Feier không phải con ruột của bố mình, bí mật này đúng là ngoài dự đoán của Khúc Mịch. Nếu thế bố ruột của Feier là ai?
"Đứa bé càng lớn càng giống một người." Sofia đau đớn, "Mặt mũi của nó có thể nói là từ một khuôn với Joseph. Không chỉ ông chủ, ngay cả tôi cũng nhìn ra, tôi không biết bọn họ qua lại với nhau từ khi nào, còn chẳng ai hay biết gì. Ông chủ tức giận đến mức đột quỵ liệt nửa người không thể nói chuyện, tôi và Joseph ly hôn, vì điều kiện kinh tế không cho phép nên để con trai lại cho ông ta rồi một mình rời khỏi Toronto, đến đây làm giúp việc để sống qua ngày. Thời gian đầu tôi còn nhận thư của con trai, tuy nó chỉ mới 9 tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện. Nhưng sau này con tôi không còn gửi thư nữa, tôi gọi điện thì không liên lạc được, chắc là họ đã đổi số. Sau đó tôi nghe tin bà chủ và ông chủ gặp tai nạn giao thông qua đời, đây là sự trừng phạt của họ. Đồng chí cảnh sát, lần này cậu đến tìm tôi có phải Joseph và Feier đã xảy ra chuyện gì không?"
"Sao bà lại không lo cho con trai của mình? Nhiều năm không liên lạc được, bà không nhờ cậu ta sao?" Khúc Mịch thắc mắc.
Sofia tỏ ra thản nhiên: "Chúa tự có an bài cho con dân của mình. Chúng tôi là con của chúa, sớm muộn gì cũng sẽ tề tựu trên thiên đường. Con trai tôi là đứa bé đáng thương, Chúa sẽ bồi thường cho nó, vậy nên tôi không cần phải lo. Nhưng còn Joseph và Feier, bọn họ một kẻ là hóa thân của tội ác, một kẻ là kết tinh của tội ác, Chúa nhất định sẽ trừng phạt họ."
"Mười năm trước Feier mất tích, sau năm năm không tìm được, cảnh sát tuyên bố hắn đã tử vong." Khúc Mịch nhận ra Sofia là người cuồng đạo, có thể nói là điên cuồng thờ phụng tín ngưỡng của mình.
"Thì ra là vậy, đứa bé đó sớm đã chết rồi, có lẽ thượng đế thấy nó sống cũng khổ nên mới từ bi đưa nó về với mình. Đứa bé ấy lúc nhỏ rất đáng yêu, khi cười còn lộ răng nanh một bên..."
"Bà nói cái gì?" Nghe đến đây Khúc Mịch giật mình, vội hỏi.
Sofia không biết mình nói gì khiến anh kích động, theo bản năng lặp lại câu cuối.
Khúc Mịch vội lấy di động ra, mở hình Joseph và con trai của ông ta.
"Feier? Không phải cậu nói cậu ta mất tích rồi sao? Tuy lúc tôi bỏ đi cậu ta mới sáu tuổi nhưng tôi vẫn có thể nhận ra." Sofia chỉ vào hình thanh niên có khuôn mặt giống hệt Joseph, "Cậu ta chính là Feier! Nếu mười năm trước mất tích, cậu ta không thể lớn như vậy! Sao có thể? Cảnh sát, con trai tôi đâu? Anh có ảnh của nó không?"
Sofia có cảm giác không đúng, yêu cầu xem ảnh của con trai mình.
"Người này là con trai của bà!" Khúc Mịch trả lời.
"Không đúng, đây không phải con trai tôi!" Sofia vội đi tìm một cái hộp, lấy một tấm ảnh ở bên trong ra đưa cho Khúc Mịch, "Cậu xem, đây mới là con trai tôi. Nó giống hệt tôi, giống như con trai bà chủ sinh giống hệt Joseph vậy!"
Khúc Mịch nhìn tấm ảnh một lúc rồi lật ngược lại, đằng sau có viết một dòng chữ "Bảo bối của mẹ, Joseph Tate."
Nếu người sống là Feier thì người mất tích bị tuyên bố đã chết là ai? Từ đầu đến cuối việc Feier mất tích đều do quản gia nói. Mà bây giờ ông ta đang ở với "con trai" của mình, cùng kinh doanh phòng triển lãm, sống cuộc sống giàu sang. Nếu Joseph Tate mới là người mất tích tử vong, tại sao Feier lại giả mạo cậu ta?
Là thân phận, một thân phận hợp pháp, một thân phận có thể ẩn nấp!
Khúc Mịch lập tức quay về, lấy di động ra gọi cho James nhưng điện thoại không liên lạc được.
Anh cau mày, lại gọi cho Thương Dĩ Nhu, đối phương cũng không nghe máy. Anh bỗng có dự cảm chẳng lành, đạp ga lái xe nhanh hơn, không ngờ gọi điện cho James.
Lúc này James đang nhìn chằm chằm màn hình theo dõi. Thương Dĩ Nhu đang ăn tối với một người đàn ông, hắn có đôi mắt u buồn, mỗi một hành động đều toát lên khí chất quý tộc.
"Lần trước gặp mặt chưa kịp hỏi tên họ, hôm nay chúng ta chính thức làm quen đi. Chào cô, tôi là Joseph Tate." Hắn lịch sự tự giới thiệu trước.
Thương Dĩ Nhu mỉm cười: "Quen biết anh tôi rất vui, anh có thể gọi tôi là Thương, tôi là học sinh đại học XX."
"Cô học nghệ thuật à?" Joseph nở nụ cười để lộ một chiếc răng nanh.
Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Có thể nói là vậy. Tôi thích đàn piano, vẽ tranh, khiêu vũ nhưng không giỏi cái nào hết. Lần trước tôi thấy anh mua rất nhiều họa cụ, anh chắc là họa sĩ đúng không?"
"Tôi có mở một phòng trưng bày, có cơ hội tôi rất mong được mời cô đến tham quan." Hắn đưa thực đơn cho Thương Dĩ Nhu, bảo cô cứ tự nhiên chọn món.
Hai người không thân, đối phương mời mình sao có thể mặt dày gọi món đắt tiền? Thương Dĩ Nhu chỉ chọn một phần cơm bình thường, thấy vậy hắn gọi thêm một phần gan ngỗng và ốc nướng kiểu Pháp.
"Để anh tốn kém rồi, lần sau để tôi mời." Thương Dĩ Nhu nói.
"Được, có gì hẹn nhau qua điện thoại." Hắn nghiêm túc đáp lại.
Thương Dĩ Nhu sửng sốt. Cô quên rằng tư duy và cách nói chuyện của bản thân có sự khác biệt rất lớn với họ, cô chỉ khách sáo mà thôi, ngờ đâu hắn lại nghiêm túc đến vậy.
"Ha ha." Hắn bật cười, "Thương, tôi rất thích văn hóa Trung Quốc. Theo tôi hiểu thì 'lần sau' của cô có thể là ngày mai, một tháng sau, cũng có thể là hơn một năm, nói chung là phải xem độ thân thiết của hai người. Tôi chỉ đùa cô thôi, cô đúng là cô gái ngây thơ dễ bị lừa."
"Anh thích văn hóa Trung Quốc hả?"
Nhân viên bưng đồ ăn lên, hai người im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng mới nói vài câu.
"Cảm ơn bữa ăn của anh." Thương Dĩ Nhu dùng khăn giấy lau miệng, nói.
Hắn mỉm cười, lấy ví ra trả tiền.
Thương Dĩ Nhu phát hiện hắn có rất nhiều tiền mặt, trong ví không có tấm thẻ ngân hàng nào khác. Có vẻ nhìn ra điều cô nghi ngờ, hắn cười nói: "Mỗi người một thói quen và tính cách, tôi không thích thẻ ngân hàng, chỉ khi thấy mình chi tiêu quá nhiều mới có động lực kiếm tiền."
