Khúc Mịch tắm rửa rất nhanh, chỉ mười lăm phút là xong. Nhìn anh mặc áo ngủ ngắn tay, Thương Dĩ Nhu đột nhiên căng thẳng, tim đập thình thịch, chẳng lẽ cô thật sự phải sống chung nhà với anh sao? Lần này không giống hai lần trước, giường lớn đặt ở phòng ngủ chính, tất cả đồ dùng đều là mới, trông chẳng khác nào tân hôn.
"Khụ." Thương Dĩ Nhu ho một tiếng, ngồi né về một đầu sô pha.
Khúc Mịch thì ngồi ở đầu còn lại. Có lẽ là do có khoảng cách, Thương Dĩ Nhu đã thấy thoải mái hơn.
Bọn họ mỗi người cầm một cuốn sách, ai đọc sách của người nấy, không nói gì.
Trông Khúc Mịch đọc sách vô cùng nghiêm túc, nhưng nếu Thương Dĩ Nhu chú ý tới anh thì sẽ phát hiện từ đầu đến cuối anh không hề lật một trang nào cả.
Nửa tiếng sau, Khúc Mịch đóng cuốn sách lại, đứng dậy: "22 giờ 30 rồi, theo cả Tây y và Đông y thì ngủ sau 23 giờ sẽ không tốt cho sức khỏe."
"À." Thương Dĩ Nhu cắn môi, cũng đóng sách đứng dậy.
Cô vào phòng ngủ trước, thấy Khúc Mịch không vào cùng thì vội leo lên giường chui vào trong chăn.
Một lúc sau, Khúc Mịch bưng một ly sữa ấm đến: "Trời nóng như vậy em trùm chăn không sợ bị bệnh hả? Ra đây, uống sữa bò rồi ngủ."
Thương Dĩ Nhu ngoan ngoãn ngồi dậy, không dám ngẩng đầu, nhận lấy ly sữa uống một ngụm, ậm ừ nói: "Thật ra... Tôi vẫn có thể... Hay là anh nâng giường trong phòng ngủ nhỏ qua đây được không?"
Cô vốn muốn nói bản thân có thể ngủ một mình, nhưng vừa nghĩ tới cơn ác mộng kia thì lại sợ.
Khúc Mịch nhìn giường lớn chiếm hai phần ba diện tích phòng ngủ: "Có thể kéo thêm cái giường đó qua, nhưng phòng ngủ nhỏ, kê hai cái giường chắc chắn phải kê sát nhau mới được, thế thì có khác gì bây giờ? Hơn nữa cái giường kia của em cũng cũ rồi, tôi mà kéo qua đây không biết chừng sẽ tan thành từng mảnh đấy."
Giường bên phòng ngủ nhỏ có từ lúc Thương Dĩ Nhu mua lại căn hộ này, vì nhà chỉ có một mình cô nên cô chưa đổi giường mới.
"Vả lại giường này dành cho ba người, hai chúng ta ngủ chung vẫn còn dư dả."
Thương Dĩ Nhu vội đặt một con gấu bông lớn ở giữa, giải thích: "Đây là quá chú tôi tặng tôi, lúc ngủ tôi quen có nó bên cạnh rồi."
"Ừ." Khúc Mịch không có gì hết, ngoan ngoãn nằm bên kia gấu bông.
Giường mới thật sự rất lớn, hai người với một con gấu bông mà vẫn còn rộng rãi.
Ánh đèn ở đầu giường nhẹ nhàng, phòng ngủ im ắng, Thương Dĩ Nhu thậm chí có thể nghe rõ tiếng hít thở của mình và Khúc Mịch.
Điều này khiến cô bỗng thấy xấu hổ, tim đập thình thịch, ngay cả môi cũng trở nên khô khốc.
"À." Cô muốn tìm đề tài tâm sự, "Chú với dì về rồi hả?"
"Vẫn chưa, khi nào họ về tôi sẽ nói với em." Khúc Mịch trả lời.
May mà giữa họ có một con gấu bông, nếu không bốn mắt nhìn nhau sẽ càng xấu hổ.
Thương Dĩ Nhu không biết tiếp lời thế nào, cứ cảm thấy câu này nghe hơi kỳ lạ. Cô chỉ là không tìm được chủ đề nói chuyện, đột nhiên nhớ Khúc Mịch từng kể bố mẹ anh sắp về nên mới thuận miệng hỏi thôi.
Bọn họ về, Khúc Mịch nói cô biết làm gì? Liên quan gì tới cô?
Nhưng chủ đề do cô bắt đầu, cô chỉ đành nói: "Được, đến khi đó tôi sẽ mời chú với dì ăn một bữa."
Người ta chữa bệnh cho cô không lấy phí, nếu người lớn về cô cũng nên tỏ phép lịch sự.
