Thương Dĩ Nhu từ giấc mơ nhẹ nhàng tỉnh lại, mới ngẩng đầu đã thấy Khúc Mịch ngồi ngủ quên bên mép giường, một tay anh nắm chặt tay cô, tay còn lại đặt trên bàn phím laptop.
Thì ra bàn tay tối qua luôn giữ lấy cô thật sự tồn tại!
Thương Dĩ Nhu chậm rãi rút tay mình ra, anh hoàn toàn không cử động, có vẻ ngủ rất ngon lành, nhưng ngủ với tư thế này cả đêm chắc chắn sẽ đau lưng, có điều thấy anh ngủ sâu như vậy, cô không biết có nên đánh thức anh hay không.
Laptop đang trong trạng thái ngủ đông đột nhiên mở, giao diện trên màn hình khiến Thương Dĩ Nhu sững sờ.
Nạn nhân Đồng Huy, 32 tuổi, chết trong phòng khách nhà mình. Theo kiểm tra sơ bộ nguyên nhân tử vong do hung khí dạng chày đập vào đầu, đầu bị lõm thành hình tròn đường kính 2cm, bộ não nát hết. Trên mặt có nhiều chỗ bầm dập, xương mũi, xương gò má và xương hàm dưới có nhiều chỗ bị gãy. Răng văng ra mười sáu cái, trong đó năm cái ở dưới sô ca, hai cái trong khoang miệng, một cái mắc kẹt trong cổ họng, tám cái còn lại chưa được tìm thấy, nghi ngờ là nằm trong thực quản hoặc dạ dày, cần phải giải phẫu mới có thể biết chi tiết.
Bên cạnh còn có một tấm hình, Thương Dĩ Nhu chưa kịp xem, một bàn tay đã đóng laptop lại.
"Tư liệu nội bộ của cục hình sự không được để lộ ra ngoài." Không biết khi nào Khúc Mịch đã thức, đáy mắt anh đầy tơ máu, bằng chứng cho việc ngủ không đủ giấc.
"Anh sợ tôi lại bị kích thích đúng không?" Thương Dĩ Nhu hiểu ý tốt của anh, "Nhưng nếu đã quyết định đối mặt, tôi sẽ cố gắng khắc phục.
"Cứ từ từ từng bước, đừng ép buộc bản thân. Bây giờ tôi là bác sĩ điều trị của em, em phải nghe lời tôi." Khúc Mịch nói chân thành.
"Được thôi." Cô cũng biết bản thân phải hoàn toàn bác sĩ điều trị mới có lợi cho bệnh tình của mình.
"Tôi đã giúp em xin nghỉ phép, sáng nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, đến trưa tôi sẽ về tiếp tục điều trị cho em." Khúc Mịch vội đi rửa mặt rồi xuống bếp xem cháo.
Đêm qua anh đã cho gạo vào nồi, chỉnh giờ và nhiệt độ. Vừa mở nắp, mùi thơm của cháo lập tức bay ra.
"Tủ lạnh hết rau trộn rồi, em làm thêm một ít đi, ăn ngon lắm." Khúc Mịch vừa ăn cháo vừa nói, "Buổi trưa xào hai món rau là được, buổi tối chúng ta sẽ nấu món ngon hơn."
Vừa gật đầu, Thương Dĩ Nhu lập tức cảm thấy không đúng. Câu này sao nghe như cuộc đối thoại của vợ chồng già vậy, hơn nữa còn có hơi... Ái muội!
"Tôi phải về đội, đi trước đây." Khúc Mịch lấy khăn giấy lau miệng rồi vội vã ra ngoài. Lúc tới cửa, anh vừa mang giày vừa nói, "À đúng rồi, còn một việc phải làm phiền em. Đồ đạc của tôi hôm qua đã chuyển tới, chỉ có hai cái vali, em giúp tôi sắp xếp nhé."
Thương Dĩ Nhu nhìn hai cái vali to, thầm nói: Đây là ít đồ đó hả? Tận hai cái vali to!
Càng tiếp xúc với anh, Thương Dĩ Nhu càng thấy anh phiền phức, thích bắt bẻ, còn độc đoán.
Cô mở vali ra, bên trong có đủ quần áo mặc ở nhà, nội y, vớ, dụng cụ rửa mặt, trong cái vali còn lại chỉ toàn là sách từ tản văn, du ký, y học, trinh sát hình sự, nhiều nhất là tâm lý học, trong đó có hai cuốn Khúc Mịch là tác giả.
Thương Dĩ Nhu lấy một quyển qua sô pha ngồi đọc.
Lúc này, Khúc Mịch đang ở phòng họp của đội hình sự cùng Lục Li, Vương Nhân Phủ, Hách Minh, Lưu Tuấn, Cố Thành và đồng nghiệp nữ duy nhất Vương Tịnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...