Lời giải thích này nghe cũng đúng, ở thời đại bây giờ tín dụng quá phát triển, muốn gì là cứ mua không biết đau lòng, nhưng đến cuối tháng khi nhìn thấy hóa đơn thì mới hối hận.
Hai người đứng dậy rời khỏi nhà hàng, vừa mới tới cửa, một nhân viên bưng rượu tới. Không biết anh ta đạp trúng thứ gì, đột nhiên trượt chân, cả người ngã nhào về phía Thương Dĩ Nhu.
Tate nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nhân viên kia, nhưng tất cả rượu vang đều đổ lên người Thương Dĩ Nhu.
"Xin lỗi, xin lỗi." Nhân viên luống cuống xin lỗi, vội lấy khăn giấy lau cho cô.
Không ai chú ý có một vật nhỏ bằng đầu ngón tay rơi xuống đất. Tate bước lên một bước, nhẹ nhàng đạp nát nó.
Hình ảnh bên phía James lập tức bị gián đoạn, âm thanh chói tai khiến màng nhĩ nhói lên một cái. Ông vội tháo tai nghe xuống, bảo cấp dưới dùng máy tính định vị con chip trong người Thương Dĩ Nhu, tuy không có hình ảnh nhưng vẫn có thể xác định vị trí của cô.
"Giám sát cho thật kỹ, một khi thấy có gì bất ổn thì lập tức cứu người, nhất định phải bảo vệ sự an toàn của cô Khúc!"
Thoạt nhìn camera bị hỏng là sự cố, nhưng James vẫn lo lắng bất an, sợ xảy ra chuyện.
Thương Dĩ Nhu cau mày: "Làm sao đây? Lát nữa tôi phải về trường, bây giờ không kịp về nhà thay đồ."
"Nhà tôi ở gần đây, trong nhà có đồ của mẹ tôi, cô có thể chọn một bộ." Tate chân thành nói, "Mẹ tôi rất có gu thời trang, tôi nghĩ cô sẽ thích."
Thương Dĩ Nhu hơi do dự, đến nhà đàn ông mình mới gặp hai lần liệu có ổn không?
"Đi nhanh thôi kẻo trễ." Tate giục, "Sao hả? Thấy tôi giống người xấu à?"
Hắn bật cười, khí chất nhẹ nhàng nho nhã mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Thôi được, cảm ơn anh."
Nhà hắn quả nhiên rất gần, lái xe mười phút là đến. Một căn biệt thự ba tầng tuy hơi cũ kỹ nhưng có thể tưởng tượng được vẻ huy hoàng tráng lệ năm xưa. Trước biệt thự có một vườn hoa rất lớn có đầy đủ hòn non bộ, đình, suối và bãi cỏ xanh.
"Nhà anh đẹp thật đấy!" Thương Dĩ Nhu cảm thán.
Hắn chỉ cười cười, lái xe chạy thẳng về phía trước, bọn họ còn chưa xuống xe, cửa đã mở.
Một người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ giống hắn lộ mặt, nhìn thấy Thương Dĩ Nhu, ông ta cứng đờ, ngay sau đó mở cửa.
"Chào ông, tôi là Thương, bạn của Tate." Thương Dĩ Nhu lịch sự chào hỏi, thầm đoán người này chắc là bố của Tate.
Joseph gật đầu, Tate bảo ông lái xe vào bãi đổ, còn mình mời Thương Dĩ Nhu lên phòng.
Sao thái độ của hắn với bố ruột của mình lại giống như ra lệnh cho người hầu vậy? Thương Dĩ Nhu thấy vẻ ngoài của bố con họ rất giống nhau, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác.
Thương Dĩ Nhu vào nhà, thấy cả tầng một là đại sảnh, khắp tường đều treo tranh vẽ.
Vách tường đối diện cửa là lò sưởi, bên cạnh đặt một chiếc ghế dựa. Giữa phòng khách là bộ sô pha bọc da, đối diện là một chiếc piano.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...