Nhà của Hoắc Thải Ni rộng khoảng 140m2, có hai tầng, tầng dưới gồm một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh chung, trên lầu là ba phòng ngủ, trong đó phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng. Thi thể của cô ta được phát hiện nằm trên giường trong phòng ngủ chính, trên người mặc đồ ngủ gợi cảm, nằm thẳng trong chăn, sắc mặt nhẹ nhàng như đang ngủ.
Không ngờ Hoắc Thải Ni thường ngày ăn mặc bình thường lại có thể gợi cảm như vậy.
Khúc Mịch vào bếp đi dạo một vòng, phát hiện bếp gas không hề mở, trên bệ bếp có một cái nồi nhỏ, bên trong là bánh trôi đã được nấu chính, trên bếp có một nồi canh.
Anh mở thùng rác ra kiểm tra, bên trong có một hộp nước trái cây chưa khui và một cái hộp rỗng.
Khúc Mịch đeo găng tay lấy hộp nước trái cây ra, sau đó đi mở tủ lạnh, thấy bên trong có trứng gà, mì ăn liền, xúc xích và túi dưa muối. Xem ra Hoắc Thải Ni không có thói quen nấu ăn, chỉ ăn cho xong bữa.
"Đội trưởng Khúc, bên này có phát hiện." Lục Li đứng trước cửa sổ phía bắc gọi.
Khúc Mịch tới xem thì thấy gần khóa cửa sổ có một lỗ nhỏ. Xem ra có người dùng dụng cụ chuyên nghiệp đục một lỗ nhỏ, sau đó với tay vào mở cửa sổ.
"Đội trưởng Khúc, ở đây có phát hiện." Vương Nhân Phủ ở ngoài phòng khách gọi.
Khúc Mịch và Lục Li vội qua xem, thấy cậu ta đang đứng trước một giá đồ cổ, bên trên đặt ít đồ sứ, đồ cổ, đều là hàng rẻ tiền, chỉ có ở vị trí bắt mắt nhất có một cái giá nhỏ bằng gỗ đàn là hàng thật, có điều trên giá không có gì, trung tâm sạch sẽ, xung quanh có một lớp bụi mỏng.
"Hình như là dấu vết của hóa thạch." Vương Nhân Phủ không dám kết luận, nhưng suy đoán của cậu ta được Khúc Mịch tán đồng.
"Vương Tịnh tới chưa?" Khúc Mịch nhìn xung quanh, "Mau bảo cô ta tới đây kiểm tra dấu vết trên đây đi."
Thương Dĩ Nhu và người của khoa pháp chứng đã tới, Khúc Mịch giao hộp nước trái cây cho khoa pháp chứng đưa đi xét nghiệm, sau đó cùng Thương Dĩ Nhu vào phòng ngủ.
"Nguyên nhân tử vong có thể do ngộ độc CO, nạn nhân chết trong lúc đang ngủ nên ra đi rất nhẹ nhàng." Thương Dĩ Nhu kiểm tra thi thể, "Trên người không có bất cứ ngoại thương nào nhưng vẫn phải đưa về giải phẫu mới có thể kết luận chính xác."
Án mạng liên tiếp xảy ra, hơn nữa hóa thạch đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, tình hình vô cùng căng thẳng.
Khúc Mịch mở họp nghiên cứu.
Không biết tại sao Hoắc Thải Ni lại có được hóa thạch, còn trưng bày trong nhà. Có kẻ biết được tin này nên đi từ lối thoát hiểm leo lên tầng 16, dùng công cụ chuyên nghiệp khoan trên cửa sổ. Kẻ đó lẻn vào phòng, định trộm hóa thạch, không ngờ sau khi vào hắn phát hiện dưới bếp đang rò rỉ khí gas. Hắn theo bản năng đi khóa bếp rồi trộm hóa thạch. Mà Hoắc Thải Ni thì đã chết, việc cô ta chết chỉ là sự cố.
Nghe mọi người phân tích, Khúc Mịch lại không nói gì. Đợi thêm một lúc, bên khoa pháp chứng gửi trái cây tới, chứng thực trên hộp nước trái cây có một lỗ kim, bên trong bị tiêm kịch độc, còn hộp rỗng còn lại không có phát hiện gì cả. Qua kiểm tra, trên hai hộp nước trái cây chỉ có dấu vân tay của một mình Hoắc Thải Ni.
Báo cáo này khiến mọi người lại rơi vào trầm tư, kẻ hạ độc trong nước trái cây rốt cuộc là ai? Hoắc Thải Ni không uống hộp nước trái cây đó có phải do cô ta biết bên trong có độc hay không? Nếu vậy tại sao cô ta không báo án mà lặng lẽ ném đi như vậy? Với tình hình hiện tại, có vẻ muốn giết Hoắc Thải Ni không chỉ một người. Nếu vậy, cái chết của cô ta rốt cuộc có phải là sự cố hay không?
Ngay khi mọi người định tan họp, lại có một người tới đội hình sự khiến vụ án càng trở nên phức tạp.
Anh ta tự giới thiệu mình tên Vương Lâm, là nhân viên công ty bảo hiểm. Mấy ngày trước khi Hoắc Thải Ni xảy ra chuyện, cô ta đến công ty mua bảo hiểm sinh mạng, nếu cô ta gặp tai nạn qua đời thì sẽ được bồi thường 5.000.000 tệ, mà người được hưởng tên là Hầu Minh không có bất cứ quan hệ thân thuộc nào với cô ta.
Khúc Mịch lập tức cho người điều tra Hầu Minh. Hầu Minh kia mở một công ty nội thất ở tòa nhà xa hoa, có một căn biệt thự ba tầng, vợ là giáo viên, con gái năm nay mười tám tuổi vừa thi đậu đại học, đang chờ khai giảng.
Nghe tin Hoắc Thải Ni đã chết, ông ta vừa kinh ngạc vừa đau thương, có thể nhìn ra không phải đang giả vờ. Đến khi nghe nói Hoắc Thải Ni mua bảo hiểm sinh mạng, người được hưởng sẽ là ông ta, hơn nữa còn có 5.000.000 tệ, ông ta ngạc nhiên đến há hốc mồm.
"Có chuyện gì vậy? Trước giờ cô ấy không hề nói chuyện này với tôi!"
"Ông không biết cô ta mua bảo hiểm sao? Theo tôi được biết, người hưởng lợi cần đưa căn cước và giấy tờ có liên quan khi làm hợp đồng, nếu không không thể ký."
Hầu Minh vội trả lời: "Mấy hôm trước cô ấy đột nhiên cô ấy hỏi mượn căn cước của tôi để chuyển sang internet cáp quang. Vì căn nhà đứng tên tôi nên phải dùng căn cước của tôi mới đổi dịch vụ được. Tôi đưa căn cước cho cô ấy, hai ngày sau cô ấy trả cho tôi. Sau đó tôi đi công tác, hôm nay vừa đáp máy bay phải lập tức đến công ty."
"Cô ta ở nhà của ông, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"
Hầu Minh do dự giây lát: "Cô ấy là tình nhân của tôi. Việc này vợ tôi không biết, mong các anh giúp tôi giữ bí mật."
"Có thể nói rõ hơn chuyện giữa hai người không?" Không phải Lục Li tò mò, mà anh cảm thấy Hầu Minh này rất đáng nghi.
Không trách anh lại nghĩ như vậy, một người phụ nữ mua bảo hiểm sinh mạng trị giá 5.000.000 tệ, vừa mua xong lại bất ngờ qua đời, mà người được lợi lại khai không biết việc này, nghe qua đã thấy không hợp lý.
"Ngày xưa tôi là phóng viên thâm niên của báo chiều Đại Dương, lúc mới tới tòa soạn cô ấy do tôi hướng dẫn. Khi đó cô ấy chỉ là một cô gái mới ra trường, chẳng biết gì cả, ngày nào cũng theo đuôi tôi nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái, miệng thì ngọt mà lại chịu thương chịu khổ nên tôi cũng vui vẻ chỉ dạy cô ấy. Qua tiếp xúc công việc, tôi dần hiểu tình hình gia đình cô ấy. Từ nhỏ cô ấy đã mất cả bố lẫn mẹ, phải cùng chị gái nương tựa nhau mà sống."
"Cô ta có chị gái?" Khúc Mịch cau mày.
"Đúng vậy, là chị em sinh đôi, tôi từng xem ảnh của họ, hai người giống nhau như đúng, chỉ khác ở chỗ Hoắc Thải Hà thích mặc váy thắt bím, còn Hoắc Thải Ni thích mặc quần để tóc ngắn, trong mỗi tấm ảnh của họ đều như vậy." Hầu Minh chìm vào hồi ức, "Chị gái cô ấy học rất giỏi, sau khi tốt nghiệp đã được học bổng sang Anh du học rồi gả cho Hoa kiều, chỉ còn một mình cô ấy ở trong nước, cô ấy chẳng có người thân nào, đến dịp lễ tết thì càng cô đơn. Khi ấy vợ tôi phải lên núi dạy học một năm, con gái thì ở nhà ngoại, một mình tôi cũng cô đơn. Lần đó kết thúc buổi phỏng vấn, có người mời chúng tôi đi ăn, chúng tôi đều uống say nên đã phát sinh quan hệ. Sau việc đó tôi vô cùng hối hận, tôi biết mình đã có gia đình, không thể chịu trách nhiệm với cô ấy, còn cô ấy thì vẫn còn trẻ, tương lai sẽ có chàng trai yêu cô ấy hơn. Tôi đề nghị cả hai quên chuyện hôm đó nhưng cô ấy nhất quyết không đồng ý, nói rằng đã thích tôi từ lâu. Tôi cũng có tình cảm với cô ấy nên chúng tôi đã lén lút qua lại. Sau này vợ tôi trở về, phát hiện quan hệ giữa tôi và Hoắc Thải Ni, đòi ly hôn, tôi thì không muốn, tôi không muốn con mình không có gia đình hoàn chỉnh nên hạ quyết tâm cắt đứt với Hoắc Thải Ni. Thế nên tôi xin từ chức ở tòa soạn. Mẹ vợ tôi biết chuyện đã đến tòa soạn làm ầm lên, Hoắc Thải Ni mất mặt nên xin nghỉ phép bay sang Anh tìm chị gái. Lần từ biệt này kéo dài năm sáu năm, chúng tôi không còn liên lạc nữa, mãi đến nửa năm trước chúng tôi vô tình gặp lại nhau ở quán cà phê nên mới liên lạc lại. Thật ra mấy năm nay cuộc sống của tôi cũng không hạnh phúc gì, vợ tôi cứ mang chuyện năm xưa ra nói, luôn nghi thần nghi quỷ. Chúng tôi thường xuyên cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, cuối cùng quyết định ly thân. Nếu không phải nghĩ cho con gái đang học cấp ba, chúng tôi đã ly hôn rồi. Gặp lại Hoắc Thải Ni khiến tôi cảm thấy chúng tôi có duyên phận. Tôi vẫn không quên được cô ấy, thế nên rất nhanh chúng tôi lại đến với nhau. Khoảng thời gian đó rất hạnh phúc, tôi thậm chí từng có ý định ly hôn để cưới cô ấy, ai ngờ..."
"Ông có biết Hoắc Thải Ni thích sưu tập đồ cổ không?" Nghe đối phương kể chuyện mình ngoại tình, Khúc Mịch thấy thật buồn nôn, không muốn nghe nữa, "Chúng tôi phát hiện một giá gỗ đàn trong nhà cô ta, bên trên không có gì cả. Anh có biết trên đó có thứ gì không?"
"Tôi biết chứ, là một hộp sọ, cô ấy nói là mô phỏng hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh."
"Mô phỏng? Ông chắc chứ? Ông có biết hóa thạch đó cô ta lấy từ đâu không?"
"Cô ấy rất thích mấy thứ như hóa thạch, thế nên rất có hứng thú với vụ hóa thạch của hộp sọ Bắc Kinh mất tích. Lúc chúng tôi mới ở bên nhau có từng đến một cửa hàng gần Chu Khẩu Điếm, trong đó có bán mô phỏng hóa thạch. Cô ấy thấy thích nên mua ngay. Mô phỏng đó rất giống thật, chúng tôi đi tàu cao tốc về còn bị kiểm tra, cuối cùng phải trình hóa đơn, gọi điện cho chủ tiệm mới được mang về."
"Tôi chỉ còn một câu hỏi cuối cùng, từ 22 giờ hôm qua đến 5 giờ hôm nay ông ở đâu?"
"Tôi ở trên máy bay, việc này có thể điều tra, tôi vẫn còn giữ vé máy bay làm bằng chứng."
Có vẻ Hầu Minh không có thời gian giết người nhưng không thể loại trừ ông ta thuê người đi giết Hoắc Thải Ni.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...