"Ai nói không cần anh ấy! Anh ấy sống là của tớ, chết là ma của tớ! Anh ấy đừng hòng thoát khỏi tớ!" Thương Dĩ Nhu phản bác ngay.
Lily giả bộ sợ hãi: "Cậu đúng là đáng sợ, tớ cũng phải khóc thay cho giáo sư Khúc. Cậu mau gọi điện cho giáo sư Khúc đi, nếu không anh ấy sẽ lo lắng chết, tới khi đó thì thật sự thành ma của cậu đấy."
Sau đó Lily bỏ chạy, để lại không gian riêng của họ.
Thật ra những gì Lily vừa nói chỉ là nói đùa, nhưng chỉ nghĩ đến việc phải chia xa Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu lại đau lòng. Cô biết Khúc Mịch yêu mình thế nào, suy nghĩ cho mình ra sao. Chỉ mới xa anh một ngày, cô đã thấy nhớ anh. Khúc Mịch hay nói ai yêu trước là kẻ thất bại, nhưng theo thời gian, Thương Dĩ Nhu phát hiện cô càng ngày càng ỷ lại vào anh, càng ngày càng không thể thiếu anh.
Tình yêu không có thắng thua, nó chỉ khiến con người ta thay đổi một cách không thể tưởng tượng. Tình yêu như một chất hóa học kỳ lạ, phản ứng nó sinh ra thậm chí có ảnh hưởng lớn hơn vũ khí hạt nhân.
Thương Dĩ Nhu không phải cô gái thích giận dỗi, bình tĩnh lại, cô có thể hiểu nỗi khổ của anh, nhưng thỉnh thoảng cô lại muốn làm nũng, việc này có lẽ chính cô cũng không phát hiện.
Cô đang định gọi cho Khúc Mịch, ai ngờ Khúc Mịch đã gọi trước.
"Anh không nên giận em, rõ ràng anh không giận em được mà." Khúc Mịch nói, "Bà xã, đừng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm có được không?"
"Xin lỗi, em tùy hứng quá."
Nghe Thương Dĩ Nhu xin lỗi, Khúc Mịch lại thấy đau lòng.
"Bà xã, anh nhớ em. Em thì sao?"
"Em cũng vậy, hôm qua em bị bão tuyết đánh thức, không ngủ được." Thương Dĩ Nhu làm nũng.
"Vậy em mau lên giường ngủ bù đi, anh hát cho em nghe."
"Giờ này sao ngủ được? Bây giờ trong đầu em toàn là vụ án của Mark. Em không hiểu tại sao hung thủ không lấy gì cả, chỉ cầm giày của anh ta đi chứ?"
"Hung thủ lấy giày đi chứng minh đôi giày kia có tác dụng với hắn. Mark bị ngụy trang thành vụ án tự sát, manh mối quyết định chi tiết này là gì?" Khúc Mịch nhắc nhở.
Thương Dĩ Nhu không biết sao anh lại hỏi vậy, theo bản năng trả lời: "Ngoài nhà không có dấu giày hung thủ rời đi..." Nói tới đây, cô bừng tỉnh, "Em hiểu rồi!"
Cô bảo Khúc Mịch cúp máy trước, vội đi tìm cảnh sát kia.
Trong khu vực có một đồn cảnh sát nhỏ. Lúc Thương Dĩ Nhu đến tìm thì cảnh sát kia đang viết báo cáo. Thấy Thương Dĩ Nhu tới, anh ta vui mừng mời cô ngồi.
"Tôi còn chưa biết tên cô. Mọi người đều gọi tôi là thần thám Bell, cô không cần khách sáo, cứ gọi tôi Bell là được."
"Cảnh sát Bell, anh có thể gọi tôi là Thương." Thương Dĩ Nhu lịch sự trả lời, "Lần này tôi tới là có manh mối quan trọng muốn nói với anh, nó có thể chứng minh Mark bị người ta giết."
Thì ra là vì vụ án, Bell thất vọng, có điều có thể nói chuyện với mỹ nữ cũng là chuyện không tệ. Anh ta rót cho Thương Dĩ Nhu ly nước, báo cô đừng gấp, cứ từ từ nói.
"Tôi phát hiện giày của Mark biến mất rồi. Đó là một đôi giày trượt tuyết cũ, không đáng tiền. Vậy tại sao hung thủ không lấy đồ quý giá mà chỉ lấy đôi giày kia đi?"
"Có lẽ chính Mark thấy cũ nên đã ném đi rồi." Bell nhún vai.
Trời ạ, sức tưởng tượng của anh ta đúng là phong phú, lý do như vậy mà cũng nói được, Thương Dĩ Nhu thật sự muốn quỳ gối trước IQ của anh ta.
"Cảnh sát Bell, tôi nghĩ đôi giày là vật cần thiết để hung thủ gây án nên hung thủ mới mang giày đi. Tôi to gan phỏng đoán, trước đó hung thủ đã lẻn vào phòng Mark, dùng kim tiêm đưa thuốc ngủ vào lon bia, sau đó ra ngoài. Chờ đến tối khi Mark về, anh ta uống lon bia ở đầu giường rồi ngủ. Lúc này hung thủ quay lại, ngụy trang hiện trường thành vụ tự sát, sau đó hắn mang đôi giày kia rồi rời khỏi phòng, chờ đến nơi có nhiều người lại thay giày trốn thoát."
"Hung thủ lẻn vào rồi chuồn ra, hắn lặp đi lặp lại hành động này là để ngụy trang hiện trường thành vụ tự sát? Nghe thôi cũng thấy mệt, không bằng trực tiếp giết người luôn đi!" Bell đương nhiên không tin.
Thương Dĩ Nhu kiên nhẫn nói: "Cảnh sát Bell, những gì tôi nói đều có dấu vết để lại. Anh có thể phái người đi tìm đôi giày kia, sau đó kiểm tra. Dấu giày đi đường bình thường và đi lùi lại chắc chắn có sự khác biệt, đây chính là chứng cứ hữu hiệu nhất."
Nghe Thương Dĩ Nhu nói chắc nịch như vậy, Bell nhíu mày suy nghĩ.
"Cảnh sát Bell, anh cũng là cảnh sát, chẳng lẽ anh muốn cả đời ở sân trượt tuyết xử lý những vụ tranh cãi trộm cắp nhỏ bé sao? Tuy ở đâu cũng đều phục vụ cho nhân dân nhưng giá trị thì khác. Anh vốn có thể trở thành thần thám thật sự, anh sẽ là Sherlock Holmes thứ hai đấy!" Thương Dĩ Nhu cổ vụ, "Nếu đồng nghiệp của anh từ Vancouver tới, họ sẽ tiếp nhận vụ án này. Đến lúc đó, bản báo cáo tự sát của anh sẽ trở thành thứ họ nhạo báng anh. Cảnh sát Bell, bây giờ tất cả đang nằm trong tay anh, nếu anh muốn khiến họ lau mắt nhìn, tôi có thể giúp đỡ anh."
"Tôi thật sự có thể trở thành thần thám sao?" Chính Bell cũng không tin vào bản thân, chính vì năm xưa anh ta không phá được vụ án nào nên mới bị điều đến đây. Hai năm qua, anh ta chưa bao giờ cam tâm. Không thể không thừa nhận Thương Dĩ Nhu đã nói trúng tâm lý của anh ta.
"Không." Thương Dĩ Nhu khẳng định, "Anh sẽ là Sherlock Holmes thứ hai!"
"Được, cứ quyết định thế!" Anh ta ném bản báo cáo chưa viết xong vào máy nghiền, đội mũ cảnh sát, "Đi, chúng ta quay lại hiện trường."
Bọn họ quay lại hiện trường vụ án, đúng như Thương Dĩ Nhu nói, khắp nơi trong nhà đều như viết hai chữ mưu sát. Bell làm theo lời Thương Dĩ Nhu, bảo cấp dưới đi tìm một đôi giày trượt tuyết sau đó mang vào, thứ đi tới rồi đi lùi, quả nhiên dấu vết để lại khác nhau. Con người có thói quen khi đi lùi cơ thể sẽ hơi hướng về trước, vậy nên dấu mũi chân sẽ sâu hơn, mà dấu giày ở trước nhà Mark cũng tương tự thế.
"Quả nhiên là vậy!" Bell kêu lên như đứa con nít, "Thì ra có thể thế này!"
Bây giờ trên cơ bản có thể xác định Mark chết là do bị giết!
"Tiếp theo phải làm sao đây?" Bây giờ thái độ của Mark với Thương Dĩ Nhu như với bà nội của mình vậy.
"Nếu hung thủ đã cố tình ngụy tạo vụ án thành vụ tự sát, vậy thì chứng minh hung thủ không muốn cảnh sát điều tra, bởi vì hắn có liên quan với nạn nhân."
Nghe vậy hai mắt Bell sáng người, đúng thế, sao anh ta không nghĩ ra chứ?
"Được, lập tức điều tra những người bên cạnh Mark, nhất định phải bắt được hung thủ!"
Thương Dĩ Nhu chờ tin tức của Bell. Dù sao bây giờ cũng không rời khỏi đây được, thế thì cứ chơi cho đã. Ngày nào sân trượt tuyết cũng đón hàng ngàn du khách tới, một huấn luyện viên trượt tuyết chết căn bản không tạo ra ảnh hưởng gì lớn, huống hồ cảnh sát đã tuyên bố Mark tự sát, mọi người càng không quan tâm.
Nhóm Thương Dĩ Nhu vui chơi một ngày. Lily một hai đòi chơi thuyền hải tặc, chơi xong thì nôn mửa không ngừng.
"Cấu tạo não của cậu đúng là đặc biệt, sao một chút phản ứng cũng không có vậy?" Thấy Thương Dĩ Nhu không bị sao, Lily hỏi.
Thương Dĩ Nhu bật cười: "Cậu nói oan cho não của tớ rồi. Con người khi di chuyển nhanh hoặc ở trên một vật thể lắc lư qua lại, các thụ thể cân bằng tiền đình trong tai sẽ bị kích thích tạo điện sinh học ảnh hưởng đến trung tâm thần kinh, gây ra các triệu chứng như mồ hôi lạnh, buồn nôn, chóng mặt."
"Được rồi được rồi, đều tại tớ nhiều chuyện, tớ xin lỗi não của cậu."
Bọn họ vào một quán cà phê dừng chân, mới uống mấy ngụm cà phê đã nghe có tiếng tranh cãi,
Thương Dĩ Nhu nhìn sang thì thấy gần đó có năm người ngồi, ba nam hai nữ, chắc là cùng nhau tới đây chơi."
"Đáng lẽ cậu đừng có tổ chức hoạt động trượt tuyết này! Đúng là xui xẻo, bây giờ bị nhốt ở đây! Tớ muốn về, một phút tớ cũng không chịu nổi nữa!" Một cô gái đội mũ lưỡi trai kích động hét lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...