"Ừ." Khúc Mịch mỉm cười, "Bố tôi không uống rượu, không hút thuốc, nhưng mỗi khi đến dịp lễ vẫn sẽ uống chút rượu vang đỏ. Có thể do công việc tiếp xúc với động vật hoang dã nên họ không thích ăn thịt lắm, có điều họ không phản cảm việc người khác ăn đâu. Bọn họ rất thân thiện, em cứ yên tâm, họ chắc chắn sẽ rất thích em!"
"À." Cô nhận lời, trong lòng lại thầm nói chỉ là một bữa cơm cảm ơn thôi, sao nghe trịnh trọng vậy?
Khúc Mịch im lặng một lúc, lại nói: "Thật ra tôi không có nhiều thời gian ở bên họ. Lúc nhỏ tôi ở với ông bà ngoại, khi tôi lên ba tuổi học nhà trẻ họ mới đón tôi về. Công việc của họ rất bận, tính đi tính lại, bao nhiêu năm qua chúng tôi ở bên nhau tổng cộng chưa đến một nghìn ngày."
Thương Dĩ Nhu thầm thở dài, xem ra đứa bé còn đầy đủ bố mẹ chưa chắc đã có được tất cả tình yêu của họ.
Rất nhiều lần cô từng nghĩ nếu bố mẹ cô không bị giết hại, cuộc sống của cô bây giờ sẽ như thế nào đây? Nhưng có thể khẳng định cô sẽ không lạnh lùng, quái gở, thậm chí bị bệnh như bây giờ.
Cô biết tính cách mình khó gần, cô muốn hòa nhập vào xã hội, nhưng tiếp xúc với người lạ, nhất là đàn ông, cô luôn thấy khó chịu và sợ hãi. Cô liên tục tự làm tâm lý, có khi cả đêm không ngủ được.
Khúc Mịch xuất hiện giúp cô được thả lỏng. Khúc Mịch biết quá khứ của cô, hiểu cảm xúc của cô, thậm chí bước vào cơn ác mộng cô đã che giấu bao năm. Ở trước mặt Khúc Mịch, cô hình như không cần che giấu gì cả.
"Ấn tượng sâu nhất của tôi về mẹ là hát. Lúc mới về với bố mẹ, vì nhớ ông bà ngoại mà tôi khóc không chịu ngủ. Bố mẹ tôi bị tôi làm ồn không thể làm việc nên mẹ đã vỗ về tôi hát ru tôi ngủ. Khi đó mẹ hát bài Khúc hát ru, nhưng vì hàng xóm không chịu được nên qua khiếu nại, nên mẹ mới không hát nữa. Tôi lại khóc lóc đòi ông bà ngoại, khóc chừng nào mệt thì ngủ. Qua hai ngày, tôi đã có thể tự ngủ một mình. Còn mẹ thì không bao giờ hát nữa, nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ."
"Hàng xóm khiếu nại?" Thương Dĩ Nhu sửng sốt.
"Vì hát dở lắm." Khúc Mịch giải thích, "Mẹ tôi hát không vào nhịp được câu nào, thậm chí còn không thuộc lời."
"Nhưng đối với một đứa bé đang sợ hãi thì đó lại là sự an ủi tốt nhất."
"Hay là tôi hát ru em nhé?" Khúc Mịch đề nghị.
Hả? Anh còn biết hát?
I talk to you as to a friend
I hope that's what you've come to be
It feels as though we've made amends
Like we found away eventually..."
Anh bắt đầu hát, giai điệu tuy xa lạ nhưng lại khiến người nghe vô cùng thoải mái, không ngờ anh hát tiếng Anh lại hay như vậy.
Thương Dĩ Nhu nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác hơi thở của Thương Dĩ Nhu bắt đầu đều đều, Khúc Mịch dừng lại, cẩn thận xách con gấu bông lên.
Anh nhìn Thương Dĩ Nhu ngủ sâu, lại trừng mắt nhìn gấu bông, suy nghĩ một lúc, quyết định nhẹ nhàng đặt nó xuống sàn nhà.
Khúc Mịch nhẹ nhàng lại gần Thương Dĩ Nhu, nghiêng người nhìn cô ngủ.
Hàng lông mi cong dài, làn da cô dưới ánh đèn nhẹ nhàng càng trắng nõn mịn màng, đôi môi hồng phấn khiến người ta không nhịn được mà muốn hôn.
Đột nhiên Thương Dĩ Nhu rên một tiếng, nhíu mày.
Anh vội nắm lấy tay Thương Dĩ Nhu, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.
I don't wanna hurt yêu
I don't wanna make you sway
Like I know I've done before
I will not do it anymore
I've always been a dreamer
I 've had my head among the clouds...
Khúc Mịch tiếp tục hát, thấy hơi thở cô dần đều trở lại mới yên lòng.
Anh không biết cơn ác mộng của Thương Dĩ Nhu là gì, nhưng hiện tại trạng thái của cô đang dần tốt lên. Thấy cô có tiến triển, anh càng tự tin vào cách điều trị của mình.
Cánh tay của Khúc Mịch rất dài, giữa anh và Thương Dĩ Nhu còn một khoảng trống nhưng mùi hương thuộc về cô vẫn vây lấy anh. Vừa thơm vừa ngọt ngào, còn có sự mát mẻ thoải mái, không thể diễn tả rõ đó là mùi gì, nhưng chắc chắn ở phụ nữ khác không ai có. Anh nhắm mắt lại, chỉ dựa vào mùi hương này cũng có thể nhận ra Thương Dĩ Nhu.
Cảm giác kỳ diệu này không thể dùng khoa học để giải thích. Anh nằm ở bệnh viện tâm thần, khoảnh khắc Thương Dĩ Nhu đến, anh cảm thấy cô như sáng bừng lên. Lúc đó, anh thấy có một thứ đang ngủ say trong cơ thể mình tỉnh giấc, vì thế lập tức nhận chức đội trưởng đội hình sự mà không hề do dự.
Có lẽ đây chính là tình yêu!
Bỗng dưng Thương Dĩ Nhu xoay người, đầu tựa vào lòng anh, miệng lẩm bẩm gì đố.
Trái tim anh thắt chặt, sau đó đập thình thịch, bộ phận nào đó trên cơ thể thay đổi khiến anh thấy xấu hổ nhưng lại không nhịn được.
"Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương..." Anh nắm mắt đọc danh Bách Gia Tính (*) ba bốn lần mới thả lỏng được một chút.
(*) Bách Gia Tính: là một bản ghi chép các họ thường gặp ở Trung Quốc
Thì ra không phải ai cũng làm Liễu Hạ Huệ (*) được! Có lẽ người phụ nữ nhào vào lòng không hợp gu của Liễu Hạ Huệ hoặc là bản thân Liễu Hạ Huệ bất lực.
(*) Liễu Hạ Huệ: quân tử gặp sắc dục mà tâm không bị nhiễu loạn.
Đêm nay Khúc Mịch không biết đã đọc bao nhiêu lần Bách Gia Tính.
Sáng hôm sau, Thương Dĩ Nhu thức dậy, thấy mình đang ôm gấu bông, còn Khúc Mịch vẫn nằm ở chỗ cũ.
Xem ra anh vẫn còn thành thật, nhưng sao trông anh mệt mỏi vậy?
Khi Khúc Mịch tỉnh, dưới mắt có quầng thâm, trong mắt thì đầy tơ máu.
"Anh gặp ác mộng hả?" Thương Dĩ Nhu hỏi.
"Còn đáng sợ hơn ác mộng!" Khúc Mịch thở dài, "Muốn chết thật mà!"
Sao thế? Thương Dĩ Nhu khó hiểu. Chẳng lẽ anh mất ngủ?
Xem ra anh không quen ngủ cùng giường với mình, nghĩ vậy, Thương Dĩ Nhu cũng thoải mái hơn.
"Hay là anh ngủ tiếp đi, tôi đi làm bữa sáng." Thương Dĩ Nhu không có thói quen ngủ nướng, vừa tỉnh là sẽ lập tức xuống giường, không thể nằm tiếp được.
"Ừ." Khúc Mịch ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Anh nằm thêm mười phút thì cũng dậy đi rửa mặt, vừa ra ngoài là đã ngửi thấy mùi thơm.
Thương Dĩ Nhu đang ngồi dưới bếp uống cà phê, trong máy nướng bánh mì còn hai cái, trong nồi thì có trứng chiên vẫn còn nóng hổi.
Khúc Mịch dựa vào cửa nhìn cô chằm chằm.
"Anh uống một ly không?" Thương Dĩ Nhu quay đầu thấy anh, cười hỏi.
"Được." Anh giật mình, "Không thêm đường, cảm ơn."
"Anh cũng thích uống cà phê nguyên vị hả?" Thương Dĩ Nhu rót cho Khúc Mịch một ly.
Anh nhận lấy, gật đầu: "Cà phê ngon là nhờ đắng trước ngọt sau, một khi thêm đường sẽ phá hỏng trình tự hương vị của nó.
"Anh ngồi ăn sáng đi." Thương Dĩ Nhu đi lấy bánh mì và trứng.
Thấy Khúc Mịch kẹp trứng giữa hai miếng bánh mì, cô sửng sốt giây lát, ngay sau đó bật cười.
"Xem ra chúng ta có vài thói quen tương đồng đấy." Cô cũng gióng vậy, "Lúc ở Canada tôi rất thích tự làm sandwich."
"Thời gian còn dài, em sẽ dần phát hiện chúng ta rất hợp ở bên nhau." Khúc Mịch cắn một miếng thưởng thức, gật đầu khen ngợi.
Ở bên nhau? Chắc là nói họ cùng ở chung một nhà.
Khúc Mịch không nói nữa, Thương Dĩ Nhu cũng ngại hỏi, hình như cô nghĩ nhiều rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...