Mọi người uống rượu tới nửa đêm, lúc về phải đỡ nhau. Khúc Mịch uống nhiều mà vẫn bình thường, Dương Thâm thì nôn đến không biết trời trăng mây đất.
"Tôi và Dương Thâm về đây, hai người ổn chứ?" Khang Chỉ Kỳ nhìn Thương Dĩ Nhu đang dựa vào lòng Khúc Mịch, hỏi.
Khúc Mịch không trả lời, một tay đỡ eo Thương Dĩ Nhu đi, sau đó gọi một chiếc taxi, anh đỡ cô lên hàng ghế sau rồi cũng leo lên.
"Bác tài, khách sạn XX, cảm ơn." Thương Dĩ Nhu mơ màng nói địa chỉ.
Nói xong, cô nhắm mắt nghiêng đầu tự vào vai Khúc Mịch.
Đến khi xe dừng lại, Thương Dĩ Nhu ngồi bật dậy, lục lọi ví một hồi rồi đưa cho bác tài: "Bác tài, tiền đây, cảm ơn."
Thấy cô cầm thẻ phòng khách sạn, Khúc Mịch chỉ biết lắc đầu. Anh thanh toán tiền xe rồi đỡ cô đi xuống.
Đỡ cô vốn không dễ, cô lại mang giày cao gót, Khúc Mịch chỉ đành nhấc bổng cô lên khiêng trên vai.
"Cho tôi một phòng, mang thêm một ly nước mật ong đến phòng XXX."
Khúc Mịch chưa từng quan tâm người khác nghĩ gì, anh cứ thế khiêng Thương Dĩ Nhu đứng chờ ở sảnh khách sạn, sau đó cầm thẻ phòng khiêng cô vào thang máy.
Mới tới trước cửa phòng của cô, Thương Dĩ Nhu bỗng kêu la: "Thả tôi xuống, thả tôi xuống, lưu manh!"
Lưu manh? Sao cô dám gọi anh như vậy? Khúc Mịch đánh mông cô một cái, không có tiếng hét trong dự đoán, thay vào đó là một tiếng "Ọe".
Sắc mặt Khúc Mịch xanh mét, vội mở cửa phòng, chạy đi tìm toilet. Anh nhẹ nhàng đặt Thương Dĩ Nhu xuống bồn tắm, sau đó cởi áo khoác của mình ném vào thùng rác.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa. Khúc Mịch đi ra thấy nhân viên mang mật ong tới là một phụ nữ ngoài bốn mươi nên nhờ chị ta vào tắm rửa thay đồ cho Thương Dĩ Nhu.
Trước nay Khúc Mịch luôn ra tay hào phóng, nhìn chỗ tiền boa, nhân viên đồng ý ngay.
Một lúc sau, Thương Dĩ Nhu từ phòng tắm bước ra, tuy vẫn còn mơ mơ màng màng nhưng vẫn có thể đứng vững được. Cô đến sô pha ngồi xuống, co người lại.
"Uống nó đi." Khúc Mịch đưa ly nước mật ong cho cô.
Cô cau mày cầm lấy, uống thử, cảm thấy dễ uống mới ngoan ngoãn uống sạch.
"Ngủ đi, có gì cứ gọi cho tôi." Khúc Mịch thấy cô đã khá hơn nên đứng dậy muốn rời đi.
"Khoan đã, không phải anh nói xong xuôi phải thanh toán sao?"
"Em có chắc mình đang tỉnh táo không đấy? Tôi không muốn cầm thẻ phòng của em, còn trả tiền thay em đâu."
Trên gương mặt Thương Dĩ Nhu hiện lên sự nghi ngờ, đương nhiên cô đã quên bẵng chuyện trên taxi.
"Tính toán rõ ràng càng sớm càng tốt, không phải anh nói tôi ích kỷ, muốn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt tôi à? Không chỉ riêng hôm nay, những ngày khác tôi thiếu anh bao nhiêu anh cứ tính đi!"
"Ha ha." Khúc Mịch bật cười, ngồi xuống đối diện cô, "Được, hôm nay chúng ta tính hết."
Thương Dĩ Nhu ngang ngược mở to hai mắt, lấy 1.000 tệ trong ví ra: "Hôm nay nắm tay ba lần, ôm ba lần, cho anh 1.000, không cần thối trả lại."
"Khi nãy em nôn lên người tôi, áo khoác đã bị tôi ném vào thùng rác không thể mặc được nữa."
"Vậy cho anh thêm 1.000 tệ, đủ rồi chứ?" Thương Dĩ Nhu nhanh chóng lấy thêm tiền.
"Thế trước đó thì sao? Hình như em không đủ tiền thì phải?" Đối mặt với một Thương Dĩ Nhu say rượu làm loạn vô cớ, anh đột nhiên muốn trêu đùa cô. So với lúc mặc áo blouse cầm dao giải phẫu ít nói ít cười, cô bây giờ mới có sức sống, còn có sức hấp dẫn hơn nhiều.
"Tôi có thẻ!" Thương Dĩ Nhu lấy hai tấm thẻ ngân hàng ra, đặt xuống bàn, "Hôm nay chúng ta tính toán cho rõ ràng đi, tôi không muốn nợ ai cả, nhất là anh!"
"Tại sao lại không muốn nợ tôi?"
"Bởi vì.... Đừng có đổi chủ đề, bây giờ chúng ta đang thành toán."
"Thôi được, thế thì tính từ lần đầu gặp mặt đi." Khúc Mịch nhàn nhã bắt chéo chân, "Vốn dĩ tôi không định nhận chức đội trưởng đội hình sự này đâu, nhưng vì em nên đồng ý. Bắt tội phạm, giảm tỷ lệ phạm tội, duy trì trật tự xã hội tuy không thể coi đều là công lao của tôi nhưng cũng chiếm khoảng 50% trong đó. Khoản này em tính sao?"
Việc này cũng liên quan tới cô? Anh rõ ràng có thể từ chối, khi đó cô đi với Lục Li chỉ là để làm nền, đâu có khóc lóc cầu xin anh! Hơn nữa duy trì trật tự xã hội, bắt tội phạm là trách nhiệm của mỗi một cảnh sát, sau có thể tính vào tình cảm cá nhân được?
"Có vẻ như em không đồng ý cách tính của tôi, vậy em nói đi."
Thương Dĩ Nhu suy nghĩ một lúc: "Tiền mời tôi đi ăn, mua quần áo cho tôi, mua laptop, tất cả vật dụng trong nhà, còn cả tiền chữa bệnh cho tôi, giúp tôi tìm ra hung thủ giết hại bố mẹ nữa. Mỗi khi tôi cần, anh đều xuất hiện kịp lúc. Tuy rằng có thể trùng hợp nhưng tôi cũng rất biết ơn. Bao nhiêu năm qua tôi chỉ có một mình, sớm đã quen với cuộc sống đó rồi. Tôi biết bản thân mình có vấn đề, nhưng tôi không có cách nào để thay đổi. Trước đây ở Canada, tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý nhưng chẳng ai có thể giúp tôi. Tôi thậm chí đã từng nghĩ đến khi tìm ra hung thủ, tôi sẽ đi gặp bố mẹ. Thế giới này chẳng có gì để tôi lưu luyến cả, sống còn thấy giày vò, nhất là ban đêm, cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại khiến tôi vô cùng tuyệt vọng. Anh đã cứu vớt tôi, tôi thật sự rất cảm kích. Cho dù táng gia bại sản chắc tôi cũng không thể báo đáp hết ân tình này. Nói thì có vẻ tầm thường nhưng nếu kiếp sau có cơ hội, tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa để trả lại. Những lời tôi nói không phải lời lúc say xỉn, tôi nói thật lòng đấy."
"Nghĩa là... Tôi có thể hiểu những gì em đang nói là cảm ơn đúng không?"
Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Thời gian bị bệnh tôi có rất nhiều nguyện vọng, tôi muốn một mình đi xem phim, một mình đi du lịch, một mình... Bây giờ khỏi bệnh rồi, tôi muốn thực hiện những ước mơ đó. Nhưng tôi đột nhiên phát hiện cuộc sống một mình không hề vui như tôi tưởng tượng. Ăn cơm một mình thì lười làm nhiều món, đi xem phim một mình thì luôn nhận ánh mắt đồng tình của người khác, đi du lịch một mình thì sẽ lo lạc đường, thậm chí ngủ một mình cũng sẽ cảm thấy cô đơn..."
"Có nghĩa là..." Khúc Mịch nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, "Ý em muốn nói em... Chấp nhận tôi."
Thương Dĩ Nhu không lập tức trả lời. Sau một lúc lâu, cô lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi thừa nhận tôi đã quen với cuộc sống có thêm anh. Khi anh nói sẽ rời khỏi cuộc sống của tôi, hơn nữa sẽ mãi mãi biến mất, lòng tôi rất khó chịu. Bình tĩnh lại, dùng lý trí để phân tích cảm xúc của mình, nó bao gồm không nỡ, không buông bỏ được, còn cả sợ hãi."
"Nghĩa là..." Khúc Mịch đứng dậy đi tới trước mặt cô, "Lời em đang nói, tôi có thể hiểu là em đang thổ lộ không?"
Côi lại im lặng, thái độ này đúng là muốn mạng Khúc Mịch mà. Đây là lần đầu tiên anh thấy thời gian trôi qua thật chậm, cứ như BBQ đặt trên bàn nướng phải lật qua lật lại vậy.
"Ừ." Thương Dĩ Nhu cuối cùng cũng gật đầu, "Nhưng..."
Từ "nhưng" này thực sự muốn giết chết Khúc Mịch. Anh vốn đang có cảm giác bay lên trời cao sau tiếng "ừ", nhưng ngay sau đó lại bị kéo xuống địa ngục.
"Nhưng tôi không hối hận vì đã từ chối anh. Trước giờ tôi chưa từng yêu đương, không biết tình yêu là gì. Tôi không dám chắc mình có tình cảm với anh hay vì cảm kích anh mà ỷ lại. Nếu là vế sau thì sẽ rất bất công với anh, tôi không muốn ích kỷ như vậy."
Con gái đúng là thù dai! Lần đầu tiên Khúc Mịch nhận ra mình đúng là độc mồm độc miệng.
Anh nắm chặt tay cô, kéo cô đứng dậy.
Thương Dĩ Nhu vẫn còn chóng mặt, lảo đảo một cái ngã vào lòng anh.
"Nghe đây! Trước giờ anh chưa bao giờ thất bại, chỉ thất bại với mỗi mình em. Dùng hết tất cả để yêu thương chăm sóc em, cuối cùng còn bị em từ chối, anh giận thật. Anh còn từng nghĩ em không đáng để anh dành hết tình cảm, nhưng sự thật là dù anh tự nói với chính mình rằng em không xứng đáng biết bao nhiêu lần, anh vẫn không thể hết yêu em. Anh từng nói sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em, từ nay về sau chúng ta sẽ trở thành người xa lạ. Nhưng khi thử làm như vậy, anh lại hận không thể tự cắn lưỡi mình tại sao nói chuyện lại không chừa đường lui chứ. Anh suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định trở về, ở nơi không có em anh không chịu nữa. Vì vậy dù em có thích hay chỉ là thói quen, anh đều tình nguyện ở bên cạnh em. Vốn dĩ anh đã kiên định như vậy, đã nghĩ khi gặp lại, dù em có lạnh lùng hay thờ ơ với anh, anh cũng sẽ không rời xa em. Anh không ngờ em sẽ nói như vậy, làm anh vừa mừng vừa sợ. Thế nên em đừng hòng đuổi anh đi. Thứ em nợ anh không thể dùng tiền giải quyết được đâu, dùng chính em bồi thường đi!"
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của Thương Dĩ Nhu.
Mùi bạc hà, mùi cồn, mùi cơ thể, tất cả hòa lẫn với nhau khiến anh muốn ngừng cũng không được. Anh như chú cún cuối cùng cũng gặp được khúc xương mình thèm nhỏ dãi lâu nay, hưng phấn đến mức không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng trên thực tế anh là chú cún chưa từng gặp xương, không biết làm thế nào mới đúng. Anh cắn nhẹ một cái, sau đó đuổi thành liếm, nhưng liếm hình như không đủ nên lại biến thành mún.
Anh không muốn lãng phí, muốn chuyên tâm nghiên cứu "khúc xương" này. Đến khi anh cảm nhận người trong lòng mềm nhũn, lúc này mới phát hiện Thương Dĩ Nhu nhắm chặt hai mắt như hôn mê bất tỉnh.
Trời ạ, dù đây là lần đầu anh hôn phụ nữ nhưng cũng không đến mức khiến cô khó chịu đến ngất xỉu đấy chứ.
Nhưng sự thật là anh đã chặn miệng cô, không cho cô hít thở, hơn nữa cô đang say, còn vừa kích động vừa căng thẳng nên mới ngất đi.
Đúng là mất hết thể diện, trên đời này có cặp đôi nào hôn nhau mà có một bên ngất đi như họ chứ. Khúc Mịch thấy mình thật thất bại, đây cũng là lần đầu tiên người học thức uyên bác như anh cảm thấy con đường học vấn là không giới hạn.
Hôm nay đúng là ngày quan trọng, anh không chỉ có nụ hôn đầu tiên mà còn cảm nhận được rất nhiều thứ đầu tiên.
Anh bế cô lên giường, ấn nhân trung cho cô tỉnh lại.
"Em sao rồi?"
"Hơi chóng mặt." Thương Dĩ Nhu không dám nhìn anh, mặt nóng bừng.
Trời ạ, chỉ hôn thôi mà đến mức ngất đi luôn? Cô cũng chẳng phải thiếu nữ mười tám tuổi, sao lại căng thẳng đến vậy?
"Uống chút nước đi." Khúc Mịch cầm ly nước đi đến.
"Ừ." Cô nhận lấy, im lặng uống nước.
"Em nghỉ ngơi đi, anh ở ngay phòng bên cạnh." Thấy cô đỏ mặt, Khúc Mịch khẽ cười.
Vẫn còn nhiều thời gian, bây giờ không nên dồn ép cô quá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...