũng không dám nhắc đến việc này trước mặt con trai. Bố Khúc bỗng nhớ lại, hình như ông chưa từng dẫn Khúc Mịch đi tắm, càng chưa từng tắm cho anh một lần. Người cha này đúng là không đủ tư cách.
Thấy bố mình nằm trên giường bệnh, cả cuộc đối thoại đều là Thương Dĩ Nhu nói chuyện với bố mẹ, Khúc Mịch không nói gì. Sau khi cúp máy, anh bỗng nói: "Anh đột nhiên cảm thấy bố già rồi."
Thương Dĩ Nhu nghe vậy không khỏi áy náy, nếu không phải cùng cô ra nước ngoài du học, Khúc Mịch chắc chắn sẽ không rời khỏi Nam Giang, tuy không thể thay đổi sự thật bố Khúc gặp tai nạn giao thông nhưng ít nhất có thể ở bên chăm sóc. Con người mỗi khi bị bệnh rất cần người thân chăm sóc với an ủi, đặc biệt là người già, những lúc bị bệnh đều muốn con cháu vây quanh.
Thương Dĩ Nhu quyết định về nước, cô trình bày lý do, giáo sư Well vô cùng tán đồng quyết định này."
"Tôi rất thích văn hóa cổ đại Trung Quốc, nơi đó chứa rất nhiều tinh hoa. Trong đời người bố mẹ lớn nhất, báo hiếu với bố mẹ là chuyện quan trọng." Giáo sư Khúc bảo cô về hoàn thành luận văn, sau đó gửi mail cho mình.
Thương Dĩ Nhu đặt vé máy bay, cô biết Khúc Mịch đang còn bài giảng trên trường nên chỉ đặt một vé.
"Em bay về trước, khi nào anh xong việc trên trường thì bay về sau." Thương Dĩ Nhu vừa xếp hành lý vừa nói, "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc bố thật tốt, tuy rằng có vài chỗ không tiện nhưng có hộ lý rồi mà. Anh rảnh thì gọi điện, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn em đều sẽ báo cáo với anh."
"Một mình em về anh không yên tâm." Khúc Mịch thật sự không về ngay, tuy trước nay trong công việc anh chưa bao giờ bị ai quản lý nhưng điều này không có nghĩa anh không phải người không có trách nhiệm.
"Có gì mà không yên tâm chứ?" Thương Dĩ Nhu khẽ cười, "Anh tiễn em ra sân bay, bay thẳng về Nam Giang, đến Nam Giang là phạm vi thế lực của anh rồi, ai dám làm gì em chứ?"
Khúc Mịch từng nói ở nước ngoài vượt qua phạm vi năng lực của anh, nên anh bảo cô làm gì cũng phải cẩn thận, vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa thôi, không ngờ cô vẫn còn nhớ.
Khúc Mịch biết Thương Dĩ Nhu đang cố xua tan bầu không khí nặng nề, không muốn anh lo lắng. Thật ra điều anh lo không phải sự an toàn của Thương Dĩ Nhu mà là không có anh, cô và bố mẹ sống chung có thể vui vẻ hòa thuận không?
"Em giờ là con dâu nhà họ Khúc rồi, lúc này bắt buộc phải về. Huống hồ bố mẹ coi em như con gái, không, phải hơn cả con gái nữa. Nói thật, khi nãy thấy bố nằm trên giường bệnh, tâm trạng em rất khó chịu. Bố em mất sớm, em chưa có ngày nào làm tròn nghĩa vụ của đứa con gái. Bây giờ bố gặp tai nạn, em phải về ngay. Khúc Mịch, là gia đình anh cho em một gia đình ấm áp, cho em cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Em rất trân quý gia đình này. Người nhà với nhau không chỉ cùng hưởng phúc mà còn có thể hoạn nạn giúp đỡ nhau, vả lại bố sẽ khỏe lại nhanh thôi."
Khúc Mịch nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Tiểu Nhu của anh, em xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất."
Hôm sau, Khúc Mịch lái xe chở Thương Dĩ Nhu ra sân bay, nhìn máy bay cất cánh, trái tim em cũng bay theo.
Thương Dĩ Nhu không báo cho mẹ Khúc mình về nước, vừa xuống máy bay, cô lập tức bắt taxi chạy đến bệnh viện. Thấy cô mệt mỏi kéo vali đứng trước cửa, bố mẹ Khúc đều rất bất ngờ.
"Bố, mẹ, con về rồi." Thương Dĩ Nhu cười nói.
Mẹ Khúc vội chạy tới nắm chặt tay cô.
"Gầy rồi, sắc mặt cũng không tốt lắm. Có phải ở bên kia ăn uống không quen không? Hay là do quá lạnh, không quen khí hậu?"
Bố Khúc bảo Thương Dĩ Nhu vội ngồi xuống, sau đó gọi hộ lý rót nước gọt trái cây.
"Bố mẹ, Khúc Mịch còn có công việc, anh ấy sắp xếp xong sẽ về ngay."
Nếu Thương Dĩ Nhu không nói, bọn họ cũng không hỏi.
Nghe cô nói vậy, bố Khúc gật đầu: "Con về là được rồi, cứ để nó bận đi."
Mẹ Khúc biết cô mới xuống máy bay, bảo cô về nhà nghỉ ngơi. Thương Dĩ Nhu ngoan ngoãn nghe lời, bảo ngày mai sẽ tới.
Thương Dĩ Nhu về nhà, mấy hôm nay mẹ Khúc ở bệnh viện, trong nhà không ai quét dọn. Cô thay đồ, xắn tay áo, quét dọn từ trên lầu xuống dưới lầu hơn hai tiếng mới miễn cưỡng vừa mắt.
Cô tắm rửa đi ngủ, ngay cả điện thoại của Khúc Mịch cũng không nghe.
Đến sáng hôm sau, Thương Dĩ Nhu rửa mặt thay đồ rồi ra chợ mua nguyên liệu, sau đó về nhà nấu ăn rồi mang bữa sáng đến bệnh viện.
Mẹ Khúc nhận túi đồ ăn, nói: "Con mới về đã bận rộn như vậy, căn tin trong bệnh viện món nào cũng có, chỉ cần gọi điện là người ta mang tới phòng. Ngày mai đừng làm nữa, gặp con là bố mẹ vui rồi."
"Mẹ về nhà ăn rồi nghỉ ngơi một ngày đi." Thương Dĩ Nhu có để chút đồ ăn ở nhà.
Mẹ Khúc không chịu nhưng Thương Dĩ Nhu cứ khuyên mãi. Bố Khúc cũng kêu bà về, mấy ngày qua bà ngủ trên giường cho người nhà, eo sớm đã không chịu nổi. Mẹ Khúc làm việc ở dã ngoại hơn ba mươi năm, eo từng bị thương, để lại bệnh căn đến giờ chưa khỏi hẳn, mỗi lần trời mưa hay vất vả thì eo sẽ không chịu nổi.
Dưới sự khuyên bảo của hai người, mẹ Khúc về nhà. Vào nhà, bà rất mừng. Cứ tưởng nhà mình sẽ đầy tro bụi, ai ngờ lại vô cùng sạch sẽ, bà biết chắc chắn là do Thương Dĩ Nhu đã dọn dẹp. Và vào bếp, thấy cơm vẫn còn nóng, có canh và cá kho. Bố Khúc bị thương không nên ăn cá, nhưng mẹ Khúc thì không cần ăn kiêng, mấy ngày nay ở bệnh viện ăn uống cùng bệnh nhân, bà đã rất ngán chán với rau dưa rồi.
Đứa bé này làm nhiều việc như vậy, sáng nay mấy giờ đã thức giấc chứ? Mẹ Khúc đau lòng cho Thương Dĩ Nhu, đồng thời vui thay con trai của mình.
Nhìn bố Khúc ăn hết bữa sáng, Thương Dĩ Nhu cảm thấy mọi vất vả đều xứng đáng.
"Trưa nay bố muốn ăn gì? Con về nấu rồi mang đến cho bố." Thương Dĩ Nhu vừa dọn hộp cơm vừa hỏi.
"Mẹ con nói rồi mà, căn tin ở bệnh viện cái gì cũng có, gọi một cú điện thoại là có đồ ăn, cần gì rắc rối như vậy?" Bố Khúc cũng đã ngán cơm ở căn tin nhưng ông lại không muốn Thương Dĩ Nhu quá cực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...