Vợ chồng Kim Hâm và Sử Phượng Yến cùng chết thảm trong nhà, điều này khiến mọi người vô cùng bất ngờ. Người đầu tiên phát hiện ra thi thể là bảo mẫu, vốn dĩ hôm nay bà ấy được nghỉ, giữa đường quay lại để lấy đồ, mới vào nhà đã thấy thi thể của Kim Hâm thì lập tức đi báo cảnh sát. Đến khi cảnh sát tới mới phát hiện trên thi thể còn hai thi thể khác của một người và một chó.
Chỉ thấy thi thể của Kim Hâm bảo mẫu đã rất sợ, nghe nói trên lầu vẫn còn có người chết thì không dám đi lên.
Vương Tịnh ở dưới lầu một an ủi bảo mẫu, chờ bà ấy bình tĩnh lại mới bắt đầu tiến hành lấy lời khai.
Lục Li cùng đồng nghiệp đi chụp hình, sau đó người của khoa pháp chứng đi thu thập bằng chứng, Thương Dĩ Nhu ở tầng hai kiểm tra thi thể của Sử Phượng Yến.
Khúc Mịch luôn ở cạnh trông chừng, thấy Thương Dĩ Nhu bình tĩnh làm việc mới yên tâm một chút.
"Nữ, tuổi tác không rõ, cao 1m62, phán đoán sơ bộ nguyên nhân tử vong do chùy sắt đánh trúng não bộ, trước ngực bị cắm một con dao có tay cầm màu xám, phía trên có khắc hoa văn, phần dao còn ở bên ngoài cơ thể khoảng 1cm. Phần cổ, cánh tay, bụng và đùi của nạn nhân có tổng cộng mười sáu vết dao, sâu nông khác nhau. Hạ thể có vết cắt nghiêm trọng, số lượng... Rất nhiều. Khuôn mặt nạn nhân bị chùy sắt hành hung nhiều lần không còn nguyên vẹn, tròng mắt trái không còn trong hốc mắt, tạm thời chưa tìm ra, kết quả đầy đủ chi tiết hơn cần đưa về giải phẫu mới có thể kết luận. Bên cạnh nạn nhân có một con chó, dựa vào màu sắc, hình thể và bộ lông có thể xác định đây là thú cưng, chủng loại cụ thể ra sao còn cần kiểm tra. Phần đầu con chó bị đập nát biến dạng nghiêm trọng, tất cả móng vuốt đều bị cắt bỏ, hẳn là do dao, nhưng có phải do con dao cắm vào ngực nạn nhân hay không thì phải kiểm tra sâu hơn mới biết được. Ngoài ra bộ phận sinh dục của chó con cũng bị cắt, theo hướng gãy của vết thương, nghi ngờ là bị người ta dùng tay bẻ gãy, sau đó mới dùng vật sắc bén cắt đứt."
Giọng của Thương Dĩ Nhu vô cùng đều đều, nhưng Khúc Mịch nhận ra cuối câu cô sẽ hơi run rẩy.
Thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn. Sử Phượng Yến bị hung thủ đập một chùy cho chết nhưng hắn vẫn đâm nạn nhân tiếp mười sáu dao, cuối cùng còn phá nát hạ thể của nạn nhân. Không những vậy, hung thủ còn hành hạ một con chó vô tội cho đến chết, so với vụ án nhà họ Đồng, thủ đoạn của hắn đang dần tăng cấp.
Chỉ nhìn cảnh tượng máu me, người thường đã không chịu nổi, huống chi là Thương Dĩ Nhu đã từng trải qua, còn cách hung thủ chỉ một cách cửa.
Cô sợ hãi là điều hết sức bình thường, nếu cô thể hiện ra bên ngoài quá bình tĩnh thì mới càng khiến Khúc Mịch lo lắng.
Kiểm tra thi thể trên tầng hai xong, Thương Dĩ Nhu quay lại phòng khách dưới tầng một.
So với Sử Phượng Yến, cách chết của Kim Hâm thoải mái và đẹp hơn nhiều.
"Ông ta chết do bị chùy sắt đánh vào gáy, ngoài ra không có vết thương nào khác. Còn về vấn đề ông ta có trúng độc hay bị bỏ thuốc hay không thì phải đưa về giải phẫu mới biết."
Công việc kiểm tra thi thể Kim Hâm khá đơn giản, Thương Dĩ Nhu vừa nói vừa tháo găng tay.
Đồng nghiệp của khoa pháp y vẫn đang thu thập bằng chứng, Lục Li sớm đã kiểm tra và chụp hình trên dưới biệt thự.
"Liên lạc với người nhà chưa?" Anh gọi Hách Minh, "Con trai nạn nhân ở Toronto, chỉ có thể thông báo với con dâu Diệp Hồng."
"Đang liên lạc, Diệp Hồng tắt di động, bên phía công ty nói cô ta vẫn chưa đi làm." Hách Minh vẫn đang gọi điện thoại, cố gắng tìm ra Diệp Hồng nhanh nhất có thể.
Bảo mẫu đã bình tĩnh lại, Vương Tịnh đang lấy lời khai.
"Bình thường nhà họ Kim có tổng cộng bao nhiêu người giúp việc." Trong biệt thự lớn như vậy chỉ có Kim Hâm và Sử Phượng Yến thì có hơi kỳ lạ, thời điểm xảy ra vụ án tại sao không có những người khác chứ?
Bảo mẫu vội trả lời: "Ông chủ nói mình sẽ đi công tác, còn bà chủ thì hẹn chị em đi Pháp shopping nên cho chúng tôi nghỉ. Tôi định về quê thăm con trai với con dâu, đột nhiên nhớ quên mang một vài món đồ cậu chủ nhỏ không cần nữa nên thiếu phu nhân cho tôi về cho cháu trai, vì vậy mới quay lại."
"Tất cả người làm đều nghỉ, vậy ai chăm Kim Phẩm Nguyên?"
"Cậu chủ nhỏ được thiếu phu nhân đưa về nhà ngoại rồi, mỗi tháng cậu chủ nhỏ đều về nhà bà ngoại hai ngày. Thiếu phu nhân là giám đốc chi nhánh công ty nên phải dọn đến chung cư ở, trong nhà thì không có ai nên chúng tôi được cho nghỉ."
Nghe đến đây Vương Tịnh dừng ghi chép: "Không phải Diệp Hồng là trợ lý giám đốc thôi sao?"
"Mấy hôm trước đã được thăng chức lên giám đốc chi nhánh công ty rồi, nghe nói thiếu phu nhân giỏi lắm, mới nhậm chức đã lấy được hạng mục lớn. Con người cô ấy cũng rất tốt, lúc nào cũng khách sáo với người làm như chúng tôi, hơn nữa cũng rất chăm chỉ, mỗi khi ở nhà, chỉ cần có thời gian là cô ấy xắn tay áo vào làm việc nhà, không hề ra vẻ. Bữa sáng của cậu chủ trước nay đều do thiếu phu nhân làm, quần áo cũng do cô ấy giặt, đến lễ tết cô ấy còn hào phóng lì xì cho chúng tôi nữa."
Cô gái kia vừa xinh đẹp vừa hiền huệ, nghe qua rất hoàn hảo, có điều phụ nữ bề ngoài càng hoàn mỹ, nội tâm sẽ càng hư thối! Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Vương Tịnh.
"Diệp Hồng kia đúng là biết mua chuộc lòng người." Cô khịt mũi coi thường, "Trừ công việc ra thì chỉ chăm sóc con cái một chút thôi, bình thường đã có bảo mẫu chăm sóc, cô ta chắc cũng không cần làm gì. Đúng rồi, người làm được cho nghỉ lúc nào, Diệp Hồng dọn ra ngoài lúc nào? Có phải cô ta có chìa khóa biệt thự không?"
Bảo mẫu đương nhiên không thích thái độ của Vương Tịnh, giọng điệu theo đó trở nên mất kiên nhẫn: "Thiếu phu nhân dọn đi tối qua, những người khác hôm qua mới rời đi, 5 giờ sáng nay tôi mới đi, định đi xe khách về quê, tới bến xe thì phát hiện quên đồ nên vội về lấy."
"Có nghĩa là bà là người cuối cùng ra khỏi nhà đúng không?"
"Đúng vậy."
"5 giờ bà ra khỏi nhà, đến bến xe thì chợt nhớ mình quên lấy mấy món đồ chơi cũ nên quay về?" Vương Tịnh nghi ngờ.
"Cô có ý gì?" Bảo mẫu kêu lên, "Cô đang nghi ngờ tôi giết ông bà chủ? Tôi đi xe buýt ra bến xe, cô có thể đi điều tra! Mấy món đồ chơi kia đều mua từ nước ngoài, cậu chủ nhỏ chỉ chơi một lần, vẫn còn rất mới! Mỗi tháng tôi chỉ về nhà thăm con một lần, không mang đồ về cho cháu sao được! Tôi thấy cô vẫn còn trẻ, chắc mới đi làm đúng không? Không biết phá án thì đừng ăn nói lung tung, nếu không phải cảnh sát như cô cậu không có năng lực thì hung thủ đã không chạy khắp nơi gây án như vậy!"
"Bà nói ai không có năng lực?"
"Cô tưởng tôi không biết gì à? Mấy hôm trước báo đài đều đăng tin cả nhà họ Đồng bị giết, ngay cả chó mèo cũng không thoát được. Tôi còn thắc mắc sao mãi không phá được vụ án đó, thì ra là do cục cảnh sát toàn những người như cô, phá án được mới lạ!"
"Bà..."
"Chị gái, uống ly nước bớt giận đi. Đây là đồng nghiệp mới tới đội chúng tôi, lần đầu đến hiện trường tra án, có lẽ cách nói chuyện không đúng lắm." Lục Li đi tới rót ly nước ấm cho bảo mẫu, sau đó đưa mắt ra hiệu với Vương Tịnh.
"Cậu nói thế nghe còn được." Bảo mẫu nghe Lục Li gọi mình là chị gái mới thấy thoải mái hơn, nhận lấy ly nước.
"Chị nói tất cả báo đài đều đăng tin về vụ án nhà họ Đồng s ao?"
"Đúng vậy. Nhà có đặt báo, ông chủ có thói quen ăn sáng đọc báo. Hôm đó tôi dọn dẹp bàn ăn, thấy có một chồng báo đưa tin về nhà họ Đồng, nhất là báo chiều Đại Dương viết rất tỉ mỉ, còn nói là cùng một hung thủ với vụ án mười lăm năm trước."
Lục Li thắc mắc: "Ông chủ nhà chị thích đọc thể loại này hả?"
"Thường thì ông chủ thích coi bảng tin tài chính, chắc do mấy hôm nay vụ án đang được đồn ầm lên."
Nghe câu trả lời của bảo mẫu, Lục Li càng nghi ngờ.
"Chị gái, đêm qua có việc gì đặc biệt xảy ra không? Chị thử nhớ lại đi."
"Đặc biệt?" Bảo mẫu vừa nhớ lại vừa nói, "Không có gì hết. Lúc ăn sáng ông chủ nói phải đi công tác nửa tháng, bà chủ nghe vậy thì nói muốn đi Pháp shopping. Ông chủ có vẻ không vui, thiếu phu nhân phải nói đỡ mấy câu, sắc mặt ông chủ mới tốt hơn một chút. Sau đó thiếu phu nhân lên lầu, trước đó cô ấy có nói sẽ đưa cậu chủ nhỏ về nhà mẹ mình mấy ngày, còn bản thân thì đang bận nên dọn qua chung cư ở cho tiện, bảo tôi lên lầu giúp xếp hành lý. Đến khi tôi xuống lầu thì nghe những người khác nói ông chủ cho mọi người nghỉ, khi nào quay lại làm thì nghe bà chủ thông báo, chắc là khoảng mười ngày. Tôi nghe thế thì xin ra ngoài mua đồ chơi cho cháu trai, thiếu phu nhân liền bảo tôi cứ lấy mấy món đồ chơi cậu chủ nhỏ không chơi nữa đem về đi."
"Diệp Hồng rất có tiếng nói trong nhà sao?" Lục Li hỏi.
"Con người thiếu phu nhân rất tốt, lại sinh được con trai, cậu chủ thì như vậy, nếu ông chủ không thiên vị thì chắc cô ấy sẽ càng tủi thân. Vả lại bố chồng thường thương con dâu mà, như ông chồng nhà tôi mỗi lần tức giận chỉ có con dâu khuyên được thôi."
"Cậu chủ như vậy là sao?"
"À không có gì, chỉ là sức khỏe không tốt, phải thường xuyên ra nước ngoài điều trị." Rõ ràng bảo mẫu đang che giấu điều gì đó.
"Chị biết gì thì nói đi, có lẽ sẽ giúp được cho việc phá án. Hơn nữa bây giờ Kim Hâm và Sử Phượng Yến đều đã chết, có khả năng chị cũng không thể tiếp tục làm ở đây nữa. Chúng tôi không phải phóng viên báo đài, sẽ không đi nói năng lung tung. Những chi tiết liên quan đến vụ án chúng tôi đều phải đi kiểm chứng, nếu không có giúp đỡ thì coi như nghe thôi, chị cứ nói đi, không sao đâu."
Nghe Lục Li khuyên, bảo mẫu vẫn chần chờ, rất lâu sau mới ấp a ấp úng nói tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...