Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Nhạc Tâm đột nhiên qua đời khiến vụ án nhà họ Phác vốn đang bị khói mù bao phủ càng dậu đổ bìm leo. Thương Dĩ Nhu dành thời gian đến bệnh viện thăm Phác Nhã, cô bé vẫn sống trong thế giới riêng của mình, chẳng chịu nói chuyện với ai.

Không biết đến ngày cô bé tỉnh lại thì sẽ đối mặt với nỗi đau mất mẹ nuôi thế nào. Đây là đứa trẻ vận mệnh nhiều chông gai, lúc nhỏ bị vứt bỏ ở cô nhi viện, khó khăn lắm mới gặp được bố mẹ nuôi đối xử tử tế với mình, không ngờ lại còn phải gặp nhiều chuyện đáng sợ như vậy.

Dù là tận mắt thấy chị gái bị giết hay bị bọn buôn người bắt cóc cưỡng hiếp thì mỗi một việc cũng đủ khiến cô bé chìm vào bóng tối mãi mãi không thoát ra được. Đối với một đứa trẻ như vậy, Thương Dĩ Nhu theo bản năng yêu mến nhiều hơn.

Khoa pháp chứng đã đưa báo cáo tới đội hình sự, Khang Bình cũng đã đưa báo cáo khám nghiệm tử thi qua, tất cả tài liệu hiện đều đang trên bàn trong phòng họp.

Chỉ cần có án mạng, phòng họp này sẽ chẳng thể được bình yên.

"Tôi có tin tức này muốn nói với mọi người." Khúc Mịch lên tiếng trước, "Sáng nay nhân viên của công ty bảo hiểm Bình Khang đến đội chúng ta tìm hiểu tình hình, qua đó biết được Nhạc Tâm có mua bảo hiểm sinh mạng trí giá 10.000.000 tệ, người được hưởng là Phác Vĩnh Hạo và Phác Nhụy."

Có nghĩa là nếu Nhạc Tâm được phán quyết là tự sát, mà người được hưởng lợi là Phác Nhụy đã tử vong, vậy 10.000.000 sẽ thuộc về một mình Phác Vĩnh Hạo.


"Đội trưởng Khúc, anh nghi ngờ cái chết của Nhạc Tâm không phải tai nạn?" Lục Li cau mày hỏi, "Khoa pháp chứng và báo cáo của Khang Bình đều đã đưa tới, bên trong viết là linh kiện trong máy sấy đã bị hư hỏng nặng khiến một con ốc bị văng ra, dẫn đến việc rò điện, còn trong báo cáo khám nghiệm tử thi có viết Nhạc Tâm bị điện giật và chết đuối. Cửa ra vào và cửa sổ nhà họ Phác không có dấu vết bị cạy phá, từ phòng tắm đến phòng ngủ cũng chỉ có mỗi dấu chân của Nhạc Tâm và dấu giày của Phác Vĩnh Hạo. Tất cả đều cho thấy Nhạc Tâm vì tai nạn mà qua đời."

"Nhưng mọi người không thắc mắc phản ứng của Phác Vĩnh Hạo sao? Anh ta khăng khăng mình hại chết Nhạc Tâm, hơn nữa trong cơ thể Nhạc Tâm có lưu lại tinh dịch, không loại trừ là của Phác Vĩnh Hạo. Đội trưởng Khúc, tôi cảm thấy nên tiến hành thẩm vấn Phác Vĩnh Hạo!" Lưu Tuấn đưa ra ý kiến của mình.

Khúc Mịch gật đầu: "Đến nhà họ Phác, tôi muốn xem lại hiện trường."

Mọi người theo Khúc Mịch trở về nhà họ Phác, ấn chuông cửa nửa ngày mới có người ra mở cửa. Mới một ngày, Phác Vĩnh Hạo đã râu ria xồm xoàm trông giày đi hơn mười tuổi. Lần lượt mất đi vợ con, dù là người làm bằng sắt cũng không chịu đựng được, huống hồ bọn họ là gia đình hạnh phúc mẫu mực trong mắt người ngoài, lâu đài trong cổ tích chớp mắt đã sụp đổ, dù là ai cũng sẽ suy sụp.

"Đội trưởng Khúc, tôi đang định gọi điện cho anh." Giọng anh ta nghẹn nghẹn, "Lúc sống Nhạc Tâm thích mình xinh đẹp nên tôi không muốn giải phẫu, dù sao cô ấy cũng không còn, còn là tai nạn, giải phẫu có ý nghĩa gì chứ?"

"Cảnh sát chúng tôi cho rằng khả năng cao vợ anh bị giết, thế nên đã giải phẫu thành lập vụ án, hơn nữa theo manh mối hiện có, anh là kẻ bị tình nghi. Anh Phác, mong anh nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi."


Phác Vĩnh Hạo khiếp sợ: "Đội trưởng Khúc, ý anh là Nhạc Tâm bị giết? Ai lại giết Nhạc Tâm chứ? Cô ấy không có mâu thuẫn với ai, tuy rằng nói năng hơi nghiêm khắc nhưng cũng chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ thôi. Đêm qua đáng lẽ tôi không nên cãi nhau với cô ấy, thật sự không nên bỏ đi. Tôi không bảo vệ được mẹ con họ, đều tại tôi vô dụng! Tại sao không giết tôi, giết tôi đổi lại hai mẹ con họ chứ!"

"Anh bình tĩnh đi, tôi có vài câu hỏi muốn hỏi anh, bây giờ nói những lời này cũng không thay đổi được gì, việc anh có thể làm là tích cực phối hợp với chúng tôi, sớm ngày bắt được hung thủ."

Phác Vĩnh Hạo dần lấy lại bình tĩnh.

"Thuật lại từng lời nói hành động của anh tối qua, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."

"Mọi người vừa rời khỏi bệnh viện, tôi nhận được điện thoại của Nhạc Tâm, cô ấy hỏi thăm tình hình của Nhã Nhi, không, nói đúng hơn là cô ấy hỏi Nhã Nhi đã nói ra manh mối nào chưa. Tôi biết cô ấy muốn bắt hung thủ giết hại Nhụy Nhi, tôi hiểu tâm trạng của cô ấy, nhưng Nhã Nhi cũng là con gái của chúng tôi, những gì con bé phải chịu cũng không kém gì Nhụy Nhi. Chúng tôi cãi nhau, tôi còn chưa kịp nói chuyện Nhã Nhi bị cưỡng hiếp cô ấy đã cúp máy. Tinh thần cô ấy đang không ổn định, tôi sợ cô ấy làm chuyện bậy bạ nên khoảng 20:30, sau khi bác sĩ tiêm thuốc cho Nhã Nhi, thấy con bé đã nhắm mắt, tôi lái xe về nhà định nói chuyện với Nhạc Tâm."

Từ lúc được đưa đến bệnh viện, Phác Nhã không khóc không cười cũng không ngủ được, trừ việc đi WC, cô bé cứ nhìn chằm chằm trần nhà. Để bảo đảm sức khỏe của cô bé, bác sĩ đã phải dùng đến thuốc an thần, ban ngày cho cô bé ngủ trưa một tiếng, đến tối sẽ tăng liều mạnh hơn. Lúc tôi về nhà, Nhạc Tâm đang uống rượu, vừa thấy tôi cô ấy liền xông tới đấm đá, cô ấy nói tôi không yêu cô ấy, tôi có giải thích thế nào cô ấy cũng không nghe, trông như nổi điên vậy. Tôi ôm chặt cô ấy, hôn cô ấy, cố gắng giúp cô ấy bình tĩnh lại. Cô ấy giật hỏng nút áo của tôi. Khoảng thời gian này chúng tôi chịu quá nhiều áp lực, đều cần chỗ giải tỏa, vì thế tôi cởi đồ của cô ấy, muốn dùng cách đó để nói rằng tôi luôn yêu cô ấy. Nhưng sau khi điên cuồng chúng tôi đều thấy áy náy, hai người làm cha làm mẹ không có năng lực bảo vệ con mình, bây giờ còn làm tình với nhau. Cô ấy đuổi tôi đi, nói nhìn thấy tôi cô ấy càng tự trách. Tôi lái xe về bệnh viện, Nhã Nhi vẫn đang ngủ. Tôi nằm ở giường bên cạnh đến sáng, hộ lý đến làm rồi tôi lại về nhà thay đồ vì buổi sáng có công việc quan trọng. Nhưng về đến nhà, tôi lại không thấy Nhạc Tâm đâu, mở cửa phòng tắm thì thấy cô ấy nằm trong bồn. Tôi có cảm giác bất an, vào trong xem thì thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, hai mắt đăm đăm, vì vậy vội gọi cảnh sát, để giữ nguyên hiện trường, tôi không dám động vào cái gì cả. Sau này tôi mới biết do máy sấy tóc rò rỉ điện, nếu không phải tôi may mắn, chỉ cần duỗi tay chạm vào Nhạc Tâm, tôi cũng sẽ như cô ấy."


Lục Li hỏi: "Anh có biết việc Nhạc Tâm mua bảo hiểm sinh mạng, người được hưởng lợi là anh và Phác Nhụy không?"

"Tôi biết." Phác Vĩnh Hạo thành thật trả lời, "Nhạc Tâm có bạn cấp hai bán bảo hiểm, cô ấy mua bảo hiểm tài sản, bảo hiểm sinh mạng chỉ là phần đi kèm, vì thể diện nên cô ấy cũng mua một cái, mỗi tháng sẽ gửi vào 5000 tệ, thời hạn là 20 năm, còn lợi nhuận bao nhiêu thì tôi không biết. Dù gì gia đình chúng tôi cũng có điều kiện kinh tế, cô ấy muốn mua thì cứ để cô ấy mua."

"Mấy giờ anh về bệnh viện, ai có thể chứng minh?"

"Hơn 22:00 tôi ra khỏi nhà, đến bệnh viện thì tầm 2:00, y tá ngủ hết rồi, không ai có thể làm chứng cho tôi cả."

"2:00?" Khúc Mịch cau mày, "Từ nhà anh đến bệnh viện cùng lắm chỉ mất nửa tiếng, anh lại chạy xe từ hơn 22:00 đến 2:00?"

"À đúng rồi, nếu đội trưởng Khúc không nhắc thì tôi quên mất. Gần đây đúng là xui xẻo, nhiều chuyện ập tới một lúc. Biển số xe của tôi không biết rớt từ lúc nào, buổi tối chạy xe đến đường Trung Hưng thì bị cảnh sát giao thông chặn lại kiểm tra giấy tờ, bọn họ nghi ngờ tôi trộm xe nên đưa tôi về đồn, tôi phải gọi điện cho luật sư công ty, nhờ người đến trung tâm quản cơ sở dữ liệu làm việc, cảnh sát mới thả tôi ra. Nếu mấy anh không tin có thể điều tra, đồn cảnh sát chắc chắn có lập hồ sơ."

Khúc Mịch lập tức bảo người liên lạc với bên cảnh sát giao thông, chứng thực đêm qua 22:10 Phác Vĩnh Hạo bị chặn lại, sau đó đưa về đồn, đến gần rạng sáng 2:00 mới được thả ra, mà thời gian Nhạc Tâm tử vong vào khoảng 1:00 đến 2:00.


Phác Vĩnh Hạo cứ tưởng mình xui xẻo, không ngờ việc này có thể chứng minh chứng cứ ngoại phạm của mình.

"Hằng ngày vợ anh tắm xong đều sấy tóc sao?" Khúc Mịch hỏi.

Phác Vĩnh Hạo gật đầu: "Cô ấy có thói quen này."

"Tôi nhớ lần trước anh nói nhà anh thuê giúp việc bán thời gian, hầu như mọi việc đều do vợ anh làm. Vợ anh giữ gìn mọi thứ ngăn nắp, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ đúng không?"

"Đúng vậy, bình thường tôi hay ném khăn lung tung, luôn bị Nhạc Tâm mắng. Khăn tắm trên giá đâu rồi?" Phác Vĩnh Hạo cũng thấy thắc mắc, đây không giống tính cách của vợ mình, "Từ lúc Nhụy Nhi qua đời, cô ấy hoàn toàn thay đổi, có lẽ quên lấy khăn tắm ra treo."

"Không, một người bị ám ảnh cưỡng chế khi gặp chấn thương tâm lý, phản ứng ám ảnh cưỡng chế của họ sẽ càng nghiêm trọng hơn. Tôi đoán có người cố tình cất khăn lông đi, vợ anh vào bồn tắm phát hiện không có khăn nên về phòng ngủ tìm."

Suy đoán của Khúc Mịch khiến mọi người đều bối rối, từ việc trên giá không có cái khăn lông nào có thể phỏng đoán cái chết của nạn nhân không phải tai nạn sao? Nếu thực sự có hung thủ, vậy hắn giấu khăn tắm làm gì? Điều này có liên quan gì đến việc nạn nhân bị điện giật?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui