Nghe Thương Dĩ Nhu nói, Khúc Mịch nhíu mày tập hợp lại tất cả báo cáo của khoa pháp chứng.
Rất ít khi Thương Dĩ Nhu thấy anh như vậy, chắc là do vụ án rơi vào ngõ cụt. Cô không muốn quấy rầy anh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng cho khách rồi ra ngoài. Lúc này di động của cô đổ chuông, cô vội ra ban công nghe máy.
Người gọi là Phác Vĩnh Hạo, anh bảo di động của Khúc Mịch tắt máy liên lạc không được nên gọi cho cô.
"Phác Nhã sao vậy?" Đề tài giữa họ chỉ có thể là Phác Nhã.
Phác Vĩnh Hạo ở đầu bên kia hơi chần chờ, mới nói: "Đứa bé có hơi kỳ lạ, tôi định ngày mai đưa nó về thành phố."
"Kỳ lạ? Kỳ lạ chỗ nào?" Thương Dĩ Nhu khó hiểu.
"Không có gì, có lẽ do tôi quá cẩn thận." Nghe Phác Vĩnh Hạo nói có vẻ không phải vấn đề gì quá lớn, "Nhã Nhi, dì Thương của con muốn nói chuyện với con nè."
Một lúc sau, Thương Dĩ Nhu có cảm giác di động đưa cho người khác, nhưng cô còn chưa kịp nói gì, di động đã tắt máy.
Chuyện gì vậy? Ấn nhầm nút à? Thương Dĩ Nhu đợi mấy phút không thấy Phác Nhã gọi lại, thôi, ngày mai gặp rồi tính, bây giờ nên đi làm bữa tối rồi.
Thương Dĩ Nhu làm mấy món đơn giản, bỗng dưng có tiếng đập cửa, cô chạy đi xem thì thấy là Vương Tịnh.
"Sao cô lại tới đây giờ này?"
"Đội trưởng Khúc có ở đây không? Tôi không gọi điện cho anh ấy được." Vương Tịnh không trả lời, vừa hỏi vừa nhìn vào nhà.
Khúc Mịch nghe bên ngoài ồn ào thì bước ra, Vương Tịnh vội chạy vào đưa anh báo cáo.
"Đội trưởng, kết quả này thật sự ngoài sức tưởng tượng, nhưng tôi tin phân tích của mình không sai, thế nên tôi muốn trực tiếp báo cáo với anh. Theo dấu vết tìm được trong đường ống thì có thể xác định có người từng bò bên trong, mà người này khoảng cách từ mắt cá chân đến đầu gối chỉ hơn 10cm, đường kính cánh tay khoảng 3cm. Theo quỹ đạo hắn bò thì chiều cao khoảng 1m20. Đội trưởng Khúc, theo số liệu này, kẻ bị tình nghi có bề ngoài là một đứa bé bảy tám tuổi."
Thương Dĩ Nhu không tin vào kết quả này, nhưng Khúc Mịch lại vội lấy di động ra, phát hiện điện thoại mình đã hết pin tắt máy.
"Mau gọi cho Phác Vĩnh Hạo!" Anh vừa nói vừa lấy chìa khóa xe, "Vương Tịnh, cô mau gọi điện cho Lục Li, bảo bọn họ lập tức đến núi Đại Thanh."
"Điện thoại không có ai nghe máy." Thương Dĩ Nhu cũng đã ý thức được vấn đề, vội gọi cho Phác Vĩnh Hạo.
Nghe vậy Khúc Mịch càng gấp, anh vội lên xe, quay đầu Thương Dĩ Nhu cũng đi theo thì nói: "Em ở nhà đi, có nhóm Lục Li em không cần phải lo."
"Không, em muốn đi, có lẽ em có thể giúp được gì đó." Không biết tại sao Thương Dĩ Nhu lại ngửi thấy mùi của tử vong.
Khúc Mịch biết cô cố chấp, mà hiện tại không có nhiều thời gian. Anh nhấn ga, lao đi như bay. Trong lúc đó Thương Dĩ Nhu vẫn cố gắng liên lạc với Phác Vĩnh Hạo nhưng vẫn không thể liên lạc được.
Hung thủ biết rõ tình hình nhà họ Phác, lần đầu dụ dỗ Phác Nhụy xuống tầng hầm, lần hai thần không biết quỷ không hay lẻn vào nhà họ Phác, mà trong hai hiện trường không phát hiện dấu vết của người ngoài.
Có thể trốn trong trần nhà của Trương Lệ Xuân và đường ống ở tầng hầm nhà họ Phác chắc chắn không phải người trưởng thành bình thường.
Trong ô tô của Tiếu Tiêu bọn họ tìm được dấu vân tay không trọn vẹn nhưng rất có thể đó không phải vân tay của một người trưởng thành.
Thương Dĩ Nhu và Vương Tịnh hình như đều có cùng suy đoán, cả hai nhìn nhau, đều cùng ánh mắt của đối phương nhìn thấy sự khiếp sợ và không dám tin.
Lái xe từ thành phố đến núi Đại Thanh phải mất hơn hai tiếng, đến khi Khúc Mịch chạy tới đã hơn 21:00. Ban đêm ở nông thôn vô cùng im ắng, chỉ thỉnh thoảng có một hai tiếng chó sủa.
Nhà của Phác Vĩnh Hạo nằm dưới chân núi, Khúc Mịch đến gần thì không thể lái xe tiếp, bọn họ xuống xe, mở đèn flash di động nhưng vẫn không thể nhìn rõ con đường phía trước.
Khúc Mịch hối hận khi để Thương Dĩ Nhu đi cùng, cũng may cô mặc quần jeans đế bằng, đi lại sẽ không quá khó khăn. Anh đi trước mở đường, bảo Thương Dĩ Nhu theo sát mình, Vương Tịnh đi cuối.
Ba người tới gần, trong bóng đêm thấp thoáng một căn lều. Trong lều không có đèn, cũng không có chút động tĩnh.
Thương Dĩ Nhu hít sâu, ngửi thấy mùi máu quen thuộc trong hương cỏ.
Cô nắm chặt tay Khúc Mịch, Khúc Mịch quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay: "Đừng sợ, có anh đây rồi."
Chứng kiến nam thần lạnh lùng cũng có mặt ấm áp, Vương Tịnh như bị tạt một gáo nước lạnh. Tuy cô biết tình cảm của Khúc Mịch dành cho Thương Dĩ Nhu, mà cô cũng chỉ coi Khúc Mịch là thần tượng, nhưng là một kẻ độc thân không có đàn ông theo đuổi, cô thật sự bị tổn thương sâu sắc.
Thương Dĩ Nhu gật đầu, dần bình tĩnh lại. Bọn họ còn chưa tiếp cận căn lều thì đã nghe tiếng ô tô ở xa. Khúc Mịch dừng bước nhìn lại, anh không mong Thương Dĩ Nhu theo mình mạo hiểm, tốt nhất là nhóm Lục Li tới.
Quả nhiên ô tô kia dừng lại, có mấy người xuống xe, chốc lát sau, bốn năm ánh đèn pin rọi tới, còn có người gọi.
"Đội trưởng Khúc đúng không?" Là tiếng của Lục Li.
Vương Tịnh vừa vẫy tay vừa đáp: "Đội phó Lục, tôi, đội trưởng Khúc và bác sĩ Thương ở đây."
Hai bên tập hợp, Thương Dĩ Nhu lại gọi cho Phác Vĩnh Hạo, trong lều có điện thoại đổ chuông. Mọi người nhìn nhau, cảnh giác đến gần.
Lục Li đi trước, rút súng ra, ra hiệu cho Mạnh Triết, Mạnh Triết lập tức cùng Lưu Tuấn đi vòng ra sau căn lều, Vương Nhân Phủ và Hách Minh lần lượt canh giữ hai bên.
Thấy mọi người đã vào vị trí, Lục Li duỗi tay kéo khóa kéo, sau đó nghiêng người đưa súng vào. Một, hai, ba... Mười giây im lặng, không có bất cứ âm thanh gì.
Đèn pin cùng rọi tới, Khúc Mịch thấy trong lều có bóng đèn, anh bước vào, tìm nút mở đèn.
"A!" Vương Tịnh kêu lên, "Anh ta chết rồi!"
Lúc này Phác Vĩnh Hạo đang nằm gần cửa lều, sau lưng có cắm một con dao, máu chảy ròng ròng.
Giữa lều trải chăn, bên trên đặt hành lý, gần đó là một cái bàn lùn và một ngọn đèn bàn, bên phải có cái thùng gỗ, đồ đạc bên trong rơi rụng ra ngoài, hẳn là có người lục tung. Còn về Phác Nhã, hiện chẳng thấy cô ta đâu.
Thương Dĩ Nhu bước qua kiểm tra: "Khúc Mịch, Phác Vĩnh Hạo vẫn chưa chết, anh ta còn hơi thở!"
Phác Vĩnh Hạo chưa chết? Mọi người vội gọi cấp cứu, Thương Dĩ Nhu cố gắng xử lý vết thương cho Phác Vĩnh Hạo, hy vọng nhân viên y tế có thể mau tới cứu hắn.
Từ đây về thành phố nhanh nhất cũng phải mất hai tiếng. Nơi này hẻo lánh, giao thông không phát triển, vết thương của Phác Vĩnh Hạo lại gần vị trí của tim, hắn chưa chết chứng tỏ vết thương này chỉ mới bị tạo thành, nói cách khác hung thủ vẫn chưa chạy xa.
Khúc Mịch lập tức gọi điện xin chi viện, phong tỏa các tuyến đường, mở rộng tìm kiếm.
"Đội trưởng Khúc, không phải tìm hung thủ sao? Sao chỉ tìm Phác Nhã?" Cố Thành hỏi.
Khúc Mịch trầm giọng: "Phác Vĩnh Hạo do Phác Nhã đâm, cô ta chính là hung thủ giết Phác Nhụy, Trương Lệ Xuân và Nhạc Tâm!"
Không chỉ Cố Thành, ngay cả Lục Li cũng sửng sốt. Đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc, xâm phạm, đang tự khép mình đáng thương kia lại là tên sát thủ giết người liên hoàn? Trong đây không có nhầm lẫn gì chứ?
Tuy Khúc Mịch có độ uy tín rất cao trong đội hình sự, trên dưới đội hình sự chưa từng có ai nghi ngờ phán đoán của anh, nhưng kết quả này lại quá thái quá khiến người ta không thể chấp nhận được. Bao nhiêu năm qua Lục Li đã đối đầu với rất nhiều tên hung thủ tàn nhẫn, anh thật sự không có cách nào liên tưởng hung thủ giết người là một đứa bé được.
Nhưng dù thế nào, Phác Nhã mất tích, tìm được cô ta là việc cấp bách, chỉ cần Phác Vĩnh Hạo không chết, chân tướng sẽ bại lộ.
Cảnh sát địa phương nhanh chóng có mặt, phối hợp tìm kiếm cùng đội hình sự. Mọi người bận rộn đến tờ mờ sáng vẫn không có manh mối gì. Núi Đại Thanh dân phong thật thà chất phác, thậm chí đến đêm không cần đóng cửa, đột nhiên xảy ra vụ án giết người, người dân ở đây đều lo lắng bất an.
Phác Vĩnh Hạo đưa tới bệnh viện cấp cứu, mãi đến 10:00 sáng hôm sau mới ra khỏi phòng phẫu thuật, đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...