Không ngờ Hoắc Thải Ni lại có chị gái song sinh ở nước ngoài, việc này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Bọn họ hiện trong di động của Hoắc Thải Ni quả thật có số điện thoại ở nước ngoài, hơn nữa trước khi xảy ra chuyện còn thường xuyên liên lạc.
Khúc Mịch gọi điện báo với đối phương Hoắc Thải Ni đã qua đời, hy vọng người thân duy nhất của cô ấy về nước lo liệu hậu sự.
Lục Li đi hỏi thăm bảo vệ và hàng xóm khu chung cư của Hoắc Thải Ni, nhất là bảo vệ có chìa khóa nhà cô ta.
"Tại sao ông lại có chìa khóa nhà Hoắc Thải Ni? Giữa hai người ngoại trừ quan hệ chủ nhà bảo vệ thì còn quan hệ nào khác không?" Lục Li hỏi.
Hoắc Thải Ni là một cô gái độc thân, còn bảo vệ là đàn ông trung niên, sao cô ta dám đưa chìa khóa cho bảo vệ?
Bảo vệ tên họ đầy đủ là Lưu Đại Tráng, không cao lắm, trông có vẻ là người thành thật, nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt của ông ta sẽ phát hiện ông ta là kiểu người xảo trá. Nghe Lục Li hỏi như vậy, ông ta vội giải thích: "Đồng chí cảnh sát, giữa chúng tôi chỉ có quan hệ bảo vệ và chủ nhà, con người cô Hoắc rất tốt, bình thường ở công ty phát đồ ăn ăn không hết sẽ đưa tới phòng bảo vệ, thế nên nhà cô ấy có gặp vấn đề gì về mạch điện hay ống nước, chúng tôi đều vui vẻ đi giúp. Hôm đó ngay ngày tôi trực, cô ấy bảo phải đi công tác mấy ngày, lo hoa trong nhà không có ai tưới sẽ chết nên để chìa khóa chỗ tôi. Tôi vốn không muốn nhận, sợ người ta mất đồ sẽ mang họa vào đầu, nhưng cô Hoắc liên tục khẳng định không có đồ quý giá, hơn nữa vô cùng tin tưởng tôi, tôi mới dám nhận. Không ngờ chưa đến một ngày cô Hoắc đã... Haizz, tiếc cho một người tốt như vậy."
Phóng viên Kim Sa nói bọn họ có nhiệm vụ phỏng vấn nhưng không cần phải xa nhà. Thế thì Hoắc Thải Ni rốt cuộc muốn đi đâu? Việc này Hầu Minh cũng không biết.
Trong trí nhớ của Lưu Đại Tráng, thỉnh thoảng sẽ có đàn ông đến nhà Hoắc Thải Ni. Lục Li đưa ông ta xem ảnh của Hầu Minh, chứng thực là Hầu Minh.
"Cô Hoắc còn độc thân, lại là người tốt, có bạn thân không hề kỳ lạ, có điều người đàn ông kia hình như có gia đình rồi, lúc tới lúc đi đều vô cùng thần bí. Hơn nữa có một lần tôi còn phát hiện có người theo dõi ông ta." Lưu Đại Tráng nói, "Khi đó là buổi tối một tháng trước, khoảng 21 giờ, tôi đi tuần tra xong định về xem TV, lúc đến dưới tòa nhà cô Hoắc thì thấy có một chiếc xe chạy tới. Tôi biết quan hệ của họ, thầm nghĩ không nên gặp nhau thì tốt hơn nên trốn sau hòn non bộ. Tôi thấy cô Hoắc và ông ta xuống xe, ông ta ôm eo cô Hoắc, vừa đi vừa nói cười vô cùng thân mật. Bọn họ vừa vào tòa nhà, đằng sau lại có một chiếc xe chạy tới, không có ai bước ra, chỉ hạ cửa sổ xuống nhìn xung quanh một lúc rồi bỏ đi."
"Ông có thấy rõ người trong xe không?" Lục Li hỏi.
Lưu Đại Tráng cau mày: "Trời tối lắm, đèn đường trong khu chung cư lại không quá sáng nên không thấy rõ. Có điều tôi có thể khẳng định đó là phụ nữ, đeo kính râm, trên đầu còn quấn khăn lụa."
Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Hầu Minh nói vợ ông ta không biết ông ta và Hoắc Thải Ni nối lại tình xưa, có lẽ chỉ mỗi ông ta nghĩ vậy.
Lục Li báo cáo việc này với Khúc Mịch, Khúc Mịch quyết định đi gặp vợ của Hầu Minh là Vương Á Như.
Vương Á Như đoan trang, ánh mắt rất nghiêm, là hình tượng giáo viên điển hình. Lúc cảnh sát tới, bà ta đang xem phim Hàn Quốc với con gái ở nhà, nghe nói cảnh sát tới tìm thì có hơi kinh ngạc.
"Đồng chí cảnh sát, mấy cậu có chuyện gì sao?" Vương Á Như bảo con gái ở dưới nhà xem phim, dẫn nhóm Khúc Mịch lên phòng làm việc ở tầng hai.
Nhà của Hầu Minh vô cùng sang trọng, tất cả đồ dùng trong nhà đều làm bằng gỗ.
"Bà Hầu, bà có biết Hoắc Thải Ni không?" Sau khi ngồi xuống, Khúc Mịch hỏi.
Vương Á Như cứng đờ, im lặng một lúc lâu mới nói: "Sao mà không biết? E là cả đời này tôi cũng không quên được cô ta! Vì cô ta mà cuộc sống của tôi chẳng còn gì. Tôi hận cô ta, chỉ mong cô ta xuống địa ngục!"
"Bà Hầu, mong muốn bà thành hiện thực rồi, Hoắc Thải Ni đã chết."
"Sao cơ?" Vương Á Như giật mình, "Chết? Sao lại chết?"
"Do sự cố hay mưu sát thì vẫn chưa có kết luận cuối cùng. Bà Hầu, tôi muốn nghe bà kể về chuyện của Hoắc Thải Ni."
"Chắc mấy anh cũng biết chuyện xấu của cô ta với chồng tôi rồi." Vương Á Như tỏ ra khinh thường, "Năm năm trước, cô ta mặt dày quyến rũ chồng tôi. Vốn dĩ tôi không hề biết, nhưng cô ta muốn ép Hầu Minh ly hôn nên cố tình để tôi bắt gặp. Tuy Hầu Minh nhất thời bị cô ta quyến rũ nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn gia đình. Con đàn bà kia không cam lòng, còn chạy tới nhà tôi ồn ào một trận. Mẹ tôi bắt gặp thì vô cùng tức giận, lập tức đến chỗ làm tìm sếp của cô ta. Hầu Minh từ chức ở tòa soạn, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với cô ta, cô ta dây dưa một hồi rồi ra nước ngoài. Tuy Hầu Minh đã tỉnh ngộ nhưng tình cảm của chúng tôi lại không bằng trước. Chỉ cần nghĩ tới việc Hầu Minh từng ngoại tình, tâm lý và cơ thể tôi đều không chấp nhận được. Hầu Minh đi làm ăn, thường phải xã giao, thỉnh thoảng về muộn, tôi biết rõ là không có gì nhưng vẫn kiếm chuyện. Cứ thế tình cảm giữa chúng tôi dần phai nhạt, cuộc hôn nhân này chỉ miễn cưỡng duy trì vì con gái thôi. Bắt đầu từ ba năm trước, chúng tôi đã ly thân. Năm nay con gái đã thi đậu đại học, tôi định ly hôn với ông ta. Tôi có chút tiền tiết kiệm, định đi du lịch đâu đó. Thế giới rộng lớn như vậy, không cần thiết phải vì một người đàn ông mà nhẫn nhịn cả đời."
Câu trả lời của Vương Á Như thống nhất với Hầu Minh, xem ra vợ chồng họ không hề nói dối.
"Bà có biết chồng bà quay lại với Hoắc Thải Ni không?"
"Ngay lúc mấy cậu tới tìm tôi nhắc đến Hoắc Thải Ni là tôi biết rồi. Chó không đổi được tính! Mấy cậu đừng chê tôi ăn nói khó nghe không giống giáo viên. Thật ra tôi buồn lắm, không tìm được chỗ trút giận. Giáo viên thì sao? Cũng có bố mẹ nuôi, cũng có nhân cách riêng. Cô ta chết cũng đáng, đây là báo ứng. Tôi đã không còn quan tâm chuyện của họ nữa. Còn về vấn đề cái chết của Hoắc Thải Ni có liên quan tới Hầu Minh hay không tôi cũng không biết."
"Tôi thấy bên ngoài có chiếc xe biển số XXXX, chiếc xe đó của ai?"
"Của tôi, sao vậy?"
"Có người thấy bà theo dõi Hoắc Thải Ni và Hầu Minh đến dưới nhà Hoắc Thải Ni, thời gian là một tháng trước." Khúc Mịch nhìn thẳng vào mắt bà ta, "Việc này bà giải thích thế nào?"
"Tôi không theo dõi ai cả, cũng chưa từng tới dưới nhà ả đàn bà kia!" Trông Vương Á Như không giống nói dối.
"Chiếc xe đó chỉ có một mình bà lái thôi sao?"
"Đúng vậy..." Vương Á Như đột nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi, "Thỉnh thoảng con gái tôi cũng lái, nó mới lấy được bằng lái xe."
Bà ta nhớ một tháng trước con gái có lái xe ra ngoài, nói là đi hát karaoke với bạn bè. Bà còn lo con gái uống rượu lái xe sẽ xảy ra chuyện, gọi điện mấy lần, còn muốn đi đón cô ấy. Nhưng con gái không chịu, khoảng hơn 22 giờ đã về. Bà không ngửi thấy mùi rượu nên cũng yên tâm.
Bây giờ nghe Khúc Mịch hỏi, bà ta lập tức nghĩ tới việc đó.
Đúng lúc này, cửa mở, Hầu Hiểu Hiểu bước vào.
"Mấy anh đừng ép mẹ tôi, là tôi lái xe theo dõi bố tôi đấy!"
"Hiểu Hiểu! Con nói bậy gì vậy!" Vương Á Như muốn bảo vệ con gái, "Đây là chỗ người lớn nói chuyện, con xuống nhà đi!"
"Con không nói bậy, hôm đó con lái xe của mẹ đi theo dõi bố, bố ở trước công ty vừa nói chuyện điện thoại vừa lên xe, trông rất đáng nghi, quả nhiên bố lái xe đến khu gần đó đón một người phụ nữ, hai người còn tay trong tay. Con lái xe theo họ đến một khu chung cư, thấy họ ôm ấp nhau vào trong. Con dám khẳng định bố con có tình nhân bên ngoài. Người phụ nữ kia trông chẳng xinh đẹp gì, ăn mặc thì không thời thượng, con còn thắc mắc sao bố lại dính vào cô ta, khi nãy nghe mẹ nói con mới biết thì ra cô ta là tình nhân ngày xưa của bố! Có điều con không làm gì cả, vả lại con cũng chẳng làm được gì. Con không dám nói với mẹ, sợ mẹ buồn. Việc này con giấu lâu rồi, con chẳng dám với ai. Bây giờ hay lắm, ả đàn bà kia đã chết, chẳng biết ai đã trừ hại cho dân nữa."
"22 giờ tối hôm qua đến sáng hôm nay cô ở đâu?"
"Đồng chí cảnh sát, con gái của tôi chắc chắn sẽ không giết người!" Nghe câu hỏi này Vương Á Như sốt ruột kéo con gái đến bên cạnh.
"Tôi đúng là muốn giết cô ta, tiếc là tôi không có cái gan đó. Hôm qua tôi ở nhà bạn mừng sinh nhật cô ấy, chúng tôi chơi tới khuya nên không về. Mấy người bạn của tôi và bố mẹ cô ấy đều có thể làm chứng." Hầu Hiểu Hiểu đọc tên và số điện thoại của bạn mình.
Lục Li gọi điện xác minh tại chỗ, chứng thực đúng như Hầu Hiểu Hiểu nói, cô ta hoàn toàn không có thời gian giết người.
Có vẻ chuyến đi này uổng công rồi, bọn họ xuống lầu, mới tới cửa thì thấy một bà cụ, nghe Hầu Hiểu Hiểu gọi bà ngoại, họ mới biết đó là mẹ của Vương Á Như.
"Khách hả?" Mẹ Vương thấy họ không giống người bình thường nên hỏi.
Vương Á Như không muốn mẹ mình lo lắng nên nói họ là đồng nghiệp trong công ty.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...