Vì có thông tin mới, Cố Thành sao chép ra vài bản, đưa cho mọi người cùng nghiên cứu.
"Đội trưởng Khúc, Vương Tuệ này là Phác Nhã sao?" Lục Li có cảm giác bọn họ là cùng một người, "Trên báo cáo vụ án này xảy ra vào năm năm trước, tính theo thời gian, năm nay Vương Tuệ đã mười lăm tuổi. Nhưng Phác Nhã chỉ có mười tuổi, có phải bọn họ chỉ giống nhau thôi không?"
Mạnh Triết cau mày: "Trong báo cáo có nói Vương Tuệ cũng đột nhiên xuất hiện trước cửa cô nhi viện, được vợ chồng họ Vương nhận nuôi. Sau này vợ chồng nhà họ Vương bị giết hại, Vương Tuệ mất tích, cảnh sát nghi ngờ hung thủ đã bắt Vương Tuệ đi. Vụ án đến giờ chưa được phá, từ hai năm trước hồ sơ của Vương Tuệ từ mất tích chuyển sang tử vong. Việc của Vương Tuệ khá giống Phác Nhã, tôi nghi ngờ bọn họ là cùng một người. Nhưng tôi không thể giải thích vấn đề tuổi tác của họ."
"Mấy năm nay cô nhi viện Nam Giang chọn dùng vân tay và DNA để đăng ký trên hệ thống. Lập tức gọi cho cục cảnh sát thành phố Xương Thủ, xem họ có lấy được DNA của Vương Tuệ năm đó không." Khúc Mịch bình tĩnh nói.
Sau một cú điện thoại, đội hình sự nhận được tin mừng. Năm xưa cảnh sát ở thành phố Xương Thủ tìm được ba vết máu, qua kiểm tra, phát hiện vết máu lần lượt thuộc về vợ chồng nhà họ Vương và Vương Tuệ.
Khúc Mịch nhờ họ gửi DNA của Vương Tuệ tới, bên này thì tới cô nhi viện lấy hồ sơ. Sau khi đối chiếu, bọn họ xác định DNA của Vương Tuệ và Phác Nhã hoàn toàn trùng khớp, nói cách khác, bọn họ là cùng một người.
Kết quả khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt, đồng thời vô cùng thắc mắc, hai người chênh lệch năm tuổi sao có thể là cùng một người? Không lẽ trong vòng năm năm cô ta không có sự thay đổi sao?
Khúc Mịch bỗng nghĩ tới vấn đề ngừng phát triển. Anh bảo Lục Li tiếp tục liên lạc với cảnh sát bên Xương Thủ, tìm hiểu về vụ án năm xưa, ngoài ra anh bảo Cố Thành lên mạng tìm hiểu xem có nguyên nhân nào dẫn đến việc trẻ em ngừng phát triển không.
"Đội trưởng Khúc, tôi tìm ra rồi. Có vài khả năng có thể dẫn đến việc cơ thể ngừng phát triển: một là do khiếm khuyết gen tạo ra chứng thấp bé, người gặp vấn đề này hầu như đều cao dưới 1m20, vẻ ngoài giống trẻ con, nhưng về mặt sinh lý họ vẫn phát triển bình thường, thậm chí còn có thể có con; hai là do yếu tố bên ngoài gây tổn thương tuyến yên dẫn đến việc không thể tạo hormone bình thường, khiến bệnh nhân ngừng phát triển sinh lý, người này bề ngoài giống trẻ con, sinh lý cũng thế, nhưng tâm lý vẫn sẽ phát triển theo tuổi tác; ngoài ra còn các nguyên nhân chưa rõ, ngay cả chỉ số IQ cũng dừng phát triển. Ở Mỹ có một chuyên gia chuyên nghiên cứu hạng mục này, thời gian trước phòng thí nghiệm của họ đã công bố tìm được thuốc có thể can thiệp vào tuyến yên có chức năng kích thích tạo hormone, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm, hy vọng tương lai không xa sẽ giúp đỡ được cho bệnh nhân ngừng phát triển."
Trong thời gian này, Lục Li đã lấy được toàn bộ tài liệu về vụ án năm xưa. Theo ghi chép, vợ chồng nhà họ Vương bị hạ thuốc ngủ, người vợ bị đâm nhiều dao, mất máu dẫn đến tử vong, còn người chồng bị trói trên ghế, khi tỉnh lại có vật lộn với hung thủ, cuối cùng bị đâm một nhát vào tim, chết ngay tại chỗ. Sau đó hung thủ đâm Vương Tuệ bị thương rồi đưa cô bé đi.
Theo suy đoán của Khúc Mịch, tên hung thủ chính là Vương Tuệ. Trong quá trình vật lộn với cha nuôi cô ta đã bị thương, thế nên ở hiện trường mới tìm được vết máu của ba người.
"Đội trưởng Khúc, tiếp theo phải làm sao đây?"
Hung thủ rốt cuộc có phải Phác Nhã không, cô ta và Vương Tuệ có phải cùng một người hay không, tất cả bí ẩn này đều phải tìm được Phác Nhã mới có thể cởi bỏ. Nhưng bây giờ đi đâu tìm Phác Nhã đây?
"Theo tôi được biết, Phác Vĩnh Hạo khi còn sống đã gửi rất nhiều tiền cho Phác Nhã ở một ngân hàng Thụy Sĩ, chỉ có dấu tay của chính cô ta mới có thể rút tiền được, hơn nữa sẽ không bị hạn chế bởi bất kỳ chính phủ nào." Từ lúc chứng thực suy đoán của mình, Khúc Mịch đã không còn coi Phác Nhã là một đứa trẻ nữa, IQ của cô ta không thua kém bất kỳ tên tội phạm nào, thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, "Nếu có tiền, các cậu sẽ làm gì?"
Lục Li nói: "Nếu là tôi, tôi sẽ thay đổi danh tính, cầm số tiền đó đi khắp thế giới."
"Còn tôi sẽ mua chiếc xe việt dã xịn nhất, sau đó trang bị nó lại thành chiếc xe còn mạnh hơn xe tăng!" Mạnh Triết vô cùng đam mê lĩnh vực này.
"Tôi không thích mấy thứ đó. Nếu có số tiền lớn tôi sẽ mua quần áo, túi xách, giày dép, đúng rồi, còn cả đồ trang điểm hàng hiệu." Vương Tịnh đã thoát khỏi diện tình nghi, hôm qua mới chính thức về đội, chỉ còn chờ vụ án kết thúc sẽ chuyển công tác khoa pháp chứng. Cô biết ơn mọi người đã chăm sóc mình trong thời gian qua nên lần này trở về vô cùng cần mẫn, còn quét dọn văn phòng thật sạch.
Lưu Tuấn thấy thế vô cùng tiếc nuối. Một cô gái tốt như vậy lại bị khoa pháp chứng cướp đi, sau này đội hình sự của họ chỉ còn mấy tên đàn ông, chẳng biết sẽ thế nào đây.
"Đúng vậy." Khúc Mịch gật đầu, "Mỗi người ai cũng khát vọng, thứ cô toa muốn đến nay cô ta vẫn chưa đạt được. Đêm Phác Vĩnh Hạo bị thương, rương gỗ của hắn ta bị lật tung, chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay hắn cũng biến mất. Tuy hắn đã quyên góp tất cả tài sản nhưng muốn xây nhà và sinh sống vẫn cần dùng đến tiền. Núi Đại Thanh cách xa thành phố, không có nạn trộm cắp, rất có khả năng hắn sẽ giữ rất nhiều tiền trong người. Có số tiền kia, Phác Nhã có thể ra xuất nhập cư trái phép. Một khi thành công rút số tiền gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, tôi đoán cô ta sẽ đến Mỹ đầu tiên."
Đến Mỹ?
Đúng vậy, dù vì nguyên nhân nào mà cơ thể Phác Nhã ngừng phát triển, nhưng tâm lý của cô ta chắc chắn đã trưởng thành. Là một cô gái, cô ta chắc chăn hy vọng bản thân cũng có dáng người cao gầy xinh đẹp như hoa, có những chàng trai theo đuổi, sau đó kết hôn sinh con, mà hiện tại chỉ có Mỹ là nơi duy nhất có thể giúp cô ta điều trị chứng bệnh này, cô ta nhất định phải đi thử.
Nếu có thể thay đổi ngoại hình, thứ nhất cô ta có thể sống cuộc sống như người bình thường, thứ hai còn có thể thoát khỏi truy nã, dù là về nước cũng chẳng ai nhận ra.
Nhưng việc này đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của Khúc Mịch, anh cần báo cáo với cấp trên, sau đó liên lạc với bên có liên quan ở Mỹ, nhờ họ hỗ trợ. Khúc Mịch báo cáo tình hình với cục trưởng Hoàng, những việc còn lại chỉ đành chờ ông ta xử lý.
"Khúc Mịch, việc này đáng tin cậy không? Cậu nên biết rằng việc này liên quan đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước, chúng ta không thể tùy tiện điều người sang Mỹ được." Gần đây cục trưởng Hoàng cũng nghe vài lời đồn về Khúc Mịch, thế nên có hơi nghi ngờ.
"Cục trưởng Hoàng, vụ án này nếu còn tiếp tục trì hoãn sẽ trở thành án treo, anh hùng bàn phím toàn là những kẻ ăn thịt người. Đến khi đó tôi phủi mông chạy lấy người, với cục diện bối rối này ông có thể bình an về hưu hay không chẳng ai biết đâu."
Vấn đề này Khúc Mịch không hề dọa cục trưởng Hoàng, hiện nay có rất nhiều cư dân mạng đã chĩa mũi giáo về phía ông ta, nói ông ta để mặc cấp dưới làm bậy. Lãnh đạo thành phố cũng đã gọi điện cho ông ta, bảo ông ta đốc thúc Khúc Mịch phá án để tránh tạo thành ảnh hưởng không tốt. Khúc Mịch là người có thể nói đi là đi, đến khi đó lãnh đạo thành phố chắc chắn sẽ đẩy một người ra chịu tội thay. Vậy người đó sẽ là ai?
Cuối cùng ông ta quyết định gọi điện thăm dò ý kiến của cấp trên.
Không ngờ thư ký Vương vô cùng coi trọng vụ án này, bảo cục trưởng Hoàng để tất cả tài liệu lại. Ông ta nhìn chằm chằm đống tài liệu trên bàn một lúc lâu rồi gọi điện cho Khúc Mịch.
"Thư ký Vương, ông gọi vì vụ án của Phác Nhã đúng không?" Khúc Mịch không ngốc đến mức cho rằng thư ký Vương bận trăm công nghìn việc có thời gian gọi điện tâm sự với mình, "Tôi sẽ không bảo đảm gì cả, nhưng tôi dám khẳng định Phác Nhã là hung thủ của vụ án liên hoàn lần này. Cô ta hiện giờ có lẽ đang trên đường từ Thụy Sĩ đến Mỹ, có bắt được hay không là do các ông rồi."
Thư ký Vương do dự: "Khúc Mịch, cậu đã giao cho tôi một đề khó rồi đấy."
"Thư ký Vương, cơ hội tôi cho ông đề khó không nhiều đâu."
"Sao hả? Cậu định rời khỏi đội hình sự?" Thư ký Vương bất ngờ, "Đóa hoa ở cục cảnh sát không giữ được chân cậu sao?"
Thư ký Vương biết tình cảm của Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu, hai người họ còn có vẻ sắp kết hôn, đến lúc đó Khúc Mịch chắc chắn sẽ ở lại lâu dài, nhưng sao nghe cách nói chuyện của Khúc Mịch lại như anh sắp đi xa vậy?
Khúc Mịch không trả lời, trực tiếp cúp máy.
Hôm sau, phía cục trưởng Hoàng gửi đến tin tốt. Thông qua đại sứ quán Mỹ ở Trung Quốc, lãnh đạo thành phố đã liên lạc với cảnh sát ở Washington, bên kia hứa sẽ hỗ trợ truy bắt Phác Nhã.
Nhận được tin này, trên dưới đội hình sự vừa mừng vừa thấp thỏm. Nếu bắt được Phác Nhã, mọi người đều vui mừng, nếu không ngồi chờ mấy ngày chẳng thấy ai, chuyện này sẽ trở thành trò cười quốc tế.
Lúc này không chỉ đội hình sự, ngay cả cục trưởng Hoàng cũng ăn ngủ không yên. Ngày nào ông ta cũng đến đội hình sự đi dạo mấy vòng, liên tục hỏi "Bên Mỹ có gọi điện về không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...