Hôm sau, Khúc Mịch nhận được điện thoại của Vương Đại Tráng: "Đội trưởng Khúc, cô Hoắc gọi taxi, biển số xe là XXXX."
Khúc Mịch lập tức phái người định vị chiếc taxi kia, phát hiện hướng đi là nghĩa trang ở ngoại ô, nơi chôn cất bố mẹ Hoắc Thải Ni.
Khúc Mịch dẫn người lái xe chạy tới đó, đi được nửa đường đột nhiên nhớ ra một việc, gọi ngay cho đồn cảnh sát khu vực, yêu cầu họ dùng tốc độ nhanh nhất tới nơi, bắt buộc phải bảo vệ được Hoắc Thải Hà.
Bọn họ vừa đến gần khu nghĩa trang đã nghe thấy tiếng súng, sắc mặt Khúc Mịch tối sầm, Lục Li sửng sốt, ngay lập tức nhấn ga, đồng thời lệnh mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Vào nghĩa trang, xe còn chưa dừng, họ đã thấy một kẻ lái xe máy chở thêm kẻ khác chạy như bay, phía sau có cảnh sát đuổi theo.
Lục Li chưa kịp chặn lại, xe máy đã nhanh nhẹn lách qua xe của họ, chớp mắt đã phóng vào con đường nhỏ. Địa hình nơi này khá đặc biệt, trừ đường nhựa nối từ trung tâm thành phố đến thì còn bốn năm đường núi gập ghềnh, không phù hợp cho ô tô, thế nên chớp mắt đã bỏ lại ô tô đã phía sau. Hơn nữa những con đường núi này đan xen phức tạp, có thể dẫn đến thành phố kế bên. Nhóm Khúc Mịch đuổi theo không kịp, chỉ có thể nhìn chiếc xe máy phóng đi rồi biến mất.
"Về nghĩa trang trước." Thành phố Nam Giang rất ít khi xảy ra vụ án đấu súng, Khúc Mịch lập tức báo cáo với cục trưởng Hoàng, đồng thời xin chi viện.
Công an khu vực đã phong tỏa nghĩa trang, cấp cứu 120 cũng bị gọi tới. Hoắc Thải Hà trúng đạn ở ngực đã hôn mê, Mark sợ đến mức sắc mặt trắng bệch ngồi co ro một góc. Khúc Mịch lệnh Vương Tịnh trấn an Mark, còn mình theo xe cấp cứu tới bệnh viện.
Sau mấy tiếng phẫu thuật, viên đạn trong lồng ngực của Hoắc Thải Hà đã được thải ra. Cô ta được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, một tiếng sau tỉnh lại.
"Nguy hiểm thật, chỉ nửa centimet nửa thôi là viên đạn trúng ngay vị trí của tim." Bác sĩ thở dài, "Cô Hoắc may mắn lắm đấy."
Nghe vậy Hoắc Thải Hà càng sợ hãi.
"Cô Hoắc, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?" Khúc Mịch hỏi.
Hoắc Thải Hà do dự mấy giây rồi gật đầu, bác sĩ cùng những cảnh sát khác đều ra ngoài.
"Cô Hoắc, Mark là con trai của Hoắc Thải Ni và chồng trước của cô đúng không?"
Hoắc Thải Hà giật mình, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Khi ấy em gái tôi đến Pháp vì thất tình. Tôi thì bận rộn, đúng lúc George đang nghỉ phép nên dẫn con bé đi chơi khắp nơi. Ai ngờ bọn họ lại qua lại với nhau. Sáu tháng sau, đến khi bụng nó lớn tôi mới phát hiện. Tôi và George ly hôn, khoảng bốn tháng sau, George đột nhiên ôm con tới tìm tôi, hắn ta nói Thải Ni về nước rồi, hắn không thể nuôi con, nếu tôi cũng không muốn nuôi thì ném đi. Tôi thấy thằng bé mập mạp đáng yêu thì không đành lòng. George lại nói Thải Ni bảo sẽ không bao giờ quay lại Pháp nữa, coi như đứa bé này chết rồi, hơn nữa Thải Ni cũng không biết hắn ta bế con đến gặp tôi. Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định nhận nuôi thằng bé."
"Tại sao bọn họ không chia tay?"
"Tôi không hỏi, nhưng nghĩ thôi cũng biết. Tình cảm giữa tôi và George vốn đã không tốt, hắn có sự lãng mạn của đàn ông nước nước Pháp nhưng đồng thời cũng có thói trăng hoa. Tình yêu của hắn đến nhanh, đi cũng nhanh, quan hệ của họ sao có thể lâu bền được? Hơn nữa George chỉ là công cụ chữa lành của Thải Ni, giữa bọn họ không có tình yêu thật sự. Chỉ đáng thương cho Mark trở thành quả đắng trong trò chơi của họ." Hoắc Thải Hà thở dài, "Tôi nuôi Mark khôn lớn, khoảng thời gian đó George và Thải Ni đều không tới quấy rầy, tôi cứ tưởng cuộc sống của mình sẽ mãi mãi được yên ổn như vậy."
"Thế vì lý do gì lần này cô lại về nước? Tại sao em gái cô liên lạc lại với cô? Tôi đã điều tra thông tin xuất nhập cảnh, hai ngày trước khi Hoắc Thải Ni chết cô đã tới Nam Giang, vì thế cô về nước chắc chắn không phải để xử lý hậu sự cho cô ta." Khúc Mịch nói, "Những gì tôi biết vượt xa tưởng tượng của cô, cô có thể tin tôi, ở nơi này, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cho mẹ con cô."
"Không, anh không giúp được tôi!" Hoắc Thải Hà kêu lên.
"Sự việc hôm nay đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi đã xem nhẹ thực lực của đối thủ. Nếu tôi đoán không lầm, chúng cố tình không lấy mạng cô mà chỉ muốn dùng cách này để nó cho cô biết, chúng có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào, cô bắt buộc phải nghe theo lệnh của chúng. Bọn họ giết Hoắc Thải Ni giữ cô lại là vì nhìn trúng quốc tịch Pháp của cô. Cô có thể thuận lợi đưa đồ chúng muốn ra nước ngoài mà không bị nghi ngờ. Nhưng nếu cô mất đi giá trị lợi dụng, tính mạng của cô đương nhiên không còn đáng một đồng, đến khi đó cô và Mark đều sẽ chết "do tai nạn" như Hoắc Thải Ni."
Hoắc Thải Hà khiếp sợ.
"Chúng nói với cô cảnh sát không bảo vệ được cô, vì trong đây có người của chúng, đây chính là lý do tôi đuổi mọi người ra ngoài. Tôi có một kế sách có thể bắt được kẻ đứng sau, sau đó tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô và Mark đến nơi khác, bảo đảm không ai tìm được hai người. Suy nghĩ đi, quyết định xong thì gọi điện cho tôi."
Nói xong Khúc Mịch ra ngoài, lệnh người canh giữ, trừ bác sĩ và y tá những người khác không thể ra ngoài. Bệnh viện đương nhiên không hợp với trẻ con, vì sự an toàn của Mark, anh đưa nó đến đại sư quán nhờ hỗ trợ.
Ban đêm, bệnh viện trở nên yên tĩnh. Bác sĩ kiểm tra từng phòng bệnh rồi đến phòng của Hoắc Thải Hà, sau một lúc lại cúi đầu đi ra. Vương Nhân Phủ ngồi canh giữ bên ngoài ngáp một cái, không quá để ý. Bác sĩ kia vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Sau đó, Hoắc Thải Hà bước ra, cô ta đến cổng bệnh viện, bắt một chiếc taxi rồi đến nghĩa trang. Thời điểm này đến nghĩa trang, còn là một người phụ nữ đi từ bệnh viện, sắc mặt trắng bệch, cả quãng đường tài xế đều lo lắng đề phòng, thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu. Vừa đến cổng nghĩa trang, tài xế lập tức cho dừng xe, Hoắc Thải Hà vừa bước xuống, ông ta lập tức nhấn ga lái xe đi.
Hoắc Thải Hà bồn chồn đi vào bên trong, thỉnh thoảng quay đầu nhìn, luôn có cảm giác bản thân đang bị theo dõi. Cô ta đến trước bia mộ của bố mẹ, ngồi xổm xuống, đẩy phiến đá trước hủ tro cốt, bên trong lộ ra một hộp gỗ.
Cô ta cẩn thận lấy nó, mở ra, bên trong thế mà là hộp sọ người. Cô ta còn chưa kịp đậy nắp lại thì đã bị một bóng đen đánh gục, ngay sau đó trước mặt tối sầm, đến khi tỉnh lại cô ta đã nằm trên giường bệnh.
Thấy cô ta đã tỉnh, Vương Nhân Phủ khẽ cười: "Cô Hoắc, bây giờ cô an toàn rồi. Đã tìm thấy hóa thạch, chủ mưu đứng sau cũng đã đền tội, đội trưởng Khúc bảo cô cứ nghỉ ngơi, những vấn đề còn lại anh ấy sẽ xử lý."
Xong rồi? Hoắc Thải Hà không hiểu gì hết.
Bên kia Khúc Mịch đang thẩm vấn phạm nhân là một nhân vật chẳng ai ngờ tới - Mạc Sầu.
"Chủ nhiệm Mạc, à, phải gọi cô là Ngân Hồ mới đúng." Khúc Mịch cười nói.
Mạc Sầu cau mày: "Anh nghi ngờ tôi từ lúc nào?"
"Đúng là xấu hổ, từ lúc cô lôi kéo Vương Tịnh tôi mới thấy không đúng. Bây giờ nghĩ lại, từ khi cô xuất hiện, thái độ và điều cô chú ý đã rất kỳ lạ." Khúc Mịch cũng không ngờ bản thân suýt bị đối phương qua mặt, "Sau này Thụy Tư lọt vào mắt tôi. Cảnh sát địa phương ở đảo Saipan không hề có người này, nhưng cô ta lại như thiên binh thiên tướng xuất hiện giúp đỡ. Chỉ cần chúng tôi tìm được manh mối thì luôn có người đi trước một bước. Vương Jack bị giết, hung thủ không phải không biết hóa thạch là giả, hắn chỉ muốn mượn tay chúng tôi tìm ra tung tích của hóa thạch thật. Thế nên hung thủ thông minh không động vào bất cứ thứ gì trong mật thất, còn đóng cửa mật thất lại. Không vì tiền tài nhưng lại muốn sở hữu hóa thạch, đây không đơn thuần là vụ án đầu cơ trục lợi. Sau khi liên lạc với cục công an quốc gia, tất cả mơ hồ đều trở nên sáng tỏ. Thụy Tư ở đảo Saipan chắc đã sa lưới, hai người sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi.
Mạc Sầu không ngờ một đặc công như mình lại thất bại trong tay một cảnh sát nhỏ bé: "Tôi muốn gặp Lý Quốc Chính."
"Được." Khúc Mịch biết đặc công trong nhà trong phạm vi anh có thể xử lý, sau khi thẩm vấn Mạc Sầu, anh lập tức giao cho bộ quốc phòng.
"Trước khi đi tôi muốn tặng anh một câu." Mạc Sầu nhếch mép cười, "Tôi chỉ thuận tay làm vậy thôi."
Khúc Mịch nghe thế nhíu mày, trầm tư ngồi suy nghĩ. Một lúc sau, anh đột nhiên đứng dậy, một mình lái xe đến đại sứ quán đón Mark, sau đó đến bệnh viện.
"Đội trưởng Khúc, anh nhất định phải bảo vệ cho mẹ con tôi." Hoắc Thải Hà đã dần hồi phục, qua vài ngày nữa là có thể xuất viện.
"Cô yên tâm, Mark sẽ được đưa đến một nơi an toàn, bình an trưởng thành." Khúc Mịch nhìn cô ta chằm chằm, "Còn cô.... Tôi nghĩ cô không thể đi rồi. Cô từ Pháp bay về trước ba ngày là vì Hoắc Thải Ni liên tục gọi điện cho cô, còn nhắc tới Mark. Cô nghĩ bắt buộc phải về giải quyết xong xuôi, nếu không tương lai sẽ không được yên ổn. Cô lặng lẽ về nước, thuê một khách sạn để ở, nấp trong bóng tối quan sát Hoắc Thải Ni. Cô thấy cô ta giao chìa khóa cho bảo vệ nên đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ. Cô giả thành cô ta, lừa lấy chìa khóa trong tay bảo vệ rồi đi làm một chìa khóa mới, sau đó trả lại. Cô biết Hoắc Thải Ni thích uống nước trái cây, thậm chí biết rõ nhãn hiệu nào. Cô đã mua một hộp tương tự, tiêm thuốc độc vào đó. Ban đêm, cô lẻn vào nhà Hoắc Thải Ni, nhân lúc cô ta ngủ tay bỏ hộp nước trái cây vào tủ lạnh, sau đó mở bếp gas. Suy nghĩ của cô là nếu khí gas không giết được cô ta thì còn có thuốc độc! Quả nhiên Hoắc Thải Ni đã chết."
"Đội trưởng Khúc, tôi hoàn toàn không có động cơ giết người. Tôi thừa nhận tôi về nước trước khi nhận được điện thoại của anh, tôi không dám nói sự thật vì sợ các anh nghi ngờ tôi giết người, không ngờ các anh vẫn hoài nghi tôi. Thải Ni là em gái ruột của tôi, tôi sao có thể giết con bé chứ."
"Thật ra ngay từ đầu cô đã nói dối. Tình cảm giữa cô và George rất tốt, anh ta chỉ là uống say coi Hoắc Thải Ni thành cô nên mới phạm sai lầm. Hai người vốn dĩ muốn quên đi chuyện đó, bắt đầu lại một cuộc sống mới, không ngờ Hoắc Thải Ni lại mang thai. Cô ta khăng khăng muốn sinh đứa bé, cô và George vì chuyện này mà cãi nhau, cuối cùng ly hôn. Nhưng Hoắc Thải Ni lại không đối xử tử tế với bố con George, sau khi sinh con, biết George phá sản con mắc bệnh nan y nên đã về nước. Cô bầu bạn bên George khoảng thời gian cuối cùng, còn nuôi nấng Mark. Ngay khi mọi việc cứ tưởng đã ổn định, Hoắc Thải Ni lại gọi điện cho cô yêu cầu được gặp Mark, thậm chí có ý định muốn đón cậu bé về. Cô hoảng loạn, phẫn nộ, oán hận, cuối cùng dẫn Mark về đây.".
||||| Truyện đề cử: Người Vợ Mất Trí Nhớ |||||
"Thế thì sao? Tôi chỉ nói dối thôi, không hề giết người!" Hoắc Thải Ni kiên quyết phủ nhận hành vi phạm tội.
"Cô đang đợi chứng cứ đúng không? Trong túi của cô còn chìa khóa cô làm thêm, còn chìa khóa ở chỗ bảo vệ cũng có vân tay của cô. Đêm Hoắc Thải Ni chết, cô rời khỏi khách sạn, hai tiếng sau mới về. Video giám sát của khách sạn có thể chứng minh, hơn nữa Mark cũng là nhân chứng, tôi đó thằng bé không hề ngủ. Nếu cô muốn nhiều hơn thì chai nước tẩy trang cô đựng thuốc độc vẫn còn đó, còn chưa kịp vứt đi."
Mặt Hoắc Thải Hà xám như tro tàn, sau một lúc lâu, cô ta hạ giọng nói: "Đội trưởng Khúc, phiền anh sắp xếp cho Mark."
Khúc Mịch gật đầu. Cô ta hỗ trợ cảnh sát dẫn dụ gián điệp nước ngoài muốn trộm hóa thạch coi như là có cống hiến, chỉ đáng thương cho Mark tuổi nhỏ không hiểu chuyện gì.
Nghe nói người giết Hoắc Thải Ni là chị ruột của cô ta, Thương Dĩ Nhu vô cùng kinh ngạc: "Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, dù là cốt nhục tình thân cũng có thể ra tay độc ác như vậy."
"Em yên tâm, anh thà tự tổn thương bản thân cũng không tổn thương em đâu!" Khúc Mịch giờ đây đã là chuyên gia, lúc nào cũng tìm được thời cơ mấy câu tình cảm, "Em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi, khi nào thì gả cho anh đây? Vụ án này kết thúc rồi, chúng ta kết hôn thôi!"
Nhưng còn chưa kịp chờ được câu trả lời của Thương Dĩ Nhu, di động của Khúc Mịch đã đổ chuông, "Đội trưởng Khúc, phát hiện thi thể của một bé gái ở số 30 đường Đông Phú, là ngôi sao nhí gần đây rất nổi tiếng."
Khúc Mịch cau mày, Thương Dĩ Nhu thì cầm áo khoác đứng dậy, cười nói: "Đi thôi đội trưởng Khúc!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...