Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Mạc Sầu cũng thản nhiên cất thẻ lại: "Lần này món đồ bị mất là văn vật cấp quốc gia, sở công an vô cùng coi trọng, muốn rút tinh anh trong đội hình sự thành phố Nam Giang lập thành tổ trọng án, nhanh chóng tìm ra hộp sọ bị mật. Tôi tạm thời đảm nhận vị trí tổ trưởng, báo cáo tiến triển vụ án cho sở công an mọi lúc."

"Dù thứ bị mất là báu vật quốc gia hay cặn bã thì chúng ta đều phải cố gắng hết sức để phá án." Khúc Mịch lạnh giọng, sau đó quay đầu lệnh đồng nghiệp kết thúc công việc.

Anh hoàn toàn không quan tâm cấp trên từ trên sở điều xuống, vừa dẫn người về đội hình sự thì lập tức mở họp.

"Hiện giờ manh mối chúng ta có được không nhiều, Lục Li phát biểu trước, sau đó từng người phát biểu ý kiến."

Lục Li bắt đầu: "Nạn nhân chưa rõ thân phận, nam, cao khoảng 1m60, cân nặng 60kg, tử vong do ngạt thở. Trần nhà toilet nữ ở tầng một bị người ta dùng khoan điện khoan một lỗ nhỏ đường kính khoảng 30cm. Tôi phát hiện một máy khoan cũ ở cạnh bồn rửa tay, cắm điện thì có thể sử dụng. Chúng ta đã lấy video giám sát về, hy vọng có thể có manh mối giá trị. Ngoài ra đã lấy khẩu cung của mọi người trong viện bảo tàng, mọi người có thể xem. Hơn nữa, trừ nạn nhân, chúng ta chưa phát hiện dấu vân tay của ai khác."

"Tôi cho rằng kẻ trộm có hai người." Lưu Tuấn khẳng định, "Nạn nhân nhỏ gầy thông qua lỗ thủng leo lên tầng hai, khi hắn giao hóa thạch hộp sọ cho đồng lõa bên dưới, tên đồng lõa đã dùng tủ bịt trần nhà lại, bỏ mặc hắn chết trong hộp kín. Nguyên nhân rất đơn giản, hung thủ muốn độc chiếm hộp sọ, việc giết người nằm trong kế hoạch."

"Tôi tán thành. Hơn nữa hung thủ chắc chắn phải cao lớn, chỉ cần đứng trên bồn rửa tay là có thể đụng tới trần nhà, nhưng hắn lại không thể chui vào lỗ thủ. Hắn chịu trách nhiệm khoan đục, sau đó kéo tủ tới để nạn nhân dẫm vào bò lên trên. Hắn đã chuẩn bị sẵn một cái tủ khác, khi lấy được hóa thạch, hắn lập tức lấp cái lỗ lại." Mạnh Triết bổ sung, "Tôi cao 1m85 vừa đụng được tới trần nhà, thế nên hung thủ phải cao từ 1m85 trở lên, còn khỏe mạnh để dễ dàng khuân vác nặng."

"Theo khẩu cung của giám đốc viện bảo tàng, mấy ngày trước học sinh tiểu học trong thành phố được tham quan miễn phí, có cả phụ huynh theo cùng. Tổng cộng có mười sáu trường, bọn họ lần lượt chia ra các buổi sáng chiều để tham quan, tất cả là tám ngày. Tôi nghĩ rất có thể hung thủ đã trà trộn vào đó để tìm hiểu tình hình trong viện bảo tàng. Ngoài ra vì nhân viên quá đông, chúng ta vẫn chưa xác định được kẻ bị hiềm nghi, thế nên vẫn phải điều tra nhân viên viện bảo tàng. Hiện tại việc đầu tiên chúng ta cần làm là xác định thân phận nạn nhân, sau đó điều tra gia đình và các mối quan hệ của hắn xem thử có thể tìm ra hung thủ hay không."

"Tôi thấy khá khó." Khúc Mịch không đồng tình với phân tích của Hách Minh, "IQ của hung thủ không thấp, hắn chắc chắn sẽ đoán được hướng phá án của chúng ta. Nếu hắn đã dám giết đồng bọn, còn dám để lại hiện trường thì nhất định sẽ không dễ để chúng ta tìm được. Hung thủ đã có sự chuẩn bị, hắn trốn trong toilet một ngày trước đó, đợi đến đêm khuya tĩnh lặng mới gây án. Có điều khi hoạt động máy khoan điện sẽ phát ra tiếng động rất lớn, trên tầng hai có tổng cộng tám camera ghi hình không góc chết, tại sao không có ai phát hiện? Tôi nghĩ các thiết bị giám sát đã bị động vào, còn chi tiết thế nào thì phải kiểm tra thêm mới biết. Ngoài ra, nếu hung thủ trà trộn vào các trường học để vào nghiên cứu địa hình viện bảo tàng thì bắt buộc phải ra vào nhiều lần. Chúng ta cần kiểm tra camera giám sát của cả tám ngày đó, tuy rất khó khăn nhưng lại là cách hữu hiệu nhất."


Khúc Mịch lệnh mọi người chia ra hành động, Mạnh Triết cùng Vương Nhân Phủ điều tra thân phận người chết, Cố Thành kiểm tra máy tính có vấn đề hay không, những người còn lại tăng ca kiểm tra video giám sát.

Anh vừa phân công nhiệm vụ xong, cửa phòng họp mở, cục trưởng Hoàng dẫn Mạc Sầu tới.

"Khúc Mịch, nghe nói hai người gặp nhau rồi." Cục trưởng Hoàng trịnh trọng giới thiệu, "Chủ nhiệm Mạc do lãnh đạo trên sở phái xuống, chúng ta hoan nghênh cô ấy tới giám sát công việc, mọi người vỗ tay!"

Nói xong, ông ta đi đầu vỗ tay.

Mọi người đã thấy thái độ của Khúc Mịch với sếp mới này, không ai nhúc nhích. Cục trưởng Hoàng xấu hổ buông tay, ho một tiếng.

Ông ta còn chưa kịp nói gì, Khúc Mịch đã lên tiếng: "Vụ án rất gấp, mọi người mau hành động đi!"

Nghe vậy mọi người lập tức chuồn đi, cuộc chiến giữa cấp cao bọn họ không dám xen vào, cũng không muốn bị liên lụy.

"Khúc Mịch, chủ nhiệm Mạc là sếp, cậu coi lại thái độ của mình đi!" Cục trưởng Hoàng không thể không thể hiện uy phong, ở trước mặt cấp trên bị cấp dưới làm lơ như vậy, mặt mũi và tôn nghiêm của ông ta phải đặt ở đâu đây?


"Ai tới cũng thế thôi, muốn tôi phá án thì nhất định phải cho tôi đủ quyền, ngáng tay ngáng chân là kẻ tôi ghét nhất!"

Khúc Mịch nói xong câu này rồi bỏ đi, để lại cục trưởng Hoàng bất an, xấu hổ quan sát Mạc Sầu.

Thân phận của nạn nhân nhanh chóng được xác định, hắn tên Hồ Vĩnh Lai, biệt danh Gà Rừng, một năm trước mới được thả từ trại giam ra, là tên trộm chuyên nghiệp. Vì dáng người hắn nhỏ gầy, giỏi khoan đục nên cũng có chút tiếng tăm.

Hắn là trẻ mồ côi, không có bạn bè thân thích, được chính phủ đưa vào cô nhi viện. Có điều hắn không thích cuộc sống ở trong cô nhi viện nên đã bỏ trốn, lang thang khắp nơi.

Quan hệ xã hội của Gà Rừng vô cùng phức tạp, hắn từng tham gia một nhóm trộm cắp. Cảnh sát chú trọng điều tra tới anh em của hắn vì từ cách gây án không giống như tay mơ làm, hơn nữa hung thủ hẳn là nhân vật lớn có thể ra lệnh cho Gà Rừng.

Bên kia Cố Thành phát hiện máy tính của viện bảo tàng đã bị cấy ngựa thành Trojan. Vào buổi tối hộp sọ biến mất, hình ảnh xuất hiện trên màn hình máy tính là đoạn giám sát của ngày hôm trước.

(*) Ngựa thành Trojan là phần mềm máy tính tuy không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus

Máy tính viện bảo tàng không được trang bị phần mềm chống virus mạnh, nhân viên chịu trách nhiệm giám sát cũng không kiểm tra thường xuyên. Tin tặc bình thường ai cũng có thể vượt tường lửa, cấy Trojan vào, sau đó chiếm quyền kiểm soát máy tính.


Vấn đề là Trojan này là chương trình mới chưa được phát hiện trước đó, vậy thì ai đã viết phần mềm Trojan này?

Trojan ẩn trong email, người gửi cũng ẩn danh. Cố Thành dễ dàng tìm ra IP của kẻ gửi, đó là một quán net 24/24. Bọn họ lập tức đi lấy camera giám sát trong vòng mười ngày, so sánh với video của viện bảo tàng, hy vọng tìm được người xuất hiện ở cả hai nơi.

Kiểm tra camera giám sát là công việc cực kỳ mệt mỏi, nhất là viện bảo tàng chen chúc người, chỉ nhìn đầu người thôi cũng đã thấy hoa mắt chóng mặt. Bọn họ phải thường xuyên dừng video, phóng to để kiểm tra.

Công việc này vừa tốn thời gian vừa tốn sức, quan trọng nhất là ảnh hưởng thị lực, mọi người ai cũng mệt mỏi, vả lại xem suốt hai ngày vẫn không có tiến triển gì.

Hai ngày này ngày nào Mạc Sầu cũng tới đội hình sự, có điều Khúc Mịch lại ở nhà chỉ huy từ xa, không hề đến chỗ làm. Cô ta không tìm được Khúc Mịch, lại thấy mọi người đều đang bận, chỉ đành đi tìm cục trưởng Hoàng trút giận.

Đừng tưởng người ta trẻ mà còn là phụ nữ, vị trí cao hơn cục trưởng Hoàng nhiều. Bị cô ta mắng như con cháu, cục trưởng Hoàng cũng không dám cãi lại.

"Cục trưởng Hoàng, mấy năm nay tỉ lệ phạm tội của thành phố Nam Giang các ông liên tục tăng cao. Tôi xem lý lịch của ông thì thấy hai năm nữa ông sẽ về hưu. Tuy rằng ổn định bộ máy rất quan trọng nhưng không thể vì vậy mà giữ lại người không có năng lực, ngay cả cấp dưới ông nói cũng không được, việc này không tốt cho đánh giá cuối năm của ông đâu. Quy định mới về lương và hưu trí có dựa vào đánh giá cuối năm, phiền đội trưởng Hoàng lấy bảng chấm công của đội trưởng Khúc ra đây, tôi muốn xem." Mạc Sầu nghiêm túc nói.

Mỗi khi xảy ra vụ án, trên dưới đội hình sự đều bận đến mức không có thời gian ăn, thường phải tới hiện trường và đi công tác, không thể điểm danh đúng giờ. Thế nên bao nhiêu năm qua, đội hình sự đã dần không còn giữ quy định chấm công.

"Bảng chấm công ở chỗ Tiểu Vương, cậu ta có việc đột xuất nên xin nghỉ rồi." Cục trưởng Hoàng nói dối, hy vọng sẽ qua được việc này. Khúc Mịch đã khó đối phó rồi, người phụ nữ này càng khó chơi hơn."

"Thế tại sao hai hôm nay đội trưởng Khúc không đi làm?" Mạc Sầu quyết không bỏ qua.


Cục trưởng Hoàng thầm mắng, đều tại lỗi của Khúc Mịch, nếu không phải anh không cho Mạc Sầu thể diện, cô ta đã không gây chuyện. Bản thân còn hai năm nữa sẽ về hưu, người phụ nữ khó đối phó trước mặt này cứ ném cho Khúc Mịch giải quyết đi.

Ông ta gọi điện cho Khúc Mịch, mở loa ngoài.

"Khúc Mịch, cậu ở đâu? Hai ngày nay sao không tới đội?" Điện thoại vừa kết nối, cục trưởng Hoàng cố ra vẻ hỏi.

"Bận." Khúc Mịch chỉ trả lời bằng một chữ.

Cục trưởng Hoàng nhìn Mạc Sầu, ý rất rõ, Khúc Mịch là đội trưởng, bây giờ xảy ra vụ án, đương nhiên bận tới tối mày tối mặt.

"Tôi biết phá án quan trọng, nhưng cậu cũng phải chú ý sức khỏe. Là lãnh đạo trực tiếp của cậu, tôi phải có trách nhiệm với sức khỏe của cậu. Sức khỏe là gốc, chỉ khi sức khỏe tốt mới có thể cống hiện giữ gìn trận tự an ninh xã hội..."

"Phá án?" Khúc Mịch ngắt lời, "Ngại quá, tôi đang tiếp đãi chú."

Chú? Chú của Thương Dĩ Nhu? Chuyện của anh và Thương Dĩ Nhu trên dưới cục cảnh sát đều biết.

"Cục trưởng Hoàng, tôi bận lắm, nếu vụ án có tiến triển tôi sẽ gọi điện báo cho ông, trước mắt cứ vậy đi." Khúc Mịch cúp máy.

"Cục trưởng Hoàng, tự ông nghe rồi đấy, đây là thái độ gì hả? Người ta xem giờ làm việc là cái gì? Dù cấp dưới có giỏi thế nào thì cũng không được phép vô kỷ luật như vậy, hơn nữa cách anh ta nói chuyện với ông giống như cách nói chuyện với cấp trên sao? Cục trưởng Hoàng, ông làm cục trưởng bao nhiêu năm, sao ngay cả năng lực khống chế cấp dưới cũng không có vậy hả? Tôi thật sự nghi ngờ năng lực làm việc của ông, tôi phải báo cáo việc này lên sở công an mới được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui