Vương Cương xấu hổ: "Gần đây tôi ở nhà lên mạng tìm việc làm, vừa nộp CV vừa lướt các diễn đàn. Gần đây có vụ ngôi sao nhí Phác Nhụy bị giết, rất nhiều người đang thảo luận về vụ việc này, còn có người đưa ra giả thiết hung thủ là ai, tôi thấy dưới bình luận có người bán ảnh, nói là ảnh chụp vào đêm xảy ra vụ án, nụ cười cuối cùng của thiên sứ. Thời đại này ai cũng tận dụng cơ hội kiếm tiền, có điều chẳng ai ngu ngốc đến mức bỏ tiền ra mua ảnh hay video chưa xác thực trên mạng, nhưng nếu đó thực sự là hình ảnh cuối cùng của Phác Nhụy thì chắc chắn sẽ rất có giá."
"Thế tại sao anh lại mua?" Khúc Mịch thấy Vương Cương mở máy tính, vào ổ đĩa D, bên trong lưu rất nhiều video và hình ảnh.
Cậu ta bật cười: "Tôi thêm QQ của người đó để châm biếm anh ta. Bây giờ lừa đảo IQ cao lắm, anh ta muốn kiếm tiền bằng cách này e là sẽ chết đói thôi. Anh ta tức giận gửi cho tôi một tấm ảnh, bảo tôi không phải người trong nghề thì đi nhờ chuyên gia giám định tấm ảnh đi. Tôi phóng to ảnh kiểm tra thì tấm ảnh đó đúng là không hề qua photoshop, mà trong ảnh còn có những người nổi tiếng khác. Tôi thương lượng giá với anh ta, cuối cùng bỏ ra 50 tệ mua năm tấm ảnh."
Mua năm tấm ảnh, chứng tỏ ảnh chụp hôm đó không chỉ có từng này. Khúc Mịch xem năm tấm ảnh, đều là ảnh chụp ở bữa tiệc sinh nhật, không có gì đặc biệt.
"Cậu liên lạc với anh ta mua hết ảnh anh ta có đi." Khúc Mịch bảo Vương Cương dùng QQ liên lạc với đối phương, "Nếu anh ta hỏi tại sao, anh cứ nói mình là fan của Đàm Tâm Ngữ, muốn lưu giữ những tấm ảnh cuối cùng của cô ta làm kỷ niệm."
Đối phương quả nhiên hỏi lý do, Vương Cương trả lời theo lời dặn của Khúc Mịch, đối phương không hề nghi ngờ.
Hai người giao dịch trên mạng, Khúc Mịch gọi điện cho Cố Thành, bên này còn chưa kết thúc, Cố Thành đã tra được địa chỉ IP của đối phương. Khúc Mịch bảo Lục Li đi bắt người, rất nhanh người đó đã bị đưa đến cục cảnh sát.
Khúc Mịch vừa gặp liền nhận ra đối phương chính là phóng viên Mã Vĩ bọn họ điều tra sau khi phát hiện cái chết của Phác Nhụy.
"Đồng chí cảnh sát, tôi thất nghiệp nên lên mạng bán ảnh kiếm chút tiền, chắc không phạm pháp đúng không?"
Từ khi Phác Nhụy bị giết, Phác Vĩnh Hạo không có chỗ để trút giận nên nhắm vào hắn. Phác Vĩnh Hạo là ông chủ công ty giải trí, mà Mã Vĩ là paparazzi đắc tội với rất nhiều người, bọn họ bắt tay nhau không cho hắn tiếp tục làm việc trong giới giải trí, những tấm ảnh hắn chụp được thành ảnh rác, chẳng có tòa soạn nào dám đăng bài.
Hắn không cam lòng nhưng không biết làm gì. Dưới áp lực cuộc sống, còn mang tâm lý báo thù, hắn lên mạng bán số ảnh này để kiếm cơm, đồng thời muốn sự việc càng trở nên phức tạp.
Dù gì bây giờ ở trên mạng không ai biết ai, hắn cũng không làm gì trái pháp luật, không cần phải sợ, nhưng không ngờ nhanh như vậy bản thân đã bị túm đầu.
"Chúng tôi mời anh tới để hỗ trợ điều tra." Lục Li nói, "Còn về vấn đề có truy cứu trách nhiệm việc anh xâm phạm quyền riêng tư của người khác không thì do vợ chồng anh Phác quyết định."
Nhắc tới Phác Vĩnh Hạo, sắc mặt Mã Vĩ tối sầm, nếu không phải anh ta chèn ép hắn, hắn đã không khổ sở như vậy. Nhưng trước mắt hắn không thể trêu chọc đối phương, lỡ đối phương tố tụng thua kiện, hắn chắc chắn sẽ thua, còn phải bồi thường kinh tế.
"Đồng chí cảnh sát, các anh có gì muốn hỏi cứ việc hỏi, tôi nhất định sẽ thành thật trả lời. Còn về mấy tấm ảnh, mong các anh giữ bí mật giúp tôi."
Khúc Mịch hỏi: "Đêm đó số ảnh anh chụp được không phải đã bị xóa rồi sao? Sao vẫn còn mấy tấm ảnh này?"
"Paparazzi như chúng tôi nào dễ bị đối phó như vậy? Thỏ khôn có ba hang, nếu không sẽ mất chén cơm đấy." Hắn ta cười đắc ý, "Mỗi lần chụp hình tôi sẽ lưu ở hai nơi, như vậy lỡ đâu xảy ra chuyện sẽ không đến mức bị xóa hết."
"Trừ những tấm hình anh bán còn hình nào khác không?"
"Còn mấy tấm chụp một bên mặt. Vốn dĩ chẳng có chịu trả tiền mua số ảnh tôi chụp lần này, càng đừng nói tới mấy tấm chụp vội kia. Mã Vĩ tôi từ khi nào đã lưu lạc đến tình trạng này chứ!" Mã Vĩ vừa nói vừa lắc đầu thở dài.
Khúc Mịch bảo Mã Vĩ giao nộp tất cả số ảnh, sau đó thả hắn đi. Thấy đã hơn 22:00, Khúc Mịch cho mọi người tan làm về nghỉ ngơi, còn về số ảnh của Mã Vĩ, anh gửi vào email từng người, bảo họ về nhà rồi xem.
Thương Dĩ Nhu cũng nhận được mail, cô và Khúc Mịch không có nhiều thời gian hẹn hò, nhưng thời gian gọi điện thì càng lúc càng dài. Chỉ cần hai người về đến nhà thì điện thoại gần như đều trong trạng thái hoạt động. Vốn dĩ Khúc Mịch muốn video call nhưng Thương Dĩ Nhu lại thấy không có không gian riêng, hơn nữa đang là mùa hè nên cũng không tiện.
"Số ảnh này đâu có gì đặc biệt đâu?" Thương Dĩ Nhu xem ảnh hai lần vẫn không có phát hiện mới.
"Em nhìn tấm ảnh Phác Nhụy đi từ cầu thang xuống đi."
"Cô bé Kiêu ngạo như một công chúa. Bố mẹ vừa có nhan sắc vừa có địa vị, gia đình lại có điều kiện, còn tổ chức bữa tiệc mừng sinh nhật long trọng như vậy. Khi đó cô bé cảm thấy mình như sống trong thế giới cổ tích, nhưng không ngờ điều chờ đợi cô bé lại là một cuộc giết hại tàn nhẫn."
"Có lẽ anh không nên để em tiếp xúc với Phác Nhã, càng không nên gửi số ảnh này cho em." Khúc Mịch ở bên kia có thể cảm nhận được tâm trạng của cô lúc này.
"Không sao." Thương Dĩ Nhu lên giường nằm, "Làm pháp y, ngào nào cũng phải tiếp xúc với thi thể. Để sau này có thể đối mặt với nhiều vụ án như Phác Nhụy, em không thể cứ lảng tránh mãi. Mỗi lần gặp chuyện khó tránh sẽ có chút cảm xúc nhưng em sẽ điều chỉnh trạng thái của mình, sẽ không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống. Anh yên tâm đi, em đã thoát ra khỏi bóng ma đó rồi. À phải, sao anh lại cho em xem tấm ảnh này."
"Em có thấy góc chụp có hơi lạ không?"
"Lạ?" Thương Dĩ Nhu phóng to tấm ảnh, "Chắc là do chụp lén."
Trong ảnh Phác Vĩnh và Nhạc Tâm cùng nắm tay Phác Nhụy từ trên lầu đi xuống. Phác Vĩnh Hạo mặc đồ vest chào hỏi khách khứa, Nhạc Tâm mặc váy trắng đang khom người chỉnh lại tóc cho con gái. Phác Nhụy đi giữa thu hút sự chú ý của mọi người, mặt nhìn về hướng chính diện tươi cười kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lại nhìn sang bên cạnh, từ góc độ này có vẻ như cô bé đang trừng mắt.
"Có lẽ vậy." Khúc Mịch cũng không giải thích được sự kỳ lạ trong tấm ảnh, "Anh còn phải xem những tấm ảnh khác rồi đối chiếu khẩu cung, em đi ngủ trước đi."
"Đừng thức khuya quá, công việc dù quan trọng cũng không bằng sức khỏe." Thương Dĩ Nhu dặn dò.
Nghe Khúc Mịch cười, Thương Dĩ Nhu không khỏi tự hỏi có phải cô quản lý quá nhiều, quá sớm không, chỉ mới yêu đương thôi, sao có vẻ giống vợ người ta vậy?
"Em còn nợ anh lời xin lỗi đấy."
Xin lỗi? Xin lỗi gì?
"Em chỉ nói mấy câu đã chọc vào lửa, bản thân thì làm như chẳng có việc gì." Khúc Mịch than vãn.
"Em xin lỗi, lần sau anh đừng hòng được em quan tâm! Hừ!"
"Anh sai, anh sai rồi mà." Khúc Mịch vội xin tha, "Anh thích bị em trêu chọc đấy, ai bảo anh bẩm sinh đã mặt dày rồi."
"Anh không chỉ mặt dày, miệng cũng thô bỉ!" Thương Dĩ Nhu mắng anh một câu rồi cúp máy nhưng trên môi vẫn treo nụ cười hạnh phúc.
Phải thừa nhận rằng khi ở bên Khúc Mịch, cô có thể nhanh chóng thoát khỏi sự thương cảm, dễ dàng cảm nhận được niềm vui.
Mới cúp máy với Khúc Mịch, chú Thương gọi video call cho cô.
"Có phải có kết quả ca bệnh cháu gửi chú không?" Cô vội bắt máy.
"Nào nhanh như vậy?" Chú Thương bật cười, "Chú có một tin tức này muốn nói với cháu, không biết với cháu là tin tốt hay xấu nữa. Cháu có biết giáo sư Wells, chuyên gia về pháp y không?"
"Năng lực của ông ấy được cả thế giới công nhận, tất cả sinh viên được ông ấy dạy dỗ ai cũng là nhân tài trong giới pháp y, cháu luôn muốn gặp ông ấy nhưng mãi không có cơ hội." Thương Dĩ Nhu học pháp y trong nước, sau khi học xong đại học cô từng muốn đi du học, nhưng vì bằng cấp y khoa của trong nước không được nước ngoài công nhận nên mới rẽ hướng gia nhập cục công an, cố gắng tìm ra hung thủ giết hại bố mẹ càng sớm càng tốt.
"Chú nghe nói Wells nhận lời làm giáo sư của đại học XXX ở Canada, mỗi tuần sẽ dạy một tiết, ngoài ra ông ấy định truyền nghề cho hai nghiên cứu sinh để truyền nghề rồi nghỉ hưu. Nếu cháu muốn thì có thể xin vào trường XXX. Chú cũng đang ở Canada, có thể chăm sóc cháu."
"Dù nộp đơn vào trường thì cũng phải là nghiên cứu sinh chính quy." Thương Dĩ Nhu cảm thấy mình không có ưu thế gì, nộp đơn vào học có lẽ chỉ gặp được giáo sư Wells trong khuôn viên trường, cùng lắm chỉ mặt dày nói chuyện được vài câu thôi.
"Trường đại học ở nước ngoài chỉ quan tâm đến thực lực, không phải bằng cấp. Với kinh nghiệm của cháu cộng thêm thư giới thiệu của chú chắc sẽ không có vấn đề. Chú chỉ lo cho Khúc Mịch, tình cảm của hai đứa đang ổn định, nhưng nếu hồ sơ được duyệt thành công, cháu phải ở nước ngoài ít nhất ba năm."
"Chú à, người chú nên lo là cháu mới đúng. Cháu gái của chú xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều chàng trai nước ngoài theo đuổi."
"Ha ha, không ngờ cháu cũng biết nói đùa rồi, xem ra Khúc Mịch chăm sóc cháu rất tốt. Chú sẽ gửi đơn đăng ký và thư giới thiệu cho cháu, cháu cứ tự quyết định, chỉ cần cháu không hối hận, lựa chọn thế nào cũng đúng cả."
Thương Dĩ Nhu bật laptop, nhìn đơn đăng ký và thư giới thiệu chú gửi, cả đêm không ngủ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...