Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Khúc Mịch dành thời gian về nhà, xa bố mẹ hơn một năm, lần nữa gặp lại tuy có hơi kích động nhưng ba người vẫn giữ sự bình tĩnh.

Mẹ Khúc nhìn con trai ngồi ở sô pha uống trà, bỗng nhớ tới câu chuyện mình gặp trên thảo nguyên. Lúc đó vợ chồng bà cứu trợ một con nai bị thương, đưa về trại dừng chân, chờ nai con khỏe hẳn mới trả lại thảo nguyên. Nai mẹ phát hiện nai con ở chỗ họ không dám tới gần, vừa thấy nai con về lập tức chạy tới. Nai con vui vẻ cọ vào lòng mẹ, nai mẹ dịu dàng liếm đầu nai con, trong ánh mắt tràn ngập tình thương của mẹ.

Khoảnh khắc đó, bà nhớ tới con trai của mình, bỗng nhận ra tình cảm mình dành cho anh quá ít. Từng ấy năm, vợ chồng bà bận rộn công việc, bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con trai. Bà không biết con trai mình dậy thị năm mấy tuổi, không biết thời đại học có thích cô gái này không, thậm chí không biết anh nghĩ gì về người mẹ này.


Thế nên bà thảo luận với chồng, quyết định về hưu sớm, dành nhiều thời gian ở bên con trai.

Nhưng bây giờ gặp Khúc Mịch, bà lại không biết phải thể hiện thế nào. Nhìn con trai vẫn bình tĩnh thản nhiên, bà càng thấy hối hận.


"Khúc Mịch, ông nội và ông ngoại đều ủng hộ cách giáo dục theo phương Tây, thế nên mẹ với bố con ngày xưa đều rất tự lập. Bố mẹ trưởng thành trong sự tự do nên cũng muốn cho con bầu không khí như vậy. Từ lúc con hiểu chuyện đến giờ, mọi quyết định của con bố mẹ đều quan trọng, kể cả quyết định vào bệnh viện tâm thần để nghiên cứu của con bốn năm trước. Nhưng mẹ bỗng phát hiện hình như sai rồi. Dù cho con sự tự do bố mẹ cũng nên ở bên bầu bạn với con. Mẹ với bố con đã bỏ lỡ giai đoạn con trưởng thành, bố mẹ không muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa. Bố mẹ quyết định không đi thực địa nữa mà về trường giảng dạy. Bây giờ con đã vào đội hình sự làm đội trưởng, cũng là một nghề vinh quang, con thích thì có thể làm tiếp. Mẹ đã gọi điện báo với dì Lưu mình sẽ về rồi, con cũng dọn về nhà đi."

"Mẹ với bố không đi thực địa nữa con rất vui, nhưng tạm thời con vẫn chưa thể dọn về nhà."

Mẹ Khúc sớm đã nghi ngờ anh đang ở chung với bạn gái, bà không phải người cổ hủ, hơn nữa con trai cũng đã lớn, cũng nên có bạn gái, nghĩ đến việc lập gia đình rồi, nhưng càng nghĩ bà càng lo lắng, với tính tình của con trai, e rằng chẳng có cô gái nào thích, cho dù cô gái đó thích đàn ông lạnh lùng nhưng nếu ở chung cũng sẽ không thích sự im lặng ít nói của anh, còn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, không biết lãng mạn. Bà sợ con trai không tìm được tình yêu thật sự, hôn nhân không được như ý, bây giờ xem ra bà lo quá rